Tử Dương

Chương 554: Trở lại Thiên Uy cung

Dịch giả: phuongkta1

Biên: argetlam7420

"Hừ." Thượng Quan Lân một lần nữa hừ lạnh.

Đô thống Thổ bộ nghe tiếng quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lân, muốn nói lại thôi, lắc đầu.

Đô thống Kim bộ cùng Đô thống Mộc bộ không nói xen vào, mặc dù bọn họ ra tay thất bại, cũng không biết tu vi thực sự của Mạc Vấn, nhưng bọn họ hiểu rõ tu vi cùng tính nết của Đô thống Thổ bộ, biết rõ y sẽ không tự hạ thấp mình, càng không tự khiến lòng quân rối loạn.

Mạc Vấn đứng ở nguyên chỗ kiên nhẫn chờ đợi, trước đây hắn luôn luôn cẩn thận đắn đo, dù không mắc phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng hắn không cho rằng tình cảnh này có thể kéo dài thêm nữa, cho dù Ngọc Đế có chịu gặp hắn, cũng sẽ không đồng ý chuyện hắn cầu xin, đến lúc đó chỉ có thể trả giá bằng vũ lực.

Sau một nén nhang, phía Thiên Cung đã có động tĩnh, Đô thống Hỏa bộ cùng một gã Thiên Quan mặc triều phục cưỡi mây bay về phía nam, theo khoảng cách tới gần, Mạc Vấn thấy rõ thần sắc của Đô thống Hỏa bộ cực kỳ không vui, hắn cũng thấy rõ tướng mạo vị Thiên Quan bên người cô, người này là một trong mười lăm vị Tiên gia của Thiên Uy cung, người này cùng đi với Đô thống Hỏa bộ, cho thấy Đô thống Hỏa bộ đã bẩm báo với Ngọc Đế, mà Ngọc Đế lại chuyển giao việc này cho Thiên Uy cung ra mặt xử lý.

Không bao lâu, hai người đã tới bên ngoài Nam Thiên Môn, xuyên qua quân trận của cấm quân đi tới trước mặt Mạc Vấn.

"Vị này là..." Đô thống Hỏa bộ đưa tay giới thiệu Thiên Quan cùng đi với Mạc Vấn.

"Vị này chính là Thượng Tiên của Thiên Uy cung, trước đó bần đạo đã từng được gặp." Mạc Vấn ngắt lời của Đô thống Hỏa bộ.

"Chư vị đồng đạo đã tụ họp ở Thiên Uy cung, ngươi có tố cáo gì thì đi tới kể ra." Tuổi tác của Thiên Quan nói chuyện có chút lớn, bộ dáng một người học cứu*. (chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho)

"Người bần đạo tố cáo là Tiên gia của Thiên Uy cung, các vị Thượng Tiên của Thiên Uy cung không nên ra mặt để tránh hiềm nghi." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra, việc này do Ngọc Đế tự mình xử lý, còn có thể khai ân ngoài vòng pháp luật, nếu như do đám người Thiên Uy cung xét xử, chắc chắn không thể nào đạt thành tâm nguyện, chuyện này đã náo loạn lớn như vậy, bọn họ không dám bao che Thải Y đạo cô đấy, bọn họ sẽ nghiêm khắc dựa theo luật pháp của Thiên Đình trừng phạt Thải Y đạo cô, nhưng điều hắn muốn không phải là những thứ này.

"Ngươi không tin đám người chúng ta?" Vị Thiên Quan già có vẻ không vui.

Mạc Vấn không nói tức là đã ngầm thừa nhận, nếu như việc này trải qua quá trình tra xét của Thiên Uy cung, có kết luận thì cũng là việc đã rồi, muốn thay đổi lại khó càng thêm khó.

"Chân nhân, đây là khẩu dụ của Ngọc Đế." Trên mặt Đô thống Hỏa bộ Vạn Chân lộ ra vẻ xấu hổ.

"Đa tạ Thượng Tiên thông bẩm giúp." Mạc Vấn kê tay nói lời cảm tạ với Vạn Chân, việc này không thể trách Vạn Chân, đừng nói là dưới quy củ rất nặng của Thiên Đình, ngay cả ở dưới trần gian, dân chúng cáo trạng cũng theo luật phải kiện lên trên từng cấp, tố tụng vượt cấp không hợp với lẽ thường.

"Đi thôi." Thiên Quan già xoay người đi trước.

"Thải Y đạo cô có ở trong Thiên Uy cung không?" Mạc Vấn hỏi.

"Việc này có liên quan đến Nguyên Quân, nàng tự tránh hiềm nghi." Vẻ bất mãn trong lời nói của Thiên Quan già lộ ra rất rõ ràng.

"Ả chính là hung thủ giết người, theo lý nên tới đó đối chất với bần đạo." Mạc Vấn lại không cất bước.

"Sau đó chúng ta sẽ tự nói chuyện với Nguyên Quân." Thiên Quan già chạy tới trước đội hình cấm quân.

Mạc Vấn lại không tiếp lời, tạm thời không nhắc đến cử động của đối phương lần này có chính trực hay không, ngay cả quá trình đề ra nghi vấn và xử lý khá dài dòng đã khiến hắn không thể chờ nổi.

Đô thống Thổ bộ thấy Mạc Vấn từ đầu đến cuối chưa từng rời bước, biết rõ hắn không có lòng dạ nào cùng Thiên Quan già đi đến Thiên Uy cung, mà Thiên Quan già này cũng là người ngoan cố, mặc dù tuổi già lại không biết nể nang ai, một vẻ mặt "Ngươi có muốn đi không". Nếu như Thiên Quan già này đi rồi, cục khoai lang nóng bỏng tay này lại rơi xuống trên đầu năm đội cấm quân bọn họ.

Nghĩ đến đây, Đô thống Thổ bộ tiến lên đưa tay ngăn Thiên Quan già kia, "Hồ Chưởng sự, chậm đã."

Thiên Quan già nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đô thống Thổ bộ, "Đô thống có gì chỉ giáo."

Vị Đô thống Thổ bộ kia vốn muốn nói lời khuyên bảo đấy, không ngờ vẻ mặt Thiên Quan già này lại bướng bỉnh cùng bất mãn, hiển nhiên trong lòng coi thường khi bọn họ không thể bắt Mạc Vấn lại, ý nghĩ trong lòng sau khi nhận thấy thái độ này vô hình có chút thay đổi, "Ngọc Đế lệnh chư vị đồng liêu Thiên Uy cung xử trí việc này, đương sự thân là người dẫn đường, để Thiên Khu chân nhân ở lại chỗ này là có ý gì?"

Thiên Quan già thấy Đô thống Thổ bộ lại nói giúp Mạc Vấn, lông mày cau chặt, nhưng trong lòng ngầm suy nghĩ lời nói của Đô thống Thổ bộ cũng có lý, thật sự lão tới đây để mang Mạc Vấn đi đến Thiên Uy cung đấy, nếu như chỉ một mình trở về chỉ sợ không thể nào báo cáo kết quả.

Đô thống Thổ bộ thấy trên mặt Thiên Quan già lộ vẻ lúng túng, vội chuyển thành thấp giọng nói ra, "Người này một lòng vì con báo thù, đã vứt lễ phép Thiên Đình ra đằng sau, chúng ta đều không thể bắt hắn lại, nếu như chưởng sự chọc giận hắn, việc này càng khó giải quyết."

Thiên Quan già nghe vậy lông mày lại nhăn, sau khi do dự thật lâu xoay người đi đến chỗ Mạc Vấn, đến gần Mạc Vấn mới nói ra, "Ngươi có thể yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ xử lý chuyện này theo luật pháp, đối xử công bằng, giờ hãy mau theo ta đến Thiên Uy cung."

"Thải Y đạo cô chính là hung thủ giết người, theo lý ả phải cùng đứng dưới công đường với bần đạo." Mạc Vấn nói ra, bình tĩnh mà xem xét theo lý Thiên Uy Cung phải xem xét việc này trước tiên, hắn không có bất cứ lý do gì để chối từ, trước mắt chỉ có thể gửi hi vọng ở Thải Y đạo cô tự trọng bản thân mình, không muốn thăng đường nhận thẩm vấn, chỉ cần Thải Y đạo cô không đến thì hắn có lý do để không đi.

"Vậy được rồi, ngươi chờ ở đây một chút, ta sai người mời Nguyên Quân đến đây." Thiên Quan già bất đắc dĩ lắc đầu.

Mạc Vấn lại không trả lời lại người này, chính lão xưng hô Thải Y đạo cô là Nguyên Quân làm cho trong lòng hắn không vui, nhưng người này lại dùng "ngươi" để xưng hô với hắn càng khiến hắn thấy được lão có quan hệ thân cận với Thải Y đạo cô, bạn bè của kẻ địch chính là địch, không cần phải hòa nhã với đối phương.

Thiên Quan già ho khan hai tiếng, xoay người rời đi.

"Ngọc Đế đã giao việc này cho các vị Tiên gia của Thiên Uy cung xử lý, chúng ta lập tức trở lại Thiên Cung, nhận những nhiệm vụ khác." Đô thống Thổ bộ lớn tiếng hạ lệnh, cấm quân tuân lệnh, thu binh trở về.

Lúc này Thiên Quan già kia vẫn còn ở bên ngoài Nam Thiên Môn, nhìn thấy Đô thống Thổ bộ làm việc như thế, không ngừng oán thầm, cử động của đối phương lần này rõ ràng cho thấy đã ném Mạc Vấn cho lão, tiếp theo lão sẽ phải gánh chịu hậu quả vì tất cả hành động của Mạc Vấn.

"Thiên Đình có nhiều Nguyên Tiên Thánh Tổ, không dưới trăm vị có tu vi cao hơn chúng ta." Vạn Chân thấp giọng nói với Mạc Vấn, nói xong không chờ Mạc Vấn trả lời, nhanh chóng xoay người vội vàng đi về phía bắc.

"Đa tạ Vạn Đô thống." Mạc Vấn kê tay nói lời cảm tạ, lời nói của Vạn Chân trước khi đi không thể nghi ngờ là đang muốn nhắc hắn không được hành động thiếu suy nghĩ, có lòng lo lăng cho hắn cực kỳ rõ ràng.

Vạn Chân nghe tiếng quay đầu, nhoẻn miệng cười với Mạc Vấn, sau khi cười xong xoay người bay đi, từ vẻ âm tàn trước kia đến ấm áp hiện tại, thái độ của Vạn Chân trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi đã thay đổi cực kỳ nhanh chóng.

Cấm quân rời đi, Thiên Quan già cũng theo đó rời đi, Nam Thiên Môn chỉ còn lại những binh tướng giữ cửa kia, dưới sự gợi ý của Thiên Tướng, Thiên Binh cầm thương lúc trước mang tới một bình nước cho Mạc Vấn.

"Chân nhân, uống nước." Thiên Binh kia cũng có thể coi là nửa người quen với Mạc Vấn rồi.

"Không dám nhận, không dám nhận." Mạc Vấn khoát tay từ chối, thái độ của Vạn Chân thay đổi không làm hắn cảm thấy giật mình, bởi vì Vạn Chân là phụ nữ, tính cách con gái dễ dàng thay đổi, nhưng thái độ của những binh tướng giữ cửa đối với hắn thay đổi khiến hắn không chuẩn bị kịp, hắn không rõ vì sao đối phương lại phải bày tỏ lòng tốt với mình.

"Uống đi, uống đi, không sao cả." Thiên Binh đưa chén bạc chứa nước về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy đối phương thịnh tình thành khẩn, đành phải nói tiếng cám ơn, nhận lấy nước uống.

Mặc dù chỉ là nước trong bình thường, sau khi vào cổ họng lại mát lạnh ngọt ngào, vật của Thiên Đình rốt cuộc không giống đồ dưới trần gian, rõ ràng là cốc nước nhưng cũng chứa đựng linh khí cực lớn.

"Chân nhân, chờ một chốc ngài sẽ đi theo bọn họ a, trước tiên tới Thiên Uy cung cái đã, nếu như không được lại tìm biện pháp khác." Thiên binh giả bộ an ủi.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, trả bát cho Thiên Binh.

"Bọn họ chỉ là chức quan nhỏ trong Thiên Uy cung, lần này chân nhân đi... Ài." Thiên Binh nhận lấy chén bạc, xoay người đi.

Mạc Vấn đưa mắt nhìn Thiên Binh kia rời đi, lời nói của đối phương lúc trước nhìn như quan tâm, những thật ra là đang khiêu khích, mặc dù những người này đã chứng vị thành Tiên, tâm tính lại giống người phàm như đúc, cấm quân năm bộ bị thua làm cho khúc mắc trong lòng bọn chúng tan hết, lại hi vọng hắn có thể gây ra thêm một ít chuyện, hơn nữa náo loạn càng lớn càng tốt, rõ ràng có lòng muốn xem cuộc vui.

Mạc Vấn vốn tưởng rằng phải chờ thêm khoảng thời gian dài, không ngờ không lâu lắm Thiên Quan già kia đã trở lại lần nữa, "Nguyên Quân đã tới Thiên Uy cung, đi thôi."

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, cũng không hề cất bước, mà chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Quan già, lần này hắn không giấu giếm tức giận và ý định muốn giết người của mình.

Mắt thấy Thiên Quan già kia bắt đầu khẩn trương, sắc mặt Mạc Vấn biến đổi, trên mặt lộ ra nụ cười.

Thiên Quan già thấy thần sắc của hắn liên tiếp biến đổi, vẻ khinh thường trong lòng không còn một chút nào, thay vào đó chính là cực kỳ sợ hãi. Thần sắc của Mạc Vấn đã lộ rõ hoàn toàn ý đồ trong lòng, đây không phải là thần sắc của người mang cáo trạng đến kêu oan, đây rõ ràng là muốn mượn tiếng cáo trạng để tìm cớ đánh nhau.

Mạc Vấn căn cứ sắc mặt Thiên Quan già đoán được đối phương đã biết dụng ý hắn đến lần này, hắn cố ý biểu lộ ra động cơ thực sự của mình cho người này, mà sở dĩ hắn làm như vậy vì có mục đích thâm sâu hơn.

"Mời." Thiên Quan già nghiêng người đưa tay, nơm nớp lo sợ.

Mạc Vấn không trả lời, bước nhanh đi trước, Thiên Quan già kia lén lút lau mồ hôi ở phía sau, rồi mới bước nhanh đuổi kịp Mạc Vấn.

Xuyên qua Nam Thiên Môn, đi vào bên trong Thiên Đình, Mạc Vấn cưỡi mây đi trước, Thiên Quan già theo sau, lão đã biết mục đích thực sự chuyến đi này của Mạc Vấn, trong lòng bất an không dám nói câu gì.

Đến được bên ngoài Thiên Cung, Mạc Vấn rơi khỏi đụn mây, trước tiên tiến về cửa cung. Cấm quân giữ cửa thấy hắn đi tới, sau đó lại thấy mặt Thiên Quan già đi theo, biết rõ hắn chính là đạo nhân dưới hạ giới mà năm đội cấm quân không thể bắt được, không ai còn dám ra mặt ngăn hắn, mặc kệ hắn bước tới gần Thiên Cung.

Mạc Vấn trước đây đã từng đến Thiên Cung, quen thuộc đường đi nơi đây, không giống với vẻ náo nhiệt lần trước, bên trong Thiên Cung lúc này cực kỳ vắng vẻ.

Đến bên ngoài Thiên Uy cung, Mạc Vấn cũng không dừng lại thông báo, mà trực tiếp đi thẳng vào đại điện.

Trên đại điện lúc này đã chật kín không còn chỗ ngồi, Mạc Vấn sau khi vào cửa cũng không xướng tụng đạo hiệu cho đầy đủ lễ nghi, mà chỉ lạnh lùng nhìn quanh đám người trong điện, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên cao phía sườn đông, ngồi chỗ đó không phải người khác, đúng là Thải Y đạo cô vẻ mặt rất ngạo mạn, trước đó người này bị Tam Muội chân hỏa đánh trúng, nhưng lúc này đã sớm khỏi hẳn.

"Hai năm trước vì sao ngươi phải sát hại đứa con còn chưa ra đời của ta?" Mạc Vấn nhìn thẳng Thải Y đạo cô.

"Láo xược!" Xích Vân Tử ngồi ở bên phải cao nhất trầm giọng nói ra.

"Câm miệng." Mạc Vấn quay đầu giận dữ nhìn Xích Vân Tử.

"Lớn mật!" Trung Dương Tử ngồi ở trung tâm hướng bắc cũng giận dữ đứng dậy.

"Ngươi cũng câm miệng đi." Mạc Vấn giận dữ nhìn Trung Dương Tử.

Mạc Vấn vừa nói ra những lời này, trong điện một mảnh xôn xao.

"Thiên Khu Tử." Lão đạo phía bên phải chủ vị ôn tồn mở miệng.

"Chân nhân, ngài có biết ả đã làm chuyện gì không." Mạc Vấn quay qua nhìn Thiên Môn chân nhân, pháp thuật thần thông của hắn là được Thiên Môn chân nhân truyền thụ đấy, lão là một người tốt, đã nhiều lần bao che giúp đỡ hắn và A Cửu.

"Nếu như đã tới bước này, chúng ta cũng nên xác định đúng sai rõ ràng." Thiên Môn chân nhân thở dài lắc đầu, nói xong nói với Công Tào ngồi ở hàng dưới cùng, "Sắp xếp chỗ ngồi cho Thiên Khu Tử."

"Thiên Môn đạo hữu, hành động này không phù hợp." Trung Dương Tử ngồi ở chính giữa chủ vị sắc mặt âm trầm.

Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía Trung Dương Tử, "Nếu như năm đó không phải vì các ngươi gọi ta lên trời, ả yêu quái này cũng đã không thừa dịp nhà không người mà vào giết người thân của ta, hôm nay các ngươi tốt nhất hãy công bằng làm việc, nếu dám làm việc thiên tư trái luật, bao che bênh vực, đừng trách bần đạo ra tay ác độc vô tình..."