Trời sáng tỏ, làn sương bao phủ đầu non tiêu tan dần. Lăng Trung Ngọc đứng trên ngọn một hòn núi nhỏ ở phía sau hồ Đông Bình.
Chàng đưa mắt nhìn bốn mặt tựa hồ một biển mây và tưởng chừng như mình đứng trên hòn hải đảo.
Lăng Trung Ngọc cảm thấy nỗi cô độc tràn ngập trong lòng, bất giác chàng hú lên một tiếng dài. Tiếng hú chẳng khác rồng ngâm đưa đi rất xa. Những đám mây lơ lửng trên đầu bị tiếng hú bay tung lên thành những bông hoa tan ra bốn mặt.
Giữa đám mây mù lảng vảng đột nhiên thấp thoáng bóng người, Lăng Trung Ngọc dẹp mối bâng khuâng chú ý nhìn thì thấy Linh Trí thượng nhân đứng ngay trước mặt.
Lăng Trung Ngọc không nhịn được bật lên tràng cười ha hả.
Linh Trí thượng nhân vén áo cà sa lên nhìn Lăng Trung Ngọc cười khanh khách.
Lăng Trung Ngọc chống cây thiết trượng xuống lạnh lùng hỏi :
- Lão cười gì vậy?
Linh Trí thượng nhân cũng hỏi lại :
- Ngươi cười gì ta?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ta cười vừa rồi lão không dám động thủ với ta mà bây giờ còn rượt tới đây. Phải chăng lúc nãy lão sợ bị ta đá ngã lăn lông lốc trước mặt mọi người?
Linh Trí thượng nhân nói :
- Ta cười ngươi đại họa tới nơi mà ngươi không biết đó.
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi móc :
- Ta chỉ tưởng lão là một tay cao thủ phe Mật tông ở đất Tạng, té ra lão còn là một nhà tướng số nữa ư?
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Cái mạng ngươi cần gì phải tinh số mới biết? Ngươi nhất định bị họa sát thân. Ai bảo ngươi lấy di vật của Kim Xà tôn giả giấu trong mình? Hành tung của ngươi đã bại lộ, ta e rằng bao nhiêu ác quỷ truy hồn đoạt mệnh đang theo dõi ngươi đó.
Lăng Trung Ngọc cười khẩy nói :
- Lão truy hồn đoạt mệnh ta chăng? Ta cũng không thích sống nữa! Vậy lão cứ thử đi!
Linh Trí thượng nhân dịu giọng :
- Bần tăng không phải là ác quỷ mà là phúc tinh đến tiêu tan giải hạn cho thí chủ. Chẳng những bần tăng có thể làm cho gặp dữ hóa lành mà còn để thí chủ làm tôn sư một phái, thành một vị khai sơn đại tôn tổ, mặc sức làm họa làm phước.
Lăng Trung Ngọc lúc đầu thấy Linh Trí thượng nhân đề cập đến chuyện di vật của Kim Xà tôn giả ở đảo Kim Xà đã cho là lão có mưu đồ gì. Ngờ đâu lão lại đưa ra những chuyện ly kỳ này khiến chàng lơ mơ chẳng hiểu ra sao, đứng ngẩn người không biết nói gì.
Linh Trí thượng nhân đưa mắt nhìn chàng cười lạt hỏi :
- Thí chủ không tin bần tăng hay sao?
Lăng Trung Ngọc khịt mũi hững hờ đáp :
- Tùy lão muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm.
Linh Trí thượng nhân vẫn không nổi nóng, lão ôn tồn hỏi :
- Bần tăng hãy hỏi thí chủ, tự cổ chí kim ai là người không danh môn chính phái xuất thân mà võ công cao cường vượt mức?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ngoài sư phó ta là Kim Xà tôn giả thì còn ai nữa?
Linh Trí thượng nhân nói :
- Nếu mà lệnh sư phụ, thì bần tăng bất tất phải giúp thí chủ nữa. Lệnh sư có thể dung hợp võ công hai phe chính tà để luyện thành một thứ võ công phi chính phi tà và vượt cao lên trên hai phe chính tà không?
Lăng Trung Ngọc lạnh lùng đáp :
- Nếu luyện đến trình độ đó thì phải là một nhân vật siêu phàm áp đảo hết thảy các vị đại tôn sư về võ học.
Linh Trí thượng nhân nói :
- Đúng thế! Bần tăng muốn thí chủ trở nên một nhân vật mà các vị đại tôn sư từ cổ chí kim không ai bì kịp. Bần tăng biết nhân vật đó. Thí chủ có muốn cùng bần tăng đến thờ lão làm thầy không?
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Người đó có chịu cùng ta tỷ thí trong một kỳ hạn nhất định. Nếu y chống được ba trăm trượng của ta thì ta mới cam tâm thờ y làm thầy.
Linh Trí thượng nhân cười đáp :
- Thí chủ muốn đánh y ba trăm trượng ư? Đáng tiếc là y đã chết gần hai trăm năm nay rồi.
Lăng Trung Ngọc tức giận hỏi :
- Lão từ đất Tây Tạng đường xa muôn dặm tới đây để nói rởn một câu này ư?
Linh Trí thượng nhân nghiêm nghị đáp :
- Không phải đây! Tuyệt đối không phải là chuyện nói rởn. Thí chủ đã nghe đến danh Võ Hạo Thiên bao giờ chưa? Trước đây hai trăm năm y là lãnh tụ phái tà trong thiên hạ. Cả thủy tổ Trương Tam Phong phái Võ Đang cũng bị thua về tay y. Kỳ hành quái tích của y tuy cách đây đã lâu đời mà hiện nay vẫn còn lưu truyền.
Lăng Trung Ngọc động tâm hỏi :
- Võ Hạo Thiên ư? Ta từng nghe gia sư đề cập tới nhân vật này, nhưng y chống đối võ lâm thiên hạ rồi bị Trương Tam Phong liên kết với Thiên Long thiền sư phái Thiếu Lâm, Thiên Sơn tổ sư, Thất Tuyệt Thần Ưng Địch Huyền Thanh, tất cả năm chính phái liên hiệp tấn công rồi bị chết dưới lưỡi kiếm của Thất Tuyệt Thần Ưng Địch Huyền Thanh. Sau đó Võ Đang và Thiên Sơn mới chính thức khai công lập phái thu nạp đồ đệ. Còn võ công của Võ Hạo Thiên thì bị thất truyền. Chẳng lẽ lão bảo ta đi thờ một người đã chết rồi làm thầy hay sao? Hừ! Dù cho y còn sống đi nữa ta cũng không bội phục.
Linh Trí thượng nhân nói :
- Thí chủ mới biết một điều mà chưa biết hai. Võ Hạo Thiên không phải chết về nhân sĩ năm phái vây đánh mà y chỉ bị trọng thương, rồi ẩn lánh trên một hòn đảo nhỏ ngoài Đông Hải...
Thượng nhân đưa mắt nhìn Lăng Trung Ngọc nói tiếp :
- Bất luận thí chủ có khâm phục hay không khâm phục, những võ công tuyệt thế của y dụng hợp cả hai phe chính tà, nên đối với chúng ta hay bất luận là ai không theo nội công của phe chính tông đều rất có lợi.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Sao lão biết sau khi bị thương Võ Hạo Thiên trốn ra hải đảo?
Linh Trí thượng nhân cười đáp :
- Bần tăng đã lấy được bức Tàng bảo đồ chính tay y ghi chép.
Lăng Trung Ngọc lại cười hỏi :
- Lão đã lấy được mật ký cùng tàng bảo đồ thì sao không tự mình theo đó mà tìm còn đi kiếm ta?
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Vụ này có ba nguyên nhân khiến cho bần tăng cần hợp tác với thí chủ. Một là bần tăng không hiểu đường hàng hải, mà thí chủ đã theo Kim Xà tôn giả ra ngoài đảo Kim Xà tại Đông Hải, biết chặt cây làm bè trở về Trung Nguyên. Vậy thí chủ tất hiểu rõ về nước thủy triều cùng đường hàng hải.
Lăng Trung Ngọc thản nhiên đáp :
- Đúng thế! Về luồng lạch ở Đông Hải thì ta biết rõ như năm ngón tay, muốn đi về lúc nào cũng được.
Linh Trí thượng nhân nói tiếp :
- Điều thứ hai, thí chủ cũng biết là nội công của bần tăng không tu luyện theo đường chính và hiện nay đã thành hiện tượng. Trong vòng ba năm bần tăng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma không biết lúc nào. Lệnh sư đã tránh khỏi kiếp nạn tẩu hỏa nhập ma, nhất định biết cách giải cứu. Bần tăng mong rằng thí chủ bảo cho cách đó để bần tăng thoát khỏi nạn này. Nếu không thì chưa tìm được di vật của Võ Hạo Thiên mình đã chết rồi cũng chưa biết chừng.
Lăng Trung Ngọc hỏi vặn :
- Tại sao lão biết gia sư phá giải được cái nạn tẩu hỏa nhập ma?
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Mười mấy năm trước lệnh sư là Kim Xà tôn giả cùng Độc Tý Thần Kiếm Thạch Cô trong khi đại náo Trung Nguyên đã bị Tổng quản ở Đông xưởng là Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch cùng với Tứ đại tà thần vây đánh ở hang Hồ Lô. Kết quả Thạch Cô bỏ mạng còn Kim Xà tôn giả bị trọng thương trốn đi. Khi ấy Trường Túc Xà Thần Tất Thông nhờ có thuật thần hành một mình rượt theo đã mắt thấy Kim Xà tôn giả bị tẩu hỏa nhập ma ở trong miếu sơn thần...
Thượng nhân nói tới đây chăm chú nhìn Lăng Trung Ngọc nói tiếp :
- Vụ đó chắc thí chủ đã hiểu rồi.
Lăng Trung Ngọc cố dằn mối xúc động trong lòng, trầm giọng đáp :
- Dĩ nhiên ta biết việc đó.
Linh Trí thượng nhân liền cười nói :
- Theo lời Xà Thần nói với người ta thì lúc đó lão toan vào miếu đánh chết lệnh sư, nhưng thấy lệnh sư thổ ra ba búng máu tươi rồi sắc mặt trở lại như thường, khôi phục nội lực như cũ. Xà Thần sợ quá ngẩn người ra không đuổi theo nữa để lệnh sư tự ý ra đi.
Lăng Trung Ngọc hắng giọng một tiếng rồi hỏi :
- Gia sư mình mang tuyệt nghệ thì Tứ đại tà thần địch lại làm sao được? Nếu khi đó gia sư không có việc khẩn yếu thì đã giết Trường Túc Xà Thần rồi.
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Nhưng từ đó những tay cao thủ tà đạo trong thiên hạ chẳng ai là không biết lệnh sư có phép hóa giải nạn tẩu hỏa nhập ma và đi khắp nơi dò tìm tông tích...
Lăng Trung Ngọc ngắt lời :
- Từ nãy tới giờ lão mới nói hai nguyên nhân, còn nguyên nhân thứ ba thế nào?
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Thí chủ cùng bần tăng mà liên thủ hiệp lực thì thiên hạ không ai địch nổi. Đó là nguyên nhân thứ ba.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Té ra lão sợ có người phong thanh nên tìm ta trợ thủ chứ gì?
Linh Trí thượng nhân nói :
- Thí chủ đừng quên rằng mình đã học hết võ công của lệnh sư mà hành tung bại lộ thì bao nhiêu đại ma đầu trong thiên hạ đều theo dõi. Nhất là Tổng quản Đông xưởng sẽ đem hết tâm lực để tìm cho thấy thí chủ.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Hắn tìm ta để làm chi?
Linh Trí thượng nhân cười lạt đáp :
- Cái đó chính thí chủ tự hiểu. Bần tăng biết thí chủ đang muốn tìm hắn lắm. Hiện giờ tuy hắn đã thoát ly Đông xưởng song quyền thế vẫn còn, oai danh không phải là nhỏ. Bần tăng e rằng thí chủ chỉ cần bần tăng trợ thủ còn hơn là bần tăng cần thí chủ.
Lăng Trung Ngọc cười ha hả. Tiếng cười vang cả một vùng sơn cốc...
Linh Trí thượng nhân chờ Lăng Trung Ngọc hết cười rồi mới nói :
- Cuộc giao dịch giữa chúng ta cả hai bên cùng có lợi. Thí chủ giúp bần tăng phá giải nạn tẩu hỏa nhập ma. Bần tăng sẽ giúp thí chủ khai thác những bí mật về Võ Hạo Thiên. Sau đấy thí chủ sẽ thành một đại tôn sư về võ học tự cổ chí kim không người bì kịp thì còn lo gì không trả được mối đại thù nữa.
Lăng Trung Ngọc nghe Thượng nhân nói lại càng cười rộ.
Linh Trí thượng nhân hỏi gặng :
- Ý kiến thí chủ thế nào?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Lão đã có lòng chiếu cố đến ta như vậy khi nào ta còn không thuận.
Linh Trí thượng nhân thích chí hỏi lại :
- Thế là thí chủ chấp thuận rồi chứ?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Dĩ nhiên ta ưng thuận rồi! Lão lại đây! Bây giờ ta hãy phá giải mối lo tẩu hỏa nhập ma cho lão trước.
Linh Trí thượng nhân cả mừng hỏi lại :
- Có bí quyết gì để truyền thụ không?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Không cần! Lão nằm phục xuống đây!
Linh Trí thượng nhân sửng sốt hỏi :
- Thí chủ làm gì vậy?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ta muốn đánh vào đít lão ba trượng.
Linh Trí thượng nhân nổi giận đùng đùng...
Lăng Trung Ngọc không chờ Thượng nhân phát tác vội nói ngay :
- Linh Trí thượng nhân! Hà tất lão phải đa nghi. Lão không hiểu chỗ ảo diệu về võ công của sư phụ ta. Ba trượng đét vào đít này làm cho bách huyệt lưu thông. Chân khí từ huyệt Vỉ Cưu suốt lên thiên đỉnh. Những mối họa rình rập trong thân thể lão sẽ hoàn toàn bị tiêu tan.
Linh Trí thượng nhân nửa tin nửa ngờ hỏi :
- Thí chủ không nói rởn đó chứ?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Lão không tin thì thôi.
Linh Trí thượng nhân không sao được, đành nằm phục xuống đất để cho Lăng Trung Ngọc đánh.
Lăng Trung Ngọc giơ trượng lên đánh xuống ba trượng thật nặng vào mông đít Linh Trí thượng nhân.
Chàng thu trượng về cười ha hả nói :
- Ta đùa rởn lão thật đấy!
Linh Trí thượng nhân tức giận không bút nào tả xiết. Lão nhảy vọt lên rút cặp đồng bạc, quát to một tiếng, ra chiêu “Thiên Hạ Phương Phân Âm Dương” quét vào mặt Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc nhảy sang bên né tránh la lớn :
- Lão không hợp tác với ta nữa ư?
Lăng Trung Ngọc hằn hộc thóa mạ :
- Có lý nào thế được? Ta đối với người bằng lòng dạ Bồ Tát mà ngươi lại trêu cợt ta!
Lăng Trung Ngọc cười xòa đáp :
- Lão có lòng dạ Bồ Tát thì ta đây phải đại từ đại bi như đức Phật tổ. Ta đét vào đít lão ba trượng mà không thừa cơ đánh chết. Như vậy còn chưa đủ từ bi hay sao?
Linh Trí thượng nhân hỏi :
- Ngươi không chịu thì thôi. Sao lại làm như vậy?
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
- Lăng Trung Ngọc này qua lại một mình trên chốn giang hồ, cần gì phải hợp tác với lão?
Linh Trí thượng nhân khôn ngăn lửa giận, múa tít song bạt, coi như đôi rồng vàng công thế hung hiểm, lão sử toàn những chiêu thức tuyệt diệu.
Lăng Trung Ngọc thân hình lả lướt như lá rụng hoa bay, né qua né lại giữa cặp cồng bạc của đối phương. Chàng nhường đối phương ba chiêu rồi thét lớn :
- Ta đét đít lão ba trượng đã nhường ba chiêu rồi. Nếu lão không dừng tay thì ta không nể nữa.
Linh Trí thượng nhân đã biết Lăng Trung Ngọc có môn tuyệt kỹ “Trượng kiếm hợp bích” lợi hại phi thường. Nhưng khí tức trong bụng không thể tiêu tan, lão nghiến răng chập song bạt vào làm một chúi xuống đầu Lăng Trung Ngọc cực kỳ mãnh liệt.
Tiếng bạt vang lên chói tai, Lăng Trung Ngọc lùi lại một bước quát to :
- Bữa nay lão không có lỗi gì nhưng bộ diện khả ố. Tiếng bạt càng làm cho ta khói chịu. Vậy hãy nếm một trượng của ta đây!
Chàng giơ thiết trượng lên đập mạnh một cái.
Bỗng nghe tiếng kim thiết chạm nhau rít lên làm chấn động một vùng núi non. Người nghe tưởng thủng cả màng tai.
Linh Trí thượng nhân bị đối phương phang cây thiết trượng nặng tới nghìn cân, phải lùi lại ba bước mới đứng vững. Lão tức giận gầm lên một tiếng nhảy vọt lại. Song bạt vung lên, hàn quang tỏa ra hơn trượng chụp lấy đối phương.
Lăng Trung Ngọc chẳng chút quan tâm, hắng dặng một tiếng rồi hỏi :
- Lão muốn đánh thật chăng?
Chàng khoa thiết trượng bên ngoài. Bên trong vung một thanh kiếm sắt. Cả kiếm lẫn trượng đồng thời ra chiêu kềm chế ngay được thế công của song bạt.
Linh Trí thượng nhân phẫn nộ quát lên ầm ầm. Lão huy động song bạt như gió táp mưa sa mà không ngăn cản được đối phương. Tuyệt kỹ về kiếm trượng của chàng biến ảo dị thường, mềm cứng đủ cả.
Thân hình Thượng nhân phải xoay chuyển luôn luôn.
Hai bên qua lại đã ngoài chục chiêu mà Thượng nhân không sao đến gần được đối phương, lão có ý muốn rút lui.
Lăng Trung Ngọc tay trái cầm thiết trượng đánh vành ngoài rất rộng và thi triển những chiêu thức ngoại môn. Thanh thiết kiếm trong tay phải phát huy Kim Xà kiếm pháp do Kim Xà tôn giả truyền thụ cho. Đường kiếm vừa kín đáo vừa đầy khít chiêu thức lại thần bí kỳ diệu. Chỉ trong nháy mắt đã vây hãm được đối phương.
Chàng cười ha hả nói :
- Linh Trí thượng nhân! Ta tưởng lão nên quăng bạt đầu hàng và ngoan ngoãn để ta đét hai trượng thì ta tha cho.
Linh Trí thượng nhân cáu quá văng tục :
- Ngươi nói thúi lắm... Mẹ kiếp...
Lăng Trung Ngọc nỗi giận đùng đùng. Chàng giơ cao trượng lên ra chiêu Ngũ đỉnh khai sơn bổ xuống. Cây thiết kiếm trong tay phải ra chiêu “Kim Xà Thiên Đằng” quét ngang một cái.
Mấy tiếng xoang xoảng vang lên điếc tai. Cây thiết trượng của Lăng Trung Ngọc đã đập tan cặp đồng bạt của Linh Trí thượng nhân.
Linh Trí thượng nhân bị chấn động mạnh đến nỗi thất khổng ứa máu ra. Lão la lên một tiếng chưa kịp né tránh thì tay trái lại bị thanh thiết kiếm của đối phương chém trúng đứt lìa. Lão đau quá, toàn thân run lẩy bẩy lùi lại ba bước liền.
Lăng Trung Ngọc hạ kiếm xuống. Chàng thấy Linh Trí thượng nhân ngó mình bằng cặp mắt hận độc. Bỗng lão hú lên một tiếng rồi chạy xuống núi.
Linh Trí thượng nhân người bị trọng thương đến thế mà còn chạy như bay xuống núi được thì hiển nhiên công lực lão cao thâm không biết đến đâu mà kể.
Lăng Trung Ngọc thấy bóng người màu hồng dần dần mất hút. Chàng buông tiếng thở dài không rượt theo nữa, xỏ thanh thiết vào trong cây trượng.
Một trận gió núi thổi tới, đột nhiên chàng động tâm nghĩ thầm :
- “Ta muốn coi lão có bản đồ gì...”
Đoạn chàng hú lên một tiếng dài vọt người rượt theo.
Đây nói về Long Chính Phong cùng Tần Tố Hà rượt theo Linh Trí thượng nhân, chạy ra khỏi nhà để tìm kiếm Lăng Trung Ngọc. Gã chạy quanh quẩn trong rừng đã lâu mà chẳng thấy bóng Lăng Trung Ngọc đâu cả.
Sao mờ thưa thớt phương đông đã rạng hoa lê. Tần Tố Hà kéo tay áo Long Chính Phong nói :
- Nếu Lăng đại hiệp mà định gặp thiếu hiệp thì chàng đã xuất hiện rồi. Trời sắp sáng, chúng ta về thôi.
Long Chính Phong đáp :
- Có khi Lăng đại hiệp còn muốn thí nghiệm thành ý của tại hạ. Nếu cô nương sợ lệnh sư quở trách thì hãy về trước đi.
Tần Tố Hà nói :
- Để một mình thiếu hiệp ở đây, tiểu muội yên tâm thể nào được? Thôi đành ở lại với thiếu hiệp.
Long Chính Phong cười nói :
- Hảo thư thư! Tiểu đệ biết rằng thư thư nhất định ở lại với tiểu đệ cho có bạn.
Tần Tố Hà đỏ mặt lên làm mặt giận nói :
- Hừ! Không biết cơ! Ai là thư thư ngươi?
Long Chính Phong thè lưỡi ra muốn nói đùa nữa thì đột nhiên có người vỗ vai, bất giác gã mừng như phát điên reo lên :
- Ối mẹ ơi! Ngươi... Ngươi là ai vậy?
Người đứng đàng sau lưng gã mặt đầy những máu. Cánh tay trái bị cụt từ khuỷu tay, bộ dạng coi rất khủng khiếp.
Long Chính Phong ngơ ngác một lúc mới nhận ra lão chính là Linh Trí thượng nhân.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng, Tần Tố Hà cũng bở vía đứng ngây người như phỗng đá. Lúc nàng bừng tĩnh lại lấy được cây cung sắt ra thì Linh Trí thượng nhân đã nắm chặt lấy xương tỳ bà Long Chính Phong, lão trầm giọng quát :
- Muốn tốt thì cất cung đi! Ngươi mà cử động thì ta giết gã.
Long Chính Phong không nhúc nhích được, giơ bộ mặt đưa ma ra nói :
- Trời ơi! Ta có đắc tội gì với lão đâu?
Linh Trí thượng nhân trầm giọng quát :
- Câm họng ngay! Ngươi còn nói nữa thì ta bóp nát xương tỳ bà và móc mắt ngươi ra đó.
Long Chính Phong hồn vía lên mây không dám nói gì nữa.
Tần Tố Hà định thần lại hỏi :
- Linh Trí thượng nhân! Tiểu nữ thường nghe gia gia nói Thượng nhân là một tay đại sư về võ học hiện nay, còn uy hiếp hàng tiểu bối?
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Ngươi đã biết rõ thân thế ta thì nên nghe lời ta bảo.
Long Chính Phong hỏi :
- Thượng nhân muốn điều chi?
Linh Trí thượng nhân đáp :
- Ngươi hãy theo ta!
Lão nói xong, thở hồng hộc, lôi Long Chính Phong đến một nơi sơn động gần đó.
Vào sơn động rồi thì trời sáng tỏ. Trong sơn động đã lờ mờ có ánh sáng chiếu vào bộ mặt hung dữ của Linh Trí thượng nhân trông càng phát khiếp.
Long Chính Phong bị lão kềm chế không biết làm thế nào, cất tiếng ngập ngùng hỏi :
- Lão... lão định làm gì ta?
Linh Trí thượng nhân chưa trả lời bỗng nghe có tiếng lanh lảnh chói tai vang lên theo làn gió núi vọng tới. Tiếng thét như xuyên vào trái tim cực kỳ khó chịu.
Linh Trí thượng nhân trợn mắt lên lộ vẻ khủng khiếp vô cùng.
Đột nhiên lão thét lớn :
- Ta phải giết ngươi!
Long Chính Phong thấy vẻ mặt Thượng nhân có điều khác lạ. Gã đã lưu cầm biết lão này vì nghe tiếng quát thét bên ngoài mà lộ vẻ thất thần. Gã liền thừa cơ lúc lão phân tâm, đột nhiên rụt vai, cong lưng, tránh thoát khỏi bàn tay của Linh Trí thượng nhân.
Linh Trí thượng nhân quát hỏi :
- Hảo tiểu tử! Ngươi định trốn đi đâu?
Hai tay lão múa loạn toan chụp tới mà không trông thấy Long Chính Phong cùng Tần Tố Hà ngồi thu hình trong góc động.
Cuộc tỷ đấu với Lăng Trung Ngọc vừa rồi Linh Trí thượng nhân bị nội công mãnh liệt của đối phương làm chấn động đến nỗi mắt mũi tai rướm máu không ngớt. Lúc này tròng mắt bị vỡ rồi không nhìn thấy gì nữa. Thêm vào đó những tiếng quái gở gào thét bên ngoài vọng lại, lão phải đề phòng. Người lão đã bị trọng thương, đột nhiên nghe tiếng la ó, thần kinh bị tán loạn, hung tinh liền phát tác.
Bỗng nghe đánh huỵch một tiếng! Linh Trí thượng nhân đụng vào vách đá ngã lăn ra miệng vẫn ú ớ :
- Thằng lỏi con này! Mi dám ám hại ta! Ta phải giết mi...