Tuyết Cơ dần khôi phục huyết sắc mà ‘hừ’ một tiếng, bất quá trong lòng cũng buông lỏng không ít. Bởi vì Tử Lê không thể mang thai, nói cách khác xác suất Tử Lê thành hoàng hậu rất nhỏ. Dù sao đời mẹ đều dựa cả vào đời con, muốn làm mẫu nghi thiên hạ nhất định phải mang thai long tử trước! Nếu Tử Lê không thể có thai, vậy cơ hội để nàng bước lên ngôi hoàng hậu vẫn là rất lớn.

Ngay lúc đó, sự cố liền đột ngột xảy ra. Một tên thái giám to gan khinh thường Tử Lê không thể sinh dục cư nhiên không coi ai ra gì mà dùng sức đá vào bụng Tử Lê một cước, khiến Tử Lê đau đến khụy xuống. Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử phẫn nộ muốn đánh lại tên thái giám vẫn muốn tiếp tục làm càn kia, Tuyết Cơ nhìn thấy lập tức bảo vệ hắn, cũng nghiêm thanh quát, nói bọn họ cư nhiên dám đánh người của nàng. Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử phẫn hận không dám tiến lên nữa, chỉ có thể quay lại nâng Tử Lê dậy. Bởi vì dù sao Tuyết Cơ cũng được Băng Khôi phong làm ‘đệ nhất quý phi’. Hậu cung không có hoàng hậu, cho nên hiện giờ, nàng chính là lớn nhất.

Tên thái giám kia đắc ý vênh vang nhìn bọn họ, lại không biết mình sắp phải trả đại giới.

Tiểu Nguyệt Nha không hề báo trước, đột ngột vọt ra từ giữa rừng mai, hung ác mở ra bộ hàm đầy răng nhọn một ngụm cắn đứt cổ tên thái giám. Máu tươi lập tức phun trào. Bắn lên đầy váy Tuyết Cơ cùng đám người đang đứng gần đó, dọa bọn họ nhất thời thét chói tai. Tên thái giám kia đương nhiên tử vong tại chỗ.

Tiểu Nguyệt Nha sau khi nhả nạn nhân ra, vẻ mặt hung ác trừng nhìn Tuyết Cơ cùng đám tùy tùng của nàng, nhe hàm răng đã nhuộm đầy huyết tinh gầm giọng rống giận, rất có ý định muốn lao tới xé xác tất cả bọn họ ra.

Ngay lúc Tiểu Nguyệt Nha chuẩn bị nhảy bổ về phía Tuyết Cơ, Tử Lê vẫn mang sắc mặt trắng bệch vì đau liền mở miệng ngăn lại:

“Tiểu Nguyệt Nha ngoan, lại đây, để cho bọn họ đi đi!”

Tiểu Nguyệt Nha nghe lệnh lập tức đình chỉ động tác, mang mười phần ý uy hiếp gầm nhẹ một tiếng với Tuyết Cơ đang lộ vẻ kinh hách, rồi mới xoay người dịu ngoan chạy về bên cạnh Tử Lê, dụi dụi liếm liếm thân thể cùng bộ lông bị dính máu bẩn của mình.

Đám người Tuyết Cơ bị dọa té lập tức lao ra khỏi Mai Phi Viện. Sau khi Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên gọi thủ vệ vào xử lý thi thể của tên thái giám chết tiệt kia, cũng vỗ vỗ đầu Tiểu Nguyệt Nha vẻ mặt tán thưởng khen ngợi nó suốt! Tiểu Nguyệt Nha đắc ý híp mắt nhận lời khích lệ của bọn họ. Tử Lê cũng ôm lấy cổ Tiểu Nguyệt Nha ôn nhu nói lời cảm tạ nó.

Nhưng mà, Tử Lê ngay sau khi buông Tiểu Nguyệt Nha ra liền đột nhiên ngất đi. Thanh Liên vừa thấy liền lập tức lao ra ngoài khẩn trương gọi ngự y tới. Qua không đến một khắc thời gian, ngự y đã vội vã theo sau Thanh Liên vào Mai Phi viện. Sau khi khám, lão ngự y liền chuẩn đoán Tử Lê bị đá đến nội tạng có chút thương tổn, mảng bụng trắng nõn cũng đã hiện ra vết máu ứ.

Băng Khôi biết tin xong lập tức tới rồi, nghe ngự y bẩm báo nhất thời giận tím mặt dùng sức đập bàn một cái. Chiếc bàn chế bằng loại gỗ hảo hạng liền vỡ vụn thành từng mảnh.

“Tên thái giám lớn mật chết tiệt kia là của phi tử nào?! Ta nhất định phải cho đầu hắn rơi xuống đất!” Băng Khôi vẻ mặt sương lạnh hỏi Tiểu Thích Tử.

“Bẩm Hoàng Thượng, tên thái giám kia là thuộc về Tuyết Cơ nương nương! Bất quá hắn đã bị Tiểu Nguyệt Nha cắn đứt cổ, vừa được thủ vệ lôi ra ngoài chôn rồi!” Tiểu Thích Tử ngữ mang vui sướng nói: “Hoàng Thượng, người chưa được nhìn thấy bộ dáng Tiểu Nguyệt Nha khi bảo hộ Lê chủ tử, dọa Tuyết Cơ nương nương ngang ngược kia đến té chạy ra ngoài dũng mãnh thế nào đâu!”

Băng Khôi vừa nghe là kiệt tác của Tuyết Cơ, sắc mặt nhất thời càng thêm xanh xám.

“Xem ra ta đã quá nhân nhượng với nàng! Lần này coi ta có phế đi phong hào ‘đệ nhất quý phi’ kia của nàng không!!”

Hắn quay đầu nhìn Tử Lê sắc mặt tái nhợt như tờ giấy đang nằm trên giường, trong lòng nổi lên một trận đau đớn.

“Tử Lê, Tử Lê...” Băng Khôi đi đến bên giường ngồi xuống, trên mặt tràn ngập đau lòng, vuốt ve khuôn mặt của Tử Lê, thay y vén gọn mấy sợi tóc lạc. “Ta đã không bảo vệ em cho tốt... Thực xin lỗi...”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chốc chuyển biến thành hàn băng: “Bất cứ kẻ nào dám ức hiếp em, ta đều phải bắt bọn họ trả giá đắt!”

Đêm đó, Tuyết Cơ bị phế bỏ phong hào ‘quý phi đệ nhất’, đày vào lãnh cung.

Tử Lê được phong hậu.

Giao con trai của Tuyền phi – người đầu năm ngoái vừa chết vì khó sinh, tiểu hoàng tử thứ mười lăm, Băng Tuyền cho Tử Lê làm nhi tử.

Thập ngũ tiểu hoàng tử được phong Thái tử, chính danh là Băng Tà.

Khi ấy là Chiến Khôi tháng 3 năm thứ 11. Tử Lê 27 tuổi, Băng Khôi 29 tuổi.

Chờ sau khi Tử Lê hoàn toàn khang phục, Băng Khôi liền cử hành  phong hậu đại điển, Tử Lê trở thành hoàng hậu của Băng Luyện quốc.

Bất quá y vẫn ở tại Mai Phi Viện, từ chối dọn đến Đông Cung. Lý do là bởi vì y cảm thấy Mai Phi Viện có vẻ khá thanh tĩnh, hơn nữa Tiểu Nguyệt Nha cũng rất ưa thích nơi này. Hơn nữa hiện tại còn thêm một đứa nhỏ, khiến y càng quyết định muốn ở lại đây.

Đương nhiên, Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên vẫn lưu bên cạnh y hầu hạ. Đối với điều này, Băng Khôi cũng không có ý kiến gì cả. Bởi vì trên cơ bản Tử Lê ngủ ở đâu thì hắn ngủ ở đó, cho nên đối với hắn mà nói, cũng không gì khác biệt.

***

“Oa ~~~~~~~~!!! Mẫu ~ phi ~ ôm!” Một cậu bé trắng mập vừa tỉnh lại trên giường liền khóc nháo đòi Tử Lê ôm.

“Tiểu Tà đừng khóc ~ mẫu phi ôm con đây!” Tử Lê vẻ mặt vui vẻ dịu dàng ôm cậu bé trắng nõn, mềm mềm kia vào lòng khẽ dỗ. Bé con được nhét vào vòng tay ấm áp có mùi hoa lê sau liền ngưng khóc ngay tắp lự.

Đứa bé này là di tử của Tuyền Phi – một trong những phi tử mới của Băng Khôi. Tuyền phi tại đầu tháng một năm ngoái, sau khi sinh con xong do mất máu quá nhiều nên đã chết. Đứa bé này liền được ban tên là Băng Tuyền.

Sau khi phát sinh vụ Tuyết Cơ, Băng Khôi quyết định phải phong Tử Lê làm hoàng hậu của hắn. Bởi vì chỉ có như vậy, đám phi tử trong hậu cung mới không dám lại có hành động gì. Chính là trong quy định của Băng Luyện quốc, nếu phi tử không sinh hoàng tử, thì không thể phong hậu, điểm ấy đã khiến Băng Khôi đau đầu rất lâu.

Rồi mới, trong óc hắn đột nhiên chợt hiện linh quang, sực nhớ tới Băng Tuyền còn đang quấn tã. Dù sao Băng Tuyền không còn mẫu phi, Tử Lê cũng không con nối dòng, vậy đem Băng Tuyền ban cho Tử Lê làm nhi tử không phải quá hợp sao! Hơn nữa chiêm tinh sư trong cung từng nói đứa bé này mệnh mang đế vương tinh, mặt mang đế vương tướng, là trời sinh bá chủ. Sau này sẽ giúp Băng Luyện trở thành cường quốc, Băng Khôi nghe xong lại càng thêm vui mừng.

Thế là, Băng Tuyền liền được đưa cho Tử Lê làm con thừa tự, chính danh là Băng Tà.

Đó là lần đầu tiên Băng Khôi nhìn thấy đứa bé này. Băng Tà có một đôi mắt to đen láy, chiếc mũi nho nhỏ cùng cái miệng bụ bẫm. Trắng trắng mập mập, vừa thấy liền vô cùng chọc người thích. Hắn vươn một ngón tay thoáng dùng sức chọc cặp má nhìn trông rất mềm mà lúc chọc thử sau cũng chứng minh nó thực sự rất mềm của Băng Tà, đứa bé liền lập tức chu mỏ khóc. Khiến Băng Khôi bị Tử Lê răn đe một trận.

Tử Lê nói bộ dáng Băng Tà rất giống hắn.

Nghĩ đến đây Băng Khôi liền bất nhã sờ sờ mặt mình.

Vậy sao? Ta rõ ràng trông đẹp trai hơn mà!!

“Grào!!” Lông của Tiểu Nguyệt Nha bị Băng Tà túm đau đến gầm nhẹ ra tiếng, Băng Tà thấy thế liền cười khúc khích.

“Tiểu Tà, không được!” Tử Lê cậy tay Tiểu Tà ra, nhẹ nhàng khiển trách. Tiểu Tà lập tức trề môi rồi thừa dịp Tử Lê chưa kịp cậy mở tay hắn liền dùng sức giựt thêm cái nữa. Tiểu Nguyệt Nha lập tức đau đến nhảy dựng lên, cụp tai trốn sau lưng Tử Lê, sợ tới mức ngay cả cái đuôi cũng giấu đi không cho Tiểu Tà đụng đến.

“Thằng nhóc thật là có sở thích ngược đãi cuồng a...” Băng Khôi kéo Tử Lê vào lòng, ngồi xuống bên giường kinh ngạc nói: “Hy vọng sau này cũng đừng trở thành một bạo quân mới tốt!”

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ là trẻ con tò mò thôi ~” Tử Lê cười nhìn Băng Khôi.

Băng Khôi nở nụ cười vô lại, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của Tử Lê thì thầm nói: “Đêm nay chúng ta ngủ riêng được không? Chúng ta thật lâu rồi không có... làm chuyện kia a ~ ”

Tử Lê nghe xong mặt đỏ như cà chua chín, khẽ đấm lên ngực Băng Khôi. “Mới có hai ngày đi? Vậy cũng tính là lâu à ~ ”

“Tính chứ ~~ trước kia là mỗi ngày nha! Từ sau khi tiểu tử này đến đây liền thành hai ngày một lần! Cái này mà không tính là lâu sao ~??” Băng Khôi oán giận lớn tiếng cãi, Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử nghe xong cũng nhịn không được phì cái bật cười.

“Im! Ngươi nói lớn tiếng như vậy là sợ không ai nghe thấy hả?!” Tử Lê mặt đỏ đến mức giống như bị phỏng mà rống.

“Các ngươi nói cho trẫm biết! Vừa rồi các ngươi có nghe thấy trẫm nói gì không?!” Băng Khôi nhướn mi nhìn về phía Thanh Liên và Tiểu Thích Tử hỏi lớn, hai người bọn họ liền vội lắc đầu như trống bỏi.

“Em xem ~ ” Băng Khôi vẻ mặt đắc ý quay đầu lại nói với Tử Lê: “Đâu có ai nghe thấy ~!”

“……” Tử Lê không còn gì để cãi.

“Ôm ôm!!” Tiểu Tà chơi mệt rồi liền đi đến bên chân Tử Lê, vươn tay kéo kéo gấu váy y nhõng nhẽo.

“Đây đây ~ ” Tử Lê vẻ mặt từ ái ôm lấy hắn, Băng Khôi trong nháy mắt tựa hồ bắt gặp Băng Tà dùng vẻ mặt đắc thắng nhìn chính mình.

Ảo giác đi! Đứa bé mới một tuổi sao có thể có cái loại biểu tình này...

Băng Khôi gãi gãi đầu nghĩ vậy, rồi mới kéo Tử Lê vào lòng thấp giọng ghé sát lỗ tai y làm nũng:

“Được không ~~~~?” Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai Tử Lê, khiến y run rẩy một trận.

“Rồi rồi rồi ~~ ” Tử Lê đỏ mặt nói. Tựa đầu rúc vào lồng ngực hắn, để vị nước trong veo trên người hắn như mọi khi bao quanh chính mình. “Ngươi cao hứng là được rồi!”

Vẻ mặt toe toét của Băng Khôi hệt như con hồ ly vừa thực hiện được gian kế.

Hạnh phúc mỹ mãn a!! Thật sự là hạnh phúc mỹ mãn a ~~~~~~~~~~~~