Khi Diệp Đình vừa rời chiếc ghế chạy tới, Tiêu Diệp đã một mình đứng bên cửa sổ nhỏ ngửa đầu uống rượu.

Hắn gãi gãi đầu, đi ra đằng trước: "Sao tự dưng lại chạy ra đây?"

Hầu kết của Tiêu Diệp khẽ trượt lên xuống, con ngươi đen nhánh như sáng lên đôi chút, sườn mặt vừa anh tuấn vừa lạnh lùng: "Không có hứng thú với đám người đó."

"Trước đây không phải cậu cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, muốn tìm mới mẻ, nếm thử hương vị tình yêu nồng cháy sao?" Diệp Đình khẽ nhún vai, lời nói còn mang theo ý cười: "Sao bây giờ lại..."

Sắc mặt Tiêu Diệp bỗng cứng đờ.

Sau đó hắn cầm bình rượu, mạnh mẽ nốc một ngụm, áp lực trong lòng bỗng chàn lan chỉ còn hận ý cùng chua xót đến cực điểm.

Chỉ vì một phút bốc đồng, đã hủy hoại cuộc sống vốn dĩ bình lặng của hắn.

Chỉ vì một hồi xúc động, hắn mất đi một con người luôn bao dung hắn, quan tâm hắn, cũng là người yêu hắn nhất.

Lúc trước nếu hắn biết chỉ vì loại chuyện này mà tín nhiệm của Triệu Hướng Hải đối với hắn sẽ hoàn toàn mất đi, nếu hắn biết được Triệu Hướng Hải sẽ tuyệt tình như vậy, hắn dù có chết cũng sẽ ôm người kia thật chặt mà bảo vệ, làm sao còn có tâm tư ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?

"Thật sự không cần đám người đó?" Diệp Đình đặt tay lên vai Tiêu Diệp, lay lay một cái: "Tôi cố ý cho người chọn lựa, mỗi người đều mang phong thái thành thục ổn trọng, hơn nữa không biết chừng bọn hắn sẽ dâm đãng tao lãng bao nhiêu đâu..."

"Dù bọn họ có cải trang như thế nào thì cũng không phải Triệu Hướng hải, cảm giác, khí chất, phong độ đều khác nhau một trời một vực." Tiêu Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Bảo bọn họ cút nhanh đi, tôi có nhìn nữa nhìn mãi thì một chút dục vọng cũng không nổi lên được."

"Được được được." Diệp Đình bất đắc dĩ đáp ứng, xoay người rời đi, vừa đi vừa hừ nhẹ một tiêng: "Bây giờ tôi bảo họ lăn là được chứ gì.

Cậu đó, lúc đó mà thanh tỉnh một chút thì đâu đến nỗi một bên uống rượu một bên thất tình như bây giờ..."

Bàn tay của Tiêu Diệp bỗng dừng lại, chỉ cảm thấy câu nói vừa rồi của Diệp Đình như một cây kim đâm thẳng vào lồng ngực hắn, hương rượu cay nồng vừa uống vào cũng không ngừng kích thích dạ dày hắn.

Mặt hắng đột nhiên trắng bệch, khó chịu dựa vào bên cạnh cửa sổ.

Diệp Đình quay dầu liền nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Diệp, vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn: "Được rồi được rồi, cậu đừng uống nữa, uống thành cái dạng này đây, người toàn mùi rượu, đệt mợ!"

( Muốn thô thiển cơ nhưng thô thiển quá lại phản cảm L)

Tiêu Diệp há miệng hít thở thật sâu, đẩy Diệp Đình ra: "Tửu lượng của tôi rất tốt, không có chuyện gì đâu, cậu đừng động vào tôi."

Diệp Đình chẹp miệng, cau mày chỉ vào bình rượu trong tay Tiêu Diệp: "Đại gia của tôi ơi, cậu có biết bình rượu này nồng độ rất cao không?"

Tiêu Diệp xem cũng không thèm xem, hừ nhẹ một tiếng: "Không sao cả."

Một giờ sau.

"Tổ tông của tôi ơi." Diệp Đình đỡ Tiêu Diệp từ quán Bar đi ra ngoài, sắc mặt đen không khác gì Bao Công: "Không sao cả cái rắm, nhắc thì không nghe, bây giờ say thành con ma men như thế này đây, đệch..."

Tiêu Diệp cả người đầy mùi rượu, đôi mắt mê man mở to nhìn khắp nơi: " Ưm....Uống rượu..."

"Còn uống, đây là ngại rượu không đủ kích thích hả? Sao cậu không uống luôn axit đặc đi!" Diệp Đình âm thầm mắng một câu, dùng hết sức lực mới đem tên ngốc cơ bắp rắn chắc này nhét vào trong xe, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hắn ngồi ở ghế lái, khởi động xe, do dự một chút mới quay đầu lại nhìn chằm chằm khuôn mặc say quắc cần câu mãi mới có chút ý thức của Tiêu Diệp, hỏi: "Này, cậu muốn về chỗ nào?"

Tiêu Diệp im lặng, chỉ khó chịu ngọ nguậy người.

"Tôi đưa cậu về nhà, về nhà chính Tiêu gia được không?" Diệp Đình vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp một câu.

Tiêu Diệp hơi nhấc mí mắt mỏi nhừ, thở hắt ra: "Không.....không về đó..."

"Vậy cậu còn có thể về đâu? Hay tôi ném cậu ra khách sạn đi?" Diệp Đình bực bội gãi gãi tóc.

"Với cái trạng thái này của cậu hiện giờ, cậu chết tươi ở khách sạn thì sao giờ? Tôi sợ lắm đấy."

Tiêu Diệp tiếp tục nhắm chặt mắt lại, một câu cũng không nói, chỉ nặng nề thở gấp thô bạo."

Diệp Đình kéo cổ áo, suy nghĩ một hồi rồi chợt nhớ đến một nơi.

Hắn dẫm ga lái xe trong đêm.

Ngoài cửa sổ, hai hàng cây bên đường cùng các tòa nhà như chạy vụt lại phía sau, mười mấy phút sau Diệp Đình dừng xe ở trước một biệt thự nhỏ."

Hắn xuống xe, lôi Tiêu Diệp từ trên xe xuống, khoác tay lên vai rồi đỡ người đi đến trước cửa biệt thự, do dự một lúc rồi mới cắn răng ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang một hồi, bên trong lại không có động tĩnh.

Diệp Đình ấn lần thứ hai, lúc này biệt thự mới sáng đèn, sau đó cửa bị mở ra, Triệu Hướng Hải mặc áo ngủ, đeo mắt kính, một bộ dạng văn nhã xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Diệp Đình vội vàng cười tươi một tiếng: "Cậu là Triệu tổng đúng không?"

Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Cậu là......"

" Tôi là Diệp Đình, tôi đưa Tiêu...." Hắn còn chưa có nói xong, Tiêu Diệp bên cạnh vốn đang cúi đầu, vừa nghe thấy tiếng của Triệu Hướng Hải liền vội ngẩng đầu lên nhìn.

Triệu Hướng Hải bây giờ mới chú ý đến Tiêu Diệp đang say khướt bên cạnh.

Anh nhíu mày: "Cậu ấy lại làm sao đây?"

Tiêu Diệp say đến mơ hồ, đôi mắt dùng sức mở lớn, cánh mũi hơi động, sau đó đột nhiên lao về phía trước, nhân lúc Triệu Hướng hải chưa kịp phản ứng, Tiêu Diệp đã ôm chặt eo Triệu Hướng Hải, dựa đầu vào vai Triệu Hướng Hải, cả người chẳng khác gì con chó lớn dính chặt lấy trên người Triệu Hướng Hải.

Hắn hít nhẹ một hơi, hai mắt mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Ưm....là mùi cơ thể của anh ấy...".