Lộ Dạo thấy Khương Vệ đã mất bình tĩnh, giọng điệu càng thêm dịu dàng khuyên dụ: “Nếu cậu yêu Hàn Dục, thì hãy cứu anh ấy đi!”

Khương Vệ nâng mắt nhìn Lộ Dao, cô ta đang dùng ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm cậu, trong nháy mắt, Khương Vệ thậm chí tưởng rằng đó là mắt Lộ Mã Lực. Không hổ là anh em, bắn ra từ mắt phượng quyến rũ đều là quang mang hùng hổ doạ người.

“Tôi có cách để anh cả không truy cứu chuyện này, thế nhưng cậu nhất định phải rời khỏi Hàn Dục… không được liên lạc với anh ấy.”

Khương Vệ cắn răng, không nói gì cả, đứng dậy đi ra ngoài.

Lộ Dao không hề đuổi theo, ngược lại nhàn nhã móc laptop ra, mở nguồn, xử lý công việc. Cô nàng là một người phụ nữ thông minh, đối với học thuyết tỷ lệ phần trăm trong cuộc sống quán triệt đến gần như hoàn toàn. Nếu vấn đề nhỏ trong hôn nhân đã giải quyết xong, còn lại đương nhiên là công tác chiếm tỷ lệ phần trăm lớn hơn. Chỉ có phú nhị đại tầm thường vụng về giống như Khương Vệ, mới có thể đặt toàn bộ trọng tâm cuộc sống lên tình cảm hư vô mờ ảo.

Khương Vệ không cảm thấy cuộc sống của mình có chỗ nào sắp xếp không ổn cả, cậu chỉ nghĩ: Lộ Dao nói gì cũng vô dụng, cậu phải tìm Hàn Dục chứng thực. Ra khỏi quán trà, cậu lập tức móc điện thoại ra gọi cho Hàn Dục, điện thoại kêu vài tiếng nhưng không ai bắt máy. Khương Vệ buồn bực thu hồi điện thoại, trong đầu lo lắng vớ vẩn, vì sao Hàn Dục không nghe máy, không phải là cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, không biết nói gì khi vứt bỏ mình chứ? Càng nghĩ càng giận, đúng lúc này, điện thoại bên kia đánh qua.

“Alô, tìm tôi có việc à?” Kèm theo là tiếng động vô cùng quen thuộc, còn có rất nhiều tiếng người huyên náo, hình như ở bên kia đang tiến hành tụ tập.

Khương Vệ đầy bụng oan ức cứng ở cổ họng, cố ý đi hỏi, lại sợ không thể tiếp thu việc chuyện này được chứng thực.

“Làm sao vậy, mau nói đi!” Dễ thấy, sự trầm mặc của Khương Vệ khiến Hàn Dục sốt ruột, giọng điệu lập tức trở nên nôn nóng.

“Anh có phải đã đính hôn với Lộ Dao không?” Mặc dù cảm thấy cách hỏi chuyện này hẳn phải uyển chuyển chút, nhưng lời vẫn cứ thế phun ra từ miệng.

Khương Vệ nín thở tập trung, đợi Hàn Dục quái gở giống như thường ngày mắng lại.

Lần này, đổi thành Hàn Dục bên kia không có tiếng gì, tạp âm cũng thoáng cái biến mất, giống như Hàn Dục chuyển sang một gian phòng yên tĩnh.

“Em nghe ai nói?” Hàn Dục cuối cùng lên tiếng hỏi ngược lại.

Tâm Khương Vệ thoáng cái chìm vào hầm băng: “Là thật?”

“… Tình hình bên trong rất phức tạp, tôi nhất thời không thể giải thích với em. Có điều tôi sẽ không kết hôn với cô ấy, em phải tin tưởng tôi.”

Khương Vệ vẫn tin tưởng Hàn Dục, y học giỏi, suy nghĩ kín kẽ, còn có thể nhận định tình hình, quả thật là ông trời phái tới nhắc nhở mình cái gì cũng sai. Có điều lần này, cậu làm thế nào cũng không tin được Hàn Dục.

Nhẫn kim cương sáng loáng trên tay Lộ Dao là Hàn Dục tự tay đeo lên, theo cá tính rụt rè của Lộ Dao, nếu Hàn Dục không chính miệng ưng thuận hứa hẹn gì, cô nàng sao dám nói với mình như vậy?

Những lời kia, là chiến thư bảo vệ chủ quyền của phụ nữ khi kết hôn. Mình là một thằng đàn ông, cho dù có cảm tình sâu sắc nữa với Hàn Dục, vậy cũng là kẻ thứ ba.

“Hàn Dục, mi thật quá đáng, tự mình không dám nói rõ với ta, gọi một người đàn bà đến đuổi ta đi, nếu mi kết hôn, ta… ta liền cầm gậy phá các ngươi, đập đến khi nát vụn thì thôi! Đập hết! Một người cũng không chừa lại!” Nói xong lời cuối cùng, chính mình cũng bi ai, chán nản, quả thật là giống như người đàn bà chanh chua giãy chết mà! Máu chó phun ra, so với dì cả mụ (kinh nguyệt) trên băng vệ sinh của phụ nữ cũng không gọi người tới nhìn (phương ngôn Bắc Kinh, ý nói làm việc khiến cho người không thoải mái, đôi khi cũng là ý nói một câu pha trò).

Phỏng chừng Hàn Dục cũng bị chọc cười, thời khắc ngả bài rất nghiêm túc, vẫn “phì” cười ra tiếng.

“Em lúc này vẫn rất khí phách, được, đến lúc đó tôi phái xe đến đón em, chúng ta gom đủ sức lực đập.”

Mắt thấy đôi cẩu nam nữ giống như cùng tiếp sức thi đấu bắt nạt mình, Khương Vệ nhất thời không có lời gì, chỉ còn lại phần oa oa khóc thét.

Bên kia lúc bắt đầu còn đang vui vẻ, sau đó nghe bên này khóc đến lạc giọng, cuối cùng bắt đầu nói tiếng người: “Được rồi, đừng khóc. Tôi không phải chỉ nói giỡn với em thôi sao? Tôi muốn kết hôn cũng phải lấy ông chủ nhỏ của tôi chứ, đương nhiên phải lái xe đến đón em, đến lúc đó, em phải mặc váy cưới, tiểu Vệ Vệ của tôi mặc váy cưới hẳn rất xinh đẹp… Đúng rồi, còn phải đi tất chân, không cho dùng quần con nha, trực tiếp đi tất chân, đến lúc đó hai chúng ta cưới trong xe…”

Khương Vệ đang buồn bã khóc lóc đến mất hồn, nghe được bên kia càng nói càng hạ lưu, nước mắt quả thực đóng băng.

“Hàn Dục! Đờ mờ!”

Bên kia Hàn Dục cuối cùng cười đủ rồi, nghiêm túc nói: “Có phải Lộ Dao về không? Mặc kệ cô ta nói cái gì, em đều đừng tin. Tâm nhãn của cô nàng này quỷ lắm. Có điều trước mắt tôi còn có việc phải nhờ cô ta, chính là chuyện anh cô ta bị người đâm… Mặc dù không phải tôi phái người làm, nhưng gây ra chuyện này là một người bạn thân của tôi, tôi nhất định phải giúp đỡ hắn. Chuyện này còn phải phiền Lộ Dao không ít việc.”

Mặc dù lại bị Hàn Dục chọc ghẹo một phen, nhưng Khương Vệ cảm thấy trong lòng an tâm không ít, điệu bộ Hàn Dục không đứng đắn với mình như vậy trái lại càng khiến cậu an tâm, y nếu đã nói Lộ Dao không có quan hệ với y, vậy không sao cả, cho dù Lộ Dao nói cái gì cũng phí công, nếu khoản lo lắng nhất đã rơi xuống, trong tư duy logic của cậu, việc nhỏ khác liền biến thành không quan trọng. Tiếng Khương Vệ khóc thút thít cuối cùng cũng ngưng hẳn.

Hàn Dục còn nói thêm: “Nếu em lại thấy cô nàng thì đừng nói gì nữa, em là đàn ông, để con gái nói thích miệng là được, mặt khác… Khương Vệ, visa của em xong chưa?”

Visa lúc sáng vừa làm xong. Hiệu suất làm việc của Lữ Phong Bình thật không tồi, không chút mảy may bị ảnh hưởng của chuyện cô em họ.

Nghe được Khương Vệ bảo làm xong rồi, Hàn Dục rốt cuộc nghiêm túc nói: “Khương Vệ, biết vì sao tôi chọn đến Đức không? Tại quốc gia này, đối với đồng tính luyến ái khá là khoan dung, lúc trước tôi gạt em, cũng là sợ ngộ nhỡ mình gây dựng sự nghiệp không thành công bị người chê cười. Song, hiện tại tôi có thể nói với em, chỉ thiếu gió đông thôi (trích từ câu Khổng Minh nói với Chu Du trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’: “Muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió đông” ý là chờ thời cơ). Chỉ cần em làm xong việc cuối cùng, có thể bay tới Đức ở cùng một chỗ với tôi, đến lúc đó chuyện em di cư cũng không có vấn đề, sau này chúng ta sẽ định cư ở Đức, em nguyện ý không?”

Tương lai phác hoạ từ miệng Hàn Dục đặc biệt tươi đẹp, Khương Vệ nghe đến cảm xúc trào dâng mãnh liệt, lớn tiếng nói: “Em nguyện ý.”

“Được, vậy em quay về mở hòm thư trong máy tính ra, theo lời tôi nói mà làm… Đương nhiên, nếu đắn đo băn khoăn, em cũng có thể không làm. Có điều tôi sẽ coi đó là em không nguyện ý, và buông tay. Đến lúc đó tôi kết hôn với ai em cũng đừng quản.”

Hàn Dục là như vậy đấy, khi nói chuyện với mình, luôn thích mang theo chút uy hiếp, để biểu thị sự cường thế của bản thân. Song Khương Vệ cũng không để ý, cậu tin tưởng Hàn Dục, tin tưởng người đàn ông đã cùng mình trải qua năm tháng tươi vui ngây thơ này. Nếu Hàn Dục bảo mình làm, khẳng định sẽ không hại mình.

Trên đường về nhà, cậu thậm chí nhịn không được tưởng tượng trong đầu, trong xe chật hẹp, thân thể rắn chắc vùi trong váy cưới màu trắng bồng bềnh, đương nhiên là không thể thiếu tất chân thấm đẫm mồ hôi rồi.

Lên án ý nghĩ của bản thân ‘dâm đãng’, nhưng Khương Vệ vẫn nhịn không được nở nụ cười, nụ cười đó vẫn duy trì đến khoảnh khắc mở hòm thư ra.