Ở bên cạnh, Trần Hân cứ ngồi xem đồng hồ, sao đã lâu như vậy rồi mà thuốc vẫn chưa có tác dụng nhỉ?!

“Mà này, chỉ còn hai cái càng cua thôi, hai cô không ăn thật à?", Mạc Hiển vừa nhìn họ vừa nghỉ ngờ hỏi.

“Anh... có thấy khó chịu ở đâu không?!” Tân Lan ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi. “Không cói”

Mạc Hiển cười đểu: “Sao hả?! Bỏ thuốc mê à?! Cô đúng là không từ thủ đoạn để chiếm lấy tôi nhỉ!”

“Đi chết đi, ai thèm chiếm lấy anh chứ!”

Cô ấy quay qua thầm thì với Trần Hân: “Có phải thuốc của em hết hạn rồi không, sao chẳng có tác dụng gì hết vậy?!”

“Cũng có thể. Em mua từ năm ngoái, đã lâu như vậy rồi, có

thể là đã quá hạn sử dụng!”, Trần Hân cũng lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

Hai người họ chẳng kiêng dè tí nào, công khai bàn chuyện “bỏ thuốc" ngay trước mặt Mạc Hiển!

Vài phút trôi qua, nhìn thấy đ ĩa cua hoàng đế sắp bị Mạc. Hiển ăn hết, Trần Hân bèn giật lấy. “Chẳng phải mới nấy cô còn chê cua có tính hàn à?! Muốn làm gì đây?!", Mạc Hiển cười khổ.

Trần Hân cầm một cái càng cua rồi bắt đầu ăn: “Nhịn muốn chết. Bà đây cứ tưởng thuốc chưa hết hạn. Ăn sắp hết rồi mà cũng không chịu chừa cho tôi!”

Cô ấy tiện tay đưa cho Tân Lan một cái càng cua.

Advertisement

“Đây, chị Lan, chị cũng ăn một cái đi, nếu không thì cả đ ĩa cua hoàng đế bị tên này chén sạch đấy!”

Tân Lan có chút do dự, dù sao thì đ ĩa cua này cũng do cô ấy chính tay rắc thuốc vào, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.

“Thật sự, không sao à?!”

Miệng Trần Hân dính đầy dầu: “Ôi trời, anh ta có bị làm sao đâu, chúng ta cần gì phải sợi”

Dứt lời, cô ấy quay qua cười với Mạc Hiển: “Đúng không!”

“Đúng vậy!", anh nhấp một ngụm trà, cười gian manh.

Tuy hơi do dự, nhưng Tần Lan thật sự không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món cua hoàng đế này. Cô ấy cẩn trọng nếm thử một miếng, sau khi thấy ngon mới bắt đầu ngấu nghiến ăn.

“Xuất sắc, ngon quá đi mất!”

Advertisement

Trần Hân cũng ăn điên cuồng đến mức suýt nghẹn: “Anh đấy, tay nghề nấu nướng đúng là tuyệt đỉnh!”

“Cảm ơn vì lời khen. Ăn thong thả, tôi đi vệ sinh đây!”

Dứt lời, Mạc Hiển cười tít mắt rồi đứng dậy đi thẳng lên tầng hai. Biệt thự bình thường đều có hai nhà vệ sinh, anh lên ohòng vệ sinh ở tầng hai, khóa trái từ bên trong rồi nhảy xuống bằng được cửa sổ.

Sau đó anh lại bước vào từ cửa lớn tầng một.

“Chẳng phải anh lên tầng hai à? Sao lại vào từ tầng một?!”, Trần Hân li3m ngón tay, lau vệt dầu ở miệng rồi cất giọng thắc mắc.

Anh nhướng mày cười đểu: “Cửa phòng vệ sinh tầng hai bị hư nên tôi xuống tầng một!”

“Cầu toàn quá nhỉ! Làm như có ai thèm vào nhìn anh vậy!” “Tôi sợ cô nhìn xong sẽ nhớ mãi không quên đấy!”

“Tôi nhổ vào, nhớ anh á?!”

Mạc Hiển không tranh cãi với cô ấy nữa mà đi thẳng vào phòng vệ sinh ở tầng một, khóa cửa từ bên trong rồi mở một bản nhạc.

Ọc ọc ọc! Trần Hân đột nhiên cảm thấy bụng dưới quặn lên rất khó

chịu, bèn lấy một tay ôm bụng rồi lí nhí nói: “Chị Lan à, sao em lại thấy đau bụng?! Chẳng lế bụng em bị gì rồi sao?!”

“Chị... cũng cảm thấy không thoải mái lắm..”, Tân Lan ôm bụng bằng cả hai tay, vẻ mặt khó chịu: “Chẳng lẽ, thuốc có tác dụng rồi ư?I"

“Hả?! Không được, không được, em không nhịn nổi nữa rồi, phải đi xả đây!”

Hai cô gái vội vàng đứng lên đi vệ sinh, một người lên tầng hai, một người chạy vào nhà vệ sinh tầng một.

Sau khi lên tầng hai, Tân Lan mới phát hiện cửa phòng vệ sinh không mở được.

“Chết tiệt, cửa hỏng rồi sao?!”

Ở tầng một, Trần Hân đứng bên ngoài lắc lắc cửa nhà vệ sinh: “Đồ khốn, anh mau ra đây, tôi không nhịn được nữa! Không nhịn được nữa rồi!”

“Cô làm gì vậy, tôi đang đi vệ sinh mài!”

“Anh mau ra đây, a a a all”

Qua lớp kính của phòng vệ sinh, có thể nhìn thấy cơ thể của Trần Hân không ngừng uốn éo, có lẽ đang cố găng kìm lại.

Chốc chốc lại vang lên những âm thanh khó nghe.

Tân Lan thông minh hơn nên cầm theo mấy gói giấy rồi lao ra khỏi biệt thự, chạy tới nhà vệ sinh công cộng.

“Anh trai tốt bụng ơi, xin anh đó, mau ra đi mài Tôi sắp xả ra" rồi!", Trần Hân năm vật trước cửa, liên tục rên xiết: “Anh còn không đi ra thì tôi säp không nhịn được nữa rồi!

“Cô vội cái gì, tôi cũng đang cảm thấy khó chịu đây này. Chờ một lát đi, chắc là nhanh thôi!”

“Chết tiệt! Nhanh là bao lâu chứ, ra đây mau lên, nếu không là tôi xông vào đấy! Tôi đếm đến bai”

Cứ tưởng chỉ là nói đùa, ai ngờ cô nàng này lại nói thật!

Ẩm

Cửa lập tức bị đẩy ra, đúng lúc Mạc Hiển đang đứng trước bồn tiểu để đi vệ sinh.

Trần Hân vừa xông vào, vẻ mặt từ tức giận chuyển sang. kinh ngạc!

Vãi!

Kiếp trước cái tên này là con lừa à, thật không thể tin nổi, đó là kích cỡ mà một người bình thường nên có ư?!

“Anh anh anh anh..."

Mạc Hiển trợn mắt nhìn cô ấy: “Anh cái gì mà anh, có to đến mấy thì cũng không phải là của cô đâu!”

“Ai thèm! Cút ra ngoài maul”

Dứt lời, cô ấy kéo Mạc Hiển qua một bên rồi bắt đầu "trút ra" mà chẳng buồn quan tâm đ ến việc anh vẫn chưa đi ra ngoài.

Phải nói răng da của cô ấy rất đẹp, vừa trắng muốt vừa mịn màng, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông.

Nhưng mùi thì hơi gây choáng váng một tí!

“Nhìn cái gì mà nhìn, có trắng đến mấy thì cũng không phải là của anh đâu nhé!”, Trần Hân tức tối nói với Mạc Hiển.

“Thối quá! Ai mà thèm!”

“Anh!”

Đáng ghét, đáng ghét!

Chính vì tên khốn này mà mình mới thảm hại như vậy.

Cho đến tận khuya.

Tân Lan và Trần Hân gần như là bò lên xô pha, sau khi bị hành hạ cả đêm, cả hai đã cạn kiệt sức lực, bụng vẫn đang kêu

òng ọc nhưng không còn sức đi vào nhà vệ sinh nữa.

Mạc Hiển nấu một bát mì hải sản rồi đi ra khỏi bếp. Hai cô gái trừng mắt nhìn anh với vẻ oán hận.

“Có muốn... ăn không?!”

Trần Hân ném cái gối qua: “Ăn cái đầu anh! Tại sao anh không bị gì hết vậy?! Thuốc này chưa hết hạn mài”

“Thuốc do chính cô bỏ vào, hết hạn hay chưa mà cô cũng không biết à?!”

“Nhưng sao anh vẫn không bị gì?!”

“Tôi á?! Hạc đỉnh hồng mà tôi còn pha nước uống thì thuốc xổ có đáng là gì đâu?!”

“Anh! Đúng là bi3n thái mà, anh có còn là người hay không thế?!”

“Thật ra anh đây còn có thể bi3n thái hơn cơ, có muốn thử không nào?!”

Hai cô gái đồng thanh gào lên: “Cút!” Lúc này, trên tầng cao nhất của tập đoàn nhà họ Chu.

Một người đàn ông trung niên đang nổi trận lôi đình, đã sa thải mấy người liên tiếp ở phòng tiếp thị!

Lý do là đã nhiều ngày trôi qua mà họ vẫn chưa lấy được mảnh đất nào ở Thành Bắc.

“Ăn hại, tất cả đều là lũ ăn hại!” “Phòng tiếp thị đang làm gì vậy hả?! Đã nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không lấy được miếng thịt béo bở ở Thành Bắc, các người ở lại có ích gì!”

“Tôi nói cho mà biết, nếu nhà họ Chu không lấy được những miếng đất tốt nhất thì các người đừng hòng yên thân!”