Editor: Mặt trăng nhỏ
Hướng Trường Không về đến nhà, rón rén mở cửa. Cả gian phòng bên trong rất yên tĩnh, mẹ đã ngủ rồi. Anh kéo cửa lên, cũng không có mở đèn, chỉ đem cửa buộc lại vì trước khi ngủ Ông Thục Lệ mở ra. Trên chiếc bàn vuông ở phòng khách có một ít bát đĩa, Hướng Trường Không chồng chúng lên nhau rồi bê vào phòng bếp rửa sạch sẽ. Sau khi thu thập xong hết, anh giật xuống một cái túi nhựa mới để đổi thùng rác, sáng mai khi ra ngoài tiện sẽ mang đi vứt luôn. Lúc cúi người xuống, Hướng Trường Không chần chừ một chút. Trong thùng rác có một phong thư bị xé thành hai nửa. Kiểu dáng cùng màu sắc của phong thư này anh biết rất rõ. Hướng Trường Không hơi nhếch khóe miệng, đem phong thư mở ra. Quả nhiên là viện nghiên cứu máy bay số 1 thành phố A. Phần người gửi là dấu đóng quen thuộc, còn chỗ người nhận thư, ba chữ "Hướng Trường Không" phi thường mạnh mẽ, cường tráng. Khóe miệng Hướng Trường Không lại càng mím chặt căng thẳng hơn, đứng im một hồi lâu, anh tắt đèn phòng bếp, cầm phong thư trở về phòng mình. Mở đèn bàn nhỏ lên, Hướng Trường Không đem thư bên trong lấy ra. "Trường Không, viện nghiên cứu máy bay Nhất Phi đang bắt đầu xét tuyển. Lần này kỹ sư thiết kế chuyên nghiệp có hai tiêu chí, ta không rõ con có biết tin tức này không, liền đem tên con ghi danh vào thể lệ ứng tuyển, chắc hẳn hệ thống thi tuyển sẽ gửi tin nhắn cho con. Ta biết con khó xử, cũng hiểu lập trường của con, nhưng con còn trẻ như vậy, lại không hề thua kém tài hoa của cha con, từ đầu đến cuối ta đều cho rằng con không nên từ bỏ như vậy. Ta ở phía sau có viết thêm một phong thư giới thiệu, hi vọng sang năm có thể gặp con tại Nhất Phi. Chú Hầu" Bức thư này của chú Hầu rất ngắn, những Hướng Trường Không xem đi xem lại rất nhiều lần. Anh cầm thể lệ ứng tuyển mà chú Hầu gửi đến, nhìn chăm chú vào thời gian dự tuyển. Ngày 21 tháng 10 đến ngày 31 tháng 10. Trong đáy mắt Hướng Trường Không hiện lên đốm lửa, sau đó tan dần. Anh đem phong thư thu lại, mở ngăn kéo ra, cất ở dưới cùng. Ngày thứ hai Hướng Trường Không làm ca sáng, nhưng phải sau 10 giờ mới có thể bắt đầu nhận đơn đặt hàng. 8h30, anh làm tốt điểm tâm mới gõ cửa phòng Ông Thục Lệ: " Mẹ, người ra ăn cơm sáng." Ông Thục Lệ ở trong phòng không trả lời, nhưng chẳng được bao lâu thì bà mở cửa. Chính mình đi phòng tắm rửa mặt, sau đó đi tới phía đối diện Hướng Trường Không ngồi xuống. Trên bàn có một đĩa màn thầu thật ngon vừa làm xong, Hướng Trường Không múc thêm một chén cháo nữa cho bà, còn không quên nhắc nhở bà từ từ cẩn thận bỏng. Ông Thục Lệ nâng bát lên, húp từng ngụm cháo nhỏ, ánh mắt lơ đãng đảo qua thùng rác đặt cạnh bàn. Ngày hôm qua Hướng Trường Không đã dọn dẹp toàn bộ thùng rác, lúc này bên trong sạch sẽ trống không. Bà không nhìn lại thùng rác nữa, thả tay gắp lên một cái màn thầu thơm ngon. Trên bàn ăn thật sự rất yên tĩnh, cả hai người đều không nói điều gì, chỉ có tiếng bát đũa va chạm cùng tiếng nhai nuốt đồ ăn. Sau khi cơm nước xong, Hướng Trường Không đem thuốc đến cho Ông Thục Lệ, nhìn bà uống hết mới thu dọn bát đũa chuẩn bị đi làm. Đến nơi làm việc, Hướng Trường Không điểm danh xong, liền đi thay quần áo. Lúc này trong phòng thay đồ có hai đồng nghiệp đang ngồi nói chuyện phiếm, Hướng Trường Sinh đi qua bên cạnh họ, chào hỏi một tiếng: " Vương ca, Ngô ca." "Tiểu Hướng, cậu cũng đến sớm như vậy à" Vương ca là người đàn ông trung niên có vóc dáng hơi mập, trông đặc biệt có phúc, hắn nhìn Hướng Trường Không, cười híp mắt nói: " Vừa rồi tôi còn đang cùng Ngô ca nói về cậu" Miệng Hướng Trường Không cười nhẹ, mở cánh cửa tủ trước mặt ra: "Nói chuyện gì về tôi?" "Đương nhiên là việc xếp hạng rồi, số đơn hàng và khen ngợi của cậu vẫn đứng thứ nhất, cậu có cảm thấy tiểu Trương mấy ngày nay lúc nhìn cậu càng ngày càng không thân thiện?" Tiểu Trương vẫn luôn là nhân viên hạng nhất trước khi Hướng Trường Không đến làm ở đây. Hướng trường Không cười một tiếng, nói: "Các anh đừng suy nghĩ nhiều, mọi người đều là cùng làm việc mà thôi." Vương ca nói: " Làm việc cũng không thể quá liều mạng được, đặc biệt là chúng ta, cả ngày chạy trên đường giao thức ăn, phải chú ý an toàn nhiều hơn." "Tôi biết, cảm ơn Vương ca đã nhắc nhở." " Tôi thật sự có chút hiếu kỳ, cậu nói xem cậu mới đến đây được hai tháng, làm sao nhanh như vậy đã tiến bộ vượt bậc? Trước kia có người mới tới, ít nhất cũng phải mất một tháng mới nhớ được hết đường. Tháng đầu tiên căn bản không giao được bao nhiêu đơn hàng, cậu thật giống như vừa tới mấy ngày đã có rất nhiều đơn hàng." Ngô ca thấy Vương ca nói vậy, liền thêm vào: "Anh không biết chứ, lần trước em nhìn địa chỉ giao hàng của Hướng Trường Không. Trời ơi, nhiều vô kể, lít nha lít nhít một đống. So với tuyến đường của tàu điện ngầm còn phức tạp hơn. Nếu là người mới khác khẳng định gấp đến độ phát khóc rồi." Hướng Trường Không đem áo khoác đồng phục lấy ra, thuận tay đóng lại tủ quần áo: "Tôi từ nhỏ trí nhớ tương đối tối, trên cơ bản thì chạy hai ba lượt là có thể nhớ kỹ, về phần bản đồ nhiệm vụ giao hàng, lúc đơn hàng ít còn có thể nhìn một chút, lúc nhiều đơn tôi cũng không nhìn." Ngô ca nháy nháy mắt tò mò: " Cậu cũng nhớ kỹ mấy đơn đặt hàng đấy?" "Ừm, tôi sẽ tự mình tính toán khoảng cách cùng thời gian, rồi tìm ra tuyến đường ngắn nhất, đề cao hiệu suất làm việc mà." Ngô ca cùng Vương ca nhìn nhau hai giây, cảm thán nói: " Không hổ là sinh viên a ~. Đầu óc so với chúng ta nhanh nhạy. Theo mấy cái ngôn ngữ nổi tiếng hiện tại mà nói, cái này là cái gì... Người chơi cao cấp?" Vương ca "Phi" Một tiếng: "Thôi đi, không phải sinh viên nào cũng thông minh như vậy, cháu của tôi cũng là sinh viên đây, nó còn không có tư duy tốt được bằng tôi." Hướng Trường Không mặc áo khoác đồng phục xong, đối hai vị đồng nghiệp cười nói:"Vương ca, Ngô ca, tôi đi trước." "Được được, hôm nay trời gió lớn, cậu nhớ mang khẩu trang." "Tôi biết, cảm ơn anh." Lúc Hướng Trường Không bắt đầu làm việc, Từ Luyến cũng từ nhà xuất phát đi. Cô mỗi sáng đều mở cửa tiệm lúc mười giờ. Sau khi rời giường đều chạy bộ ở tiểu khu 30p trước. Chỗ ở của Từ Luyến cách công viên Tinh Quang không xa, không có kẹt xe thì đi khoảng hai mươi phút là có thể đến nơi. Hôm nay nhân viên làm thêm đúng giờ có mặt ở cửa hàng, thấy Từ Luyến lái xe tới, liền vẫy tay chào hỏi với cô. Từ Luyến đỗ xe xong, vừa mở cửa tiệm vừa nói chuyện với cô bé. "Bà chủ, hôm qua trong tiệm rất bận sao?" "Cũng được." "Vậy hôm qua chị ăn cái gì? Không phải lại là cơm đùi gà ấy chứ?" Trương Quả Nhi nói đến đây, cố ý đụng đụng cánh tay Từ Luyến. " Nói thật, chị có phải vì muốn gặp anh trai giao hàng kia, mới luôn đặt cơm đùi gà a ~" Từ Luyến đang đi ở phía trước thoáng dừng lại một chút, quay đầu nhìn Trương Quả Nhi: "Thế nào, không lẽ mỗi lần giao đồ ăn đều là cùng một anh trai giao hàng??" Trương Quả Nhi: ".....!" Được rồi, coi như cô chưa hỏi gì cả. "Mấy người giao hàng đều mặc đồng phục còn đội mũ, chị làm sao nhận ra được." Từ Luyến lơ đễnh trả lời. Trương Quả Nhi không dám gật bừa: "Anh trai giao hàng kia so với người khác đều trắng hơn a ~! Em còn đang muốn hỏi xem người ta dùng kem chống nắng gì mà hiệu quả cao thế" "Thế à" "Mà anh trai giao hàng kia dáng dấp cũng rất đẹp mắt, chị không cảm thấy ánh mắt của người ta đặc biệt u buồn, đặc biệt thâm thúy sao?" "Chị thật sự không có chú ý." Từ Luyến rốt cục trực tiếp dừng lại động tác, đánh giá tiểu cô nương trước mặt mình, "Em đây là coi trọng người ta?" "Hắc hắc." Trương Quả Nhi cười hai tiếng, từ trong túi đeo lưng của mình lấy ra một quyển vở nhỏ màu đen, đến trước mặt Từ Luyến lắc lắc, "Thực không dám giấu giếm, em đã đem tiểu soái ca giao hàng kia ghi danh vào mục tiêu quan sát thứ 0123." Từ Luyến nhìn theo quyển vở nhỏ của Trương Quả Nhi, bên trên có dòng chữ viết tay "Một ngàn gương mặt cần theo dõi" cực kỳ bắt mắt. Cô không đối với quyển vở này phát biểu thêm ý kiến gì, trực tiếp quay người lên tầng. Trương Quả Nhi có chút ngượng ngùng thu tay lại, lật lật quyển vở nhỏ của mình, tại số mục tiêu thứ 0121 dưới cùng viết thêm một câu: "Hôm nay bà chủ vẫn là trước sau như một cực ngầu." Sau đó còn không cam lòng vẽ thêm một cái mặt cau có. Trương Quả Nhi là sinh viên năm 4 của học viện điện ảnh hí kịch truyền hình văn học, cô có một mộng tưởng vĩ đại, chính là lúc còn sống thu thập đủ tư liệu của một ngàn người, đem đặc điểm của bọn họ ghi lại trong quyển vở nhỏ, tạo thành hồ sơ nhân vật tham khảo sau này. Từ Luyến cũng là một trong những mục tiêu quan sát của cô. Thời điểm cô đến phỏng vấn xin việc đã nói rõ ràng cho Từ Luyến biết, bà chủ căn bản không thèm để ý đến cái vấn đề này. Bởi vì mười giờ mới mở tiệm, thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, không lâu sau, Trương Quả Nhi liền chạy lên tầng 2, hỏi Từ Luyến xem trưa nay ăn món gì. Từ Luyến đang cầm đồ dùng đánh sáp, cô ngước mắt nhìn Trương Quả Nhi một cái, hỏi: "Em giữa trưa nay ăn gì?" "Em muốn ăn Mạo Thái." (T đoán đây là app giao đồ ăn nhanh ở bên Trung ý) Trương Quả Nhi thâp phần vui sướng nói: "Chúng ta vẫn nên ăn Mạo Thái đi, trên này có rất nhiều đồ ăn á" "Có thể." "Vậy chị xem, chị muốn ăn món nào." Trương Quả Nhi cầm điện thoại đưa tới. Đem từng món từng món đồ ăn xem qua, Trương Quả Nhi chạy thật nhanh xuống tầng 1, bắt đầu ngồi chờ anh trai giao cơm tới, Từ Luyến vẫn ở trên tầng 2 tiếp tục công việc trong tay mình. Sáp nến đã đánh tan, nếu không cho vào khuôn đúc sẽ một lần nữa đông cứng, như vậy thì công việc làm trước đó đều vô nghĩa hết rồi. Cô làm tốt thêm hai cái khuôn nữa mới đi xuống tầng rửa tay. Đúng lúc này thức ăn nhanh giao tới. Lần này Từ Luyến cố ý nhìn tướng mạo của anh chàng giao đồ ăn..... Cũng không phải rất trắng nha. "Không phải là anh trai giao hàng này" Chờ người giao hàng đi khỏi, Trương Quả Nhi vừa mở hộp thức ăn vừa nói với Từ Luyến, "Vừa rồi đến giao hàng cho chúng ta chính là một anh trai khác, lần sau nếu anh trai giao hàng ánh mắt u buồn đến, em sẽ gọi chị." ".....Chị cũng không phải rất muốn biết" Trương Quả Nhi hướng Từ Luyến chớp mắt mấy cái: " Chị vừa rồi nhìn lén người ta, em đều trông thấy hết nha." Từ Luyến cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, quyết định không cùng cô nói chuyện nữa. Điện thoại ở trên bàn rung một cái, Từ Luyến miệng còn cắn đũa, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua. Lớp trưởng ở cao trung nhắn tin tới: "Từ Luyến, mọi người đang thương lượng làm một cuộc gặp gỡ bạn cũ, cậu có muốn tham gia không?" Từ Luyến không chút suy nghĩ gì, liền đánh luôn ba chữ "Không hứng thú", trước khi gửi đi lại xóa đi viết lại: "Tớ không có thời gian." Lớp trưởng cao trung: Cậu công việc rất bận rộn sao? Bất quá bây giờ cũng chưa xác định thời gian cụ thể, chờ xác định rồi tớ thông báo với cậu sau, đến lúc đó cậu có thể đến thì liền tận lực tham gia đi, mọi người cũng đã rất lâu không gặp nhau rồi. Từ Luyến: Để đến lúc đó rồi tính đi. Lớp trưởng cao trung: Đúng rồi, cậu sao lại không có ở trong nhóm chat của lớp mình? Từ Luyến: Thật sao? Có thể tớ không để ý mà ấn nhầm thoát ra đi. Lớp trưởng cao trung: Vậy chờ tớ một chút, tớ liền thêm cậu vào. "...." Từ Luyến nghĩ, cái kia cô khả năng còn muốn không cẩn thận mà ấn thoát ra thêm một lần. "Bà chủ, người nào nhắn tin vậy?" Trương Quả nhi tràn ngập tò mò nhìn Từ Luyến. Cô liếc nhìn Trương Quả Nhi một chút, để di động lại trên bàn: "Lớp trưởng cao trung hỏi chị có muốn đi họp lớp hay không." "A. em đoán chị khẳng định là không có hứng thú." Theo cô quan sát mấy tháng nay, Từ Luyến cơ hồ không tham gia bất cứ một hoạt động xã giao nào, cũng chưa từng thấy bạn bè đến tìm bà chủ. Nhưng phải loại trừ mục tiêu quan sát thứ 0122 của cô ra. Từ Luyến quả nhiên nói: "Xác thật là không hứng thú." Trương Quả Nhi lắc đầu: "Bà chủ, chị như thế này là không được. Mấy hôm trước em còn chứng kiến một người phê bình giới trẻ bây giờ, nói chúng ta không ra khỏi cửa, không xã giao, làm sao có thể thể tìm được chân ái." "Hoang đường." Từ Luyến khịt mũi coi thường, "Chị không có ra khỏi cửa, lại càng không xã giao, nói đến việc tìm bạn trai, chị lại càng muốn một mình tự tại." Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đừng lo lắng, truyện này nam nữ chính tình cảm khẳng định là vô cùng ngọt, việc này tuyệt đối yên tâm (Cười Cry) Mặt khác Nhất Phi là viện nghiên cứu phát minh máy bay, không phải là lái máy bay (che mặt). #banlattu #ngontinh #ngontinhhe #rvngontinh Chương 3 đã được cập nhật trên page Mặt Trăng Nhỏ rồi nha mọi người. Các cậu qua FB để được đọc sớm nhé. Trên wattap ngày mai tớ mới up ạ. <3