Trên máy bay ngồi ngốc, ngủ vài tiếng xong, đến sân bay Berlin Đức vẫn cảm thấy uể oải như cũ. Khương Vệ sau khi xuống máy bay, mù mờ nhìn bốn phía xung quanh, người đến đón có rất nhiều, nhưng lại không thấy bóng dáng Hàn Dục đâu.

Lấy điện thoại di động ra, ấn nút nguồn, không đợi hiện lên màn hình xong, đã liên tục có ba bốn cái tin nhắn hiện ra. Mở ra nhìn, có hai cái là mẹ gửi tới, hỏi mình ở đâu, đọc được tin nhắn lập tức gọi điện về. Có một cái là bạn bè bình thường, quan hệ không tồi, hỏi mình có xem báo sáng Phụng Thiên hôm nay không.

Khương Vệ không trả lời tin nhắn, trực tiếp gọi điện cho Hàn Dục, nhưng đối phương lại trong tình trạng tắt mắt, Khương Vệ lúng túng ngắt máy, bên cạnh đều là người cao ngựa lớn, người nước ngoài đủ màu da, Hàn Dục cũng không đúng hẹn đến đón, mình nên làm thế nào cho phải? Khương Vệ xách cái túi du lịch đơn giản ngỡ ngàng theo dòng người ra khỏi sân bay.

Sau khi ra cửa sân bay, lại nghĩ ngộ nhỡ Hàn Dục tới đón nhưng mình lại bỏ lỡ thì làm sao bây giờ? Vì vậy dừng bước, ở ngay cổng chính nhìn xung quanh. Bộ dạng rụt rè trong một đám người nước ngoài vô cùng chói mắt.

Đúng lúc này, có một người da đen cao to vạm vỡ vội vàng hầm hầm đi qua, đụng làm Khương Vệ lảo đảo.

Khương Vệ vốn muốn lý luận với anh ta, nào nghĩ vị đụng vào người khác kia lại trừng mắt, khiến Khương Vệ sợ đến mức rụt cổ lại, còn người ta thì nghênh ngang đi.

Kết quả cậu cúi đầu mới phát hiện, khoá kéo quần áo mình có thể bị cú đụng vừa nãy làm mở ra, thò tay sờ liền giật nảy người, ví tiền di động để trong túi, tất cả đều không thấy.

Khương Vệ cầm túi du lịch bắt đầu chạy về phía trước, muốn tìm người da đen vừa nãy đụng vào mình, Khương Vệ chạy cũng xem như nhanh, rẽ mấy cái đã thấy được bóng dáng người da đen kia.

“Này, trả ví cho tôi.”

Tên trộm ngoại quốc chính là rất hung dữ, phỏng chừng cũng nhìn ra cái thân còm cõi của Khương Vệ không đủ rắn chắc, xoay người lại đánh một quyền khiến Khương Vệ ngã trên mặt đất. Khương Vệ cảm thấy nửa bên mặt mình sưng lên, đau đến mức ngay cả hơi sức để thở cũng không có.

Chờ khi cậu đứng lên, người ta đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng. Không ngờ tố chất người Đức cao như vậy, người xung quanh thấy bộ dạng Khương Vệ chật vật, mọi người đều không chớp mắt nhìn mà băng qua, ngay cả dừng chân xem náo nhiệt cũng không có.

Khương Vệ gắng gượng mở con mắt đã sưng lên, lại đi về phía trước vài bước, vừa vặn thấy một vị tuần cảnh, Khương Vệ làm một tràng tiếng Anh rách nát, lại khoa chân múa tay báo án với ngài cảnh sát.

Ngài cảnh sát thật sự là nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, không biết làm gì hơn, đành phải kéo cậu đi cảnh cục tìm một nhân viên biết tiếng Trung. Khương Vệ sau khi báo án xong đáng thương hỏi: “Ví tiền và di động của tôi cũng không thấy, bạn bè ở Đức cũng không liên lạc được, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

“Anh có thể dùng điện thoại của cảnh cục liên lạc với người thân trong nước, để bọn họ gửi trước chút tiền qua cho anh.”

Khương Vệ ngồi bên bàn, gọi điện cho Hàn Dục trước, nhưng mà vẫn chưa bật máy. Cậu do dự cúp máy, rồi lại gọi về nhà một cú.

Bên kia chuông vừa reo một tiếng, điện thoại đã có người nghe.

“Alô, ai đấy?”

Khương Vệ vừa nghe là tiếng của mẹ, trong lòng ngược lại thở dài một hơi, nếu là ông già mình, có thể ngay lập tức sẽ cúp máy.

“Mẹ, là con…” Lúc nói có hơi gấp, khiến má một trận đau đớn.

“Con, cái thằng nhóc chết tiệt này, chạy đi đâu vậy hả? Sáng nay lúc cha con thấy bài báo đó liền muốn nổi khùng. Ồn ào muốn tìm con tính sổ, con mau mau trở về, giải thích rõ ràng với cha con…”

“Con… con tạm thời không về được, mẹ, con đang ở Đức…”

Bà nhà nghe con trai một mình chạy sang Đức, nhất thời im lặng, sau đó như điên loạn cao giọng quát: “Khương Vệ, con muốn làm gì hả! Đâm vào hoạ lớn như vậy rồi vô thanh vô tức chạy ra nước ngoài! Con muốn cha mẹ tức chết hả! Trên báo nói có đúng sự thật hay không? Con có phải cùng một chỗ với Hàn Dục kia không?”

Khương Vệ cả kinh, hỏi: “Mẹ, mẹ nghe ai nói?”

“Nghe ai nói? Cha con hôm nay thấy bài báo kia liền chạy đi hỏi Lộ Mã Lực, tiểu tử thối không biết xấu hổ kia nói con cùng Hàn Dục… cùng Hàn Dục có quan hệ kia, cha con tức đến mức muốn xông lên đánh nhau với Lộ Mã Lực.”

“Á. Cha con không sao chứ? Lộ Mã Lực có đánh trả không?”

“Con không biết ngượng còn hỏi à! Mau về nhà đi, con trai, nghe mẹ nói, con không thể càng đi càng lệch xa được!”

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ tự chăm sóc mình, qua mấy nữa ngày con sẽ đi…”

“… Khương Vệ à, con… con quá không khỏi khiến người ta lo lắng!”

Dập máy xong, ý khóc trong giọng nói run rẩy của mẹ giống như thuỷ tinh vỡ rạch vào lòng cậu. Khó khăn hơn là, sao có thể không biết xấu hổ bảo mẹ gửi tiền chứ?

Không thể gọi điện cho bất kỳ ai, không phải đều là khó khăn liên tiếp khó khăn sao, mặc dù trước khi đi đã nghĩ tới tầng tầng lớp lớp hoàn cảnh xấu hổ sẽ phải đối mặt, nhưng chuyện tới trước mắt vẫn hiểu ra suy nghĩ của mình quá mức ngây thơ.

Không liên lạc được với bất kỳ ai, Khương Vệ ngẩng cái đầu heo sưng vù, chỉ có thể ôm hành lý co người trên ghế ở cảnh cục, đờ ra. Cảnh sát tốt bụng kia từng đến hỏi vài lần, thấy Khương Vệ ngơ ngác không để ý người khác, chỉ có thể nhún vai xoay người vội vàng đi làm chuyện của anh.

Ngây người như vậy đến mấy tiếng đồng hồ, Khương Vệ lại một lần nữa bấm số Hàn Dục, lần này di động thông.

Té ra khi Khương Vệ ngồi máy bay tới, Hàn Dục bởi vì công việc phải bay thẳng đến Thượng Hải. Lúc đó y dặn một thủ hạ đến sân bay đón. Không ngờ vị kia lại đi khác đường với cậu, lúc gọi điện thoại, di động Khương Vệ đã tắt máy, phỏng chừng khi đó đã bị cướp.

Làm hại Khương Vệ trình diễn một hồi ‘kinh hồn ký’.

“Thế nào? Em không sao chứ? Lát nữa tôi phái người chạy xe đến đón em, tôi ở bên này bị vướng chút chuyện, chờ xử lý xong sẽ nhanh chóng trở về, em ngoan ngoãn ở nhà chờ nhé.”

Khương Vệ giật giật miệng, muốn nói mình bị tên côn đồ đánh mạnh một quyền, rồi lại cái gì cũng không nói nên lời. Tất cả xung quanh đều xa lạ như vậy, khiếu cậu cảm thấy muốn giống như thường ngày làm nũng kể khổ với người yêu đã quen thân lâu năm này, cũng lộ ra cảm giác mệt mỏi khó có thể chịu đựng.

Chẳng bao lâu sau, liền có một thanh niên Trung Quốc đầu đầy mồ hôi chạy tới đón Khương Vệ, trông thấy bộ dạng như gấu (do sưng mặt) của Khương Vệ, vị này lập tức giống như người Nhật Bản, bỗng nhiên cúi đầu xin lỗi.

Trong khi thanh niên vội vàng tuôn một chuỗi xin lỗi không ngớt, Khương Vệ mệt mỏi khôn tả ngồi lên xe.

“Tổng giám đốc Hàn của các anh đi Thượng Hải làm gì?”

“Tổng giám đốc Hàn và Lộ tiểu thư cùng đi, nghe Lộ tiểu thư nói, hẳn là đi Thượng Hải đặt làm áo cưới?” Tài xế nhìn Khương Vệ không có ý truy cứu, thầm thở dài một hơi, thuận miệng nói ra.

Khương Vệ “à” một tiếng, yếu ớt ngã vào ghế trên xe. Có lẽ thần kinh mặt đã bị cú đấm kia phá huỷ, lần này Khương Vệ không khóc.