Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Khổng Tước Vương nghe vậy trên mặt lộ vẻ cười khổ, "Nam mô A di đà phật, lão nạp chỉ là một hòa thượng từ bên ngoài tới, sao dám sửa đổi điều cấm Phật môn."

"Đại sư, có lời nói thật với ngài, bất mãn lớn nhất của bần đạo đối với Phật giáo chính là Phật giáo xuất gia tu hành, hành động này sẽ dẫn đến Trung thổ chúng ta dân số ngày càng thưa thớt, vận nước suy yếu, nếu như đại sư không thể đồng ý với ba điều này, bần đạo chắc chắn sẽ không để cho Phật môn truyền bá ở Trung thổ." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.

Mạc Vấn nói xong, Khổng Tước Vương nhíu mày không nói, thần sắc và ngữ khí của Mạc Vấn cực kỳ nghiêm khắc, cho thấy ba điều này đã là giới hạn thấp nhất của hắn, không còn bất cứ nhượng bộ nào, nếu như không tuân theo thì ngàn vạn tăng ni sẽ có nguy cơ bị chặt đầu.

"Mặc dù lão nạp có lòng sửa đổi, nhưng những tăng ni Trung thổ kia cũng sẽ không tuân theo." Khổng Tước Vương nói ra.

"Đại sư, chỉ cần ngài có thể thay đổi những điều không tốt này, thì ngài có thể tùy ý chọn lựa vị trí quốc sư hộ quốc của các nước Tấn, Tần, Lương, Đại." Mạc Vấn nói ra, quan hệ giữa Phật giáo và Đạo giáo có chút giống với quan hệ giữa người Hồ và người Hán, nếu như Phật giáo không truyền đến từ Tây Vực, thì đạo nhân Trung thổ vẫn còn tự cao tự đại không muốn phát triển, Phật giáo đến trực tiếp khiến Đạo giáo phải tự kiểm điểm chấn chỉnh bản thân mình, vì vậy Phật giáo cần phải được bảo tồn, nhưng điều kiện trước tiên là Phật giáo không thể làm cho người Hán đoạn tử tuyệt tôn.

"Lão nạp muốn tới nước Đại truyền pháp." Khổng Tước Vương gật đầu nói, lão là lưu thân của Phật tổ, có thể cân nhắc lợi và hại trong nháy mắt.

"Có thể." Mạc Vấn gật đầu đồng ý, ngụ ý của đối phương là đã đồng ý với yêu cầu của hắn.

Khổng Tước Vương gật đầu sau đó đứng dậy, chậm rãi giơ bàn tay phải lên, Mạc Vấn cũng giơ bàn tay lên vỗ tới, vỗ tay biểu thị cho việc ký kết khế ước giữa hai người đồng cấp.

"Đại sư, chúng ta sẽ không cân nhắc những việc vặt vãnh còn lại, nhưng bần đạo rất hiếu kỳ đối với thần thông của Phật giáo." Trên mặt Mạc Vấn lộ ra nụ cười, mặc dù đã đạt thành khế ước cùng tồn tại nhưng vẫn muốn phân ra thắng bại, thắng bại sẽ quyết định Đạo gia và Phật gia ai là vương, ai là thần.

"Mong chân nhân chỉ bảo cho." Khổng Tước Vương khẽ gật đầu, Phật giáo và Đạo giáo chẳng những có những khác biệt trên giáo lý, mà về thần thông cùng pháp thuật cũng không hề giống nhau. Phật giáo không chú trọng thân thể, chỉ tu tinh thần, hành động này dẫn đến thân thể người trong Phật môn suy yếu mà Tinh Thần lực lại mạnh mẽ, mà Đạo gia thì hoàn toàn trái lại, Đạo gia cho rằng thân thể mới là nơi phải tu hành, chú trọng việc tu luyện thân thể, có được tu vi linh khí cường đại, loại khác biệt này khiến cho hai bên rất khó tìm ra một phương pháp so đấu thích hợp, mà hai người cũng đều là cao nhân đắc đạo, đương nhiên không thể khoe khoang giống như gánh xiếc ảo thuật trên phố, cũng không thể tay đấm chân đá giống như vũ phu vậy.

Biên: Lưu ý với các bạn thời đại này mới là thế kỷ thứ V sau công nguyên, thời điểm này Bồ Đề Đạt Ma mới vừa đến TQ, chưa sáng tạo ra các phương pháp rèn luyện thân thể (Dịch Cân Kinh, võ công, vv….). Còn trước đó Phật giáo TQ đúng là hoàn toàn không hề chú trọng đến rèn luyện thân thể

Mạc Vấn thầm suy tính trong lòng, còn chưa nghĩ ra phương pháp so đấu phù hợp, bỗng nhiên phát hiện được khí tức trên không trung khác thường, tiên nhạc lập tức truyền đến, mùi thơm lạ lùng tràn ngập trên không.

"Thiên Khu Tử, tiếp chỉ." Trên không truyền đến tiếng của Thiên quan

Mạc Vấn đưa tay xin lỗi Khổng Tước Vương, sau đó cất bước ra khỏi cửa, chỉ thấy trên không đang có một cỗ xe tám ngựa kéo, nghi trượng của Cửu Cung, nhạc sư của Lục bộ cùng mười hai vị Dao Trì tiên tử đứng riêng hai bên xe kéo.

"Ngọc Đế có chỉ, Thiên Khu Tử của Thượng Thanh Tông nhập đạo hai mươi sáu năm, tu hành viên mãn, chứng vị Kim Tiên, lập tức lên trời, nhận chức nghe sắc phong." Thiên quan lớn tiếng tuyên chỉ.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, làm phiền Thiên quan bẩm báo với Ngọc Đế, những việc ở trần tục của bần đạo chưa hết, mong được ở lại thế gian." Mạc Vấn chắp tay nói ra, thực ra thánh chỉ gọi mời Kim Tiên không phải chỉ ngắn gọn như thế, nhưng hắn đã từng náo loạn Thiên đình, khiến nhiều người bất mãn, vì vậy Thiên Đình cố gắng làm một cách ngắn gọn, không đề cập tới công lao và sai lầm.

"Lời nói của chân nhân, hạ quan chắc chắn sẽ bẩm báo với Ngọc Đế." Kim Tiên là cực hạn mà người thường tu hành có khả năng đạt tới, bỏ qua vị trí Kim Tiên tức là sẽ trở thành Tán Tiên không bị Tam Giới trói buộc, mặc dù được tự do nhưng lại mãi mãi mất đi chức quan ở Thiên Đình, chẳng qua Thiên quan truyền chỉ cũng không hề khuyên nhủ Mạc Vấn thêm, bởi vì y biết Mạc Vấn rất không nghe lời, tới Thiên Đình sợ cũng sẽ lại gây ra náo loạn một phen.

Mạc Vấn khẽ gật đầu với Thiên quan kia, sau đó cất bước quay về thiền phòng, bỏ mặc vị Thiên quan bị gạt sang một bên mang theo một đám người trở lại Thiên Đình.

"Chúc mừng chân nhân." Khổng Tước Vương chắp tay trước ngực chúc mừng.

"Đa tạ đại sư." Mạc Vấn chắp tay hoàn lễ, hắn có thể chứng nhận được vị trí Kim Tiên chính là vì Khổng Tước Vương đã đồng ý với ba yêu cầu mà hắn đưa ra, xuất gia là giáo quy của Phật giáo, giáo quy này lại có quan hệ chặt chẽ với giáo lý của Phật giáo, không thể nào thay đổi, nhưng mà giáo quy này có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng khiến người Hán tuyệt chủng, đối với loại giáo quy như thế này, điều duy nhất có thể làm chính là ở phía trên giáo quy tăng thêm ba điều kiện tiên quyết, Khổng Tước Vương đã đồng ý việc này, người Hán cũng sẽ không vì Phật gia rộng rãi mà khiến gia đình không người nối dõi.

Khổng Tước Vương mỉm cười gật đầu.

"Đại sư, ta và ngài chính là bằng hữu, đương nhiên không thể ra tay so chiêu, Đạo hay Phật đều lấy độ thế cứu khổ là nhiệm vụ của mình, không bằng ta và ngài tìm một trong số những người tham niệm Tửu, Sắc, Tài, Vận, chia nhau độ hóa, như vậy có được hay không?" Mạc Vấn trở lại chuyện chính.

"Đúng như chân nhân nói, nhưng hay là chúng ta lựa chọn ra năm người thuộc năm giới cấm của Phật để độ hoá, thế nào?" Khổng Tước Vương cười nói, Mạc Vấn nói ra loại phương pháp so đấu này là một loại phương pháp tốt nhất mà cao tăng đắc đạo thường đấu pháp.

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu, cử động của Khổng Tước Vương lần này cho thấy lão cực kỳ tự tin đối với cuộc đọ sức này, lo sợ sẽ xuất hiện những tình huống không thể phân ra thắng bại, chọn ra năm người thuộc năm giới cấm cũng sẽ đảm bảo không thể xuất hiện tình huống hòa mà không phân thắng bại.

"Sát, đạo, dâm, vọng, tửu, chân nhân mời chọn." Khổng Tước Vương nói ra. (Sát đạo dâm vọng tửu: năm giới cấm của Phật, bao gồm: không được sát sinh, không được trộm cắp, không được tà dâm, không được ngông cuồng vô lẽ, không được uống rượu)

"Vậy chọn những kẻ đứng đầu (*ý nói tội nặng nhất) trong năm giới đi." Mạc Vấn thuận miệng nói ra, loại so đấu này mặc dù không phải so đao so kiếm, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, hai bên riêng phần mình đại diện cho Phật giáo và Đạo giáo, liên quan đến vấn đề thể diện.

"Theo như chân nhân nói." Khổng Tước Vương gật đầu nói.

"Đại sư, ngài có Thiên nhãn có khả năng nhìn xa, ngài hãy chọn ra năm người đi." Mạc Vấn nói ra.

"Càn hay Khôn?” Khổng Tước Vương hỏi.

"Bất kể càn khôn, chỉ chọn người đứng đầu." Mạc Vấn lắc đầu nói ra, Càn Khôn mà Khổng Tước Vương gọi là chỉ nam nữ, ý của hắn lại là không phân biệt nam nữ, chỉ chọn những người khó độ hoá nhất.

Khổng Tước Vương nghe vậy khẽ gật đầu, nhăn mày nhắm mắt, sau chốc lát lại mở mắt ra, "Mộ Dung Chấn Hùng của nước Yên là người thích giết chóc, Lý Công Hạo nước Tấn là tên mê rượu, Khuất Chính của nước Tần là tên hoang dâm vô độ, Chúc Quân Mộng là kẻ tham lam tiền tài của nước Đại, Lý Thi Vận nước Lương là người luôn ức hiếp, bắt nạt người khác, người này là phụ nữ."

"Ta và ngài tới độ người cuối cùng trước tiên, còn bốn người kia ta và ngài chia nhau". Mạc Vấn nói ra.

"Người chọn trước thì lấy một bốn, người chọn sau thì nhận hai ba." Khổng Tước Vương cười nói, mặc dù chuyện này liên quan đến mặt mũi của hai bên, nhưng hai người cũng không quá căng thẳng, hơn nữa chỉ xem việc này là một cuộc cá cược giữa bạn bè với nhau.

"Đại sư từ bên ngoài đến là khách, mời." Mạc Vấn nói ra, đối phương có ý là nếu chọn người thứ nhất nhất định phải tiếp nhận người thứ tư mà bên còn lại chọn, cũng chính là dễ dàng nhất cùng khó khăn nhất, hắn không muốn phải chọn lấy người khó khăn nhất, vì vậy vứt bỏ việc chọn một người dễ dàng nhất kia.

(Tức là theo thứ tự: KTV chọn – MV chọn – MV chọn tiếp – KTV chọn sau cùng. Còn người đầu tiên hai bên cùng làm)

"Chân nhân không hề lo lắng lão nạp ăn gian sao?" Khổng Tước Vương cười hỏi.

"Ngài sẽ không làm như vậy, vả lại ta và ngài đều có khả năng phân thân, có thể giám sát đối phương." Mạc Vấn cười nói.

"Vậy tốt, lão nạp liền chọn tên Chúc Quân Mộng của nước Đại." Khổng Tước Vương nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy cười ha ha, quả nhiên, Khổng Tước Vương đã chọn chỗ dễ dàng nhất, tiền tài chính là vật ngoài thân, người tham của dù sao vẫn sẽ có lúc cảm thấy thỏa mãn.

"Bần đạo chọn tên Mộ Dung Chấn Hùng thích giết chóc cùng tên Lý Công Hạo mê rượu kia." Mạc Vấn để lại tên Khuất Chính háo sắc cho Khổng Tước Vương, sở dĩ hắn không chọn trước, chủ yếu chính là vì muốn tránh chữ sắc này, "thực sắc tính dã", "thực" và "sắc" đều là bản tính của con người, hoàn toàn không thể sửa đổi được.

("thực sắc tính dã": câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn tình dục và ăn uống là bản tính của con người)

Khổng Tước Vương nghe vậy cũng cười ha ha, sau đó báo vị trí cụ thể của năm người cho Mạc Vấn.

Khổng Tước Vương nói ra chỗ nào, Nguyên Anh của hắn liền tiến tới xem xét chỗ đó, chờ khi Khổng Tước Vương nói xong, hắn đã biết rõ vị trí cụ thể của năm người.

"Dùng thời hạn mấy ngày?" Mạc Vấn hỏi.

"Mỗi người có nhiều nhất bảy ngày, sau bảy ngày do đối phương kiểm tra, được không?" Khổng Tước Vương nói ra.

"Được, có thể sử dụng pháp thuật thần thông, nhưng không thể tác động tới tâm thần đối phương." Mạc Vấn gật đầu đồng ý, ý của Khổng Tước Vương là người được chính mình độ hóa cần được đối phương ra tay thử thách, chỉ có chịu đựng được thử thách của đối phương mới được tính là độ hóa thành công, hắn và Khổng Tước Vương đều cố hết sức thử thách người được đối phương độ hóa, khiến quá trình độ hóa này tăng lên độ khó, chỉ có độ hóa hoàn toàn mới có thể thông qua được thử thách của đối phương.

"Đó là đương nhiên, không thể ảnh hưởng lên tâm thần của đối phương, không thể khiến đối phương thương tổn, lão nạp đi trước." Khổng Tước Vương nói ra.

"Chậm đã, việc này cũng nên có thêm một chút tặng thưởng mới vui chứ." Mạc Vấn cười nói.

"Trên người ta và ngài không có vật nào đáng giá, có gì làm tặng thưởng?" Khổng Tước Vương vung vẩy tăng bào rộng lớn, tăng bào của lão là do lông vũ biến thành đấy, mà đạo bào của Mạc Vấn cũng do linh khí ngưng tụ mà thành, thực sự trên người không có vật gì.

"Đánh bạc một bầu rượu, kẻ thua uống một mình." Mạc Vấn nói ra.

"Rượu phạm giới, đánh bạc cũng phạm giới, thôi được, vậy là một bầu rượu." Khổng Tước Vương miễn cưỡng đồng ý, bóng người tan biến trong hư không.

Mạc Vấn phân Nguyên Anh ra đi theo Khổng Tước Vương tới nước Đại, bản thể ra khỏi thiền phòng cưỡi mây bay đến nước Yên, bản thể không được thụ phong sẽ không thể nào thuấn di đi xa, chẳng qua pháp thuật cưỡi mây đi lại cũng nhanh, buổi chiều bắt đầu đi, đến chạng vạng tối hắn đã tới nước Yên, lúc này Khổng Tước Vương đã đặt chân đến nước Đại, bắt đầu khiến tên Chúc Quân Mộng kia hóa điên vì tiền tài rồi.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn yên lòng, bất kể là Tiên hay là Phật đều không thể nhìn trộm được suy nghĩ trong lòng mỗi người, phương pháp mà Khổng Tước Vương sử dụng chính là làm cho đối phương thỏa mãn, không thể coi biện pháp này là thượng sách được, chỉ có thể coi là kế sách bất đắc dĩ.

Mang trong lòng tâm trạng cười lên nỗi đau khổ của người khác, Mạc Vấn tìm được Mộ Dung Chấn Hùng, lão chính là hoàng thân của nước Yên, giữ chức Đại tướng quân, trấn thủ quận Ngọa Mã, nơi này ở phía tây của nước Yên, là trọng trấn của biên ải, bên ngoài phía tây ba trăm dặm chính là biên giới nước Đại.

Lúc Mạc Vấn tìm được Mộ Dung Chấn Hùng thì người này đang dùng cơm, ở trước mặt bày ra một cái chậu than lớn, mặc dù lúc này đã là đầu xuân nhưng ở nước Yên vẫn rất giá lạnh. Khác với cơm canh của người thường, thứ người này ăn chính là một cái đùi người, cái đùi người này được đặt ở trên tấm đồng phía trên chậu than đang thiêu đốt, người này một bên dùng dao găm cắt thịt cắn nhai, một bên lại ra sức uống rượu, ở trên giường gỗ đối diện với chậu than có một cô gái trên người không một mảnh vải đang ngồi, người này đã không còn hai tay cùng đùi phải, miệng vết thương cũng đã được băng bó, lúc này đang hoảng sợ nhìn Mộ Dung Chấn Hùng há miệng lớn cắn nhai thịt người đỏ tươi trên tấm đồng, cái chân này đúng là của nàng.

Mộ Dung Chấn Hùng đã trên dưới năm mươi tuổi, ngoại hình cực kỳ cao lớn, trong lúc ăn uống vẫn nói chuyện với cô gái kia, tuổi tác của nàng cũng mới mười bảy mười tám tuổi, chỉ là khóc nỉ non, không dám trả lời.

Chỉ cần cô gái này cúi đầu hoặc dời ánh mắt đi, Mộ Dung Chấn Hùng sẽ lấy kẹp đồng nung đỏ trong chậu than ra dí vào trước ngực cô gái kia, cưỡng ép nàng nhìn tận mắt cảnh lão ăn đùi phải của mình.

Thần sắc khi Mộ Dung Chấn Hùng làm những chuyện này cũng không hề điên cuồng, mà lại cực kỳ bình tĩnh, động tác cũng rất thành thạo, điều này cho thấy hiện tại thần trí của lão rất tỉnh táo đấy, hắn trước đó đã làm những chuyện như thế này quá nhiều lần.

Thấy tình cảnh đó, Mạc Vấn khẽ nhíu mày, trước đây gặp phải những chuyện tương tự thì phương pháp xử lý của hắn đều rất đơn giản, là trực tiếp giết chết, nhưng hai người đã giao ước từ trước, không thể sử dụng vũ lực, đừng nói giết, ngay cả đánh đập hay trừng phạt đều không được, vậy nên làm như thế nào cho phải.