Dịch: Chautyty

Biên: argetlam7420

Ngồi ở chính điện một lát, Mạc Vấn đứng dậy quay trở về Tây viện, Tần Vân đang ngồi một mình trong phòng, thấy Mạc Vấn đi tới thì vội vàng đứng dậy mở cửa.

“Đây là một loại vải hiếm thấy, nàng lấy mà may xiêm y”. Mạc Vấn đưa hộp gỗ cho Tần Vân.

“Quần áo của thiếp thân không thiếu, không cần phải đưa thêm nữa đâu” Tần Vân nhận lấy hộp gỗ rồi đặt trên bàn, xách ấm nước châm trà cho Mạc Vấn.

“Nhìn đi rồi nói”. Mạc Vấn cười nói.

Tần Vân đưa chén trà cho Mạc Vấn, nhấc tay mở hộp gỗ kia, hộp gỗ vừa mở một chút, ánh sáng màu vàng phát ra lóa mắt, kim quang phát ra chính là từ một tấm vải kì lạ dài một thước, loại vải này có ba phần giống gấm, ba phần giống lụa, bốn phần lại giống như vải gai, sờ thì mềm nhẵn, nâng lên thì vừa dày vừa nặng.

“Đây là vật gì” Tần Vân tò mò hỏi.

“Long Ti Cẩm Tú của Nam Hải”. Mạc Vấn nắm lấy một đầu tấm vải, dẫn động linh khí kéo đoạn vải trải dài ra theo phương ngang, màu sắc tấm vải lập tức xuất hiện biến hóa, kim quang biến mất, hồng quang đại phóng.

Mạc Vấn dần dần thay đổi vị trí, tấm vải liền xuất hiện năm màu: tử, hắc, lam, bạch, lục sắc, cùng với hai màu kim và hồng sắc lúc trước, tổng cộng có bảy màu, sau khi bày ra, Mạc Vấn thu hồi linh khí, thả cuốn vải về lại hộp gỗ.

“Không nghĩ tới thế gian thật sự có loại Thất Thải Cẩm Tú này, thần vật như vậy nên dùng làm đạo bào cho lão gia mới đúng.” Tần Vân kinh ngạc thán phục.

“Cho nàng may áo, ta không dùng những thứ này, để nàng phải ở nơi xa xôi này, ít người ở, xa người thân là thiệt thòi cho nàng nhiều lắm.” Mạc Vấn lắc đầu nói, là một người tu hành, ít khi hắn có cử chỉ suồng sã cùng lời nói tình cảm yêu thương, vì vậy hắn cảm thấy có phần mắc nợ Tần Vân.

“Lời của lão gia làm cho thiếp thân xấu hổ, chỉ sợ là Hoàng Hậu nương nương cũng không được đầy đủ, sung sướng như thiếp thân bây giờ.” Tần Vân lại lắc đầu nói, “Chỉ là thiếp thân về nhà chồng đã lâu, một chút động tĩnh cũng không thấy, trong lòng sợ hãi, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an”.

“Ta đã xem qua mạch tượng của nàng, khí huyết nàng thông suốt, lỗi không phải do nàng, vấn đề có khả năng là ở trên người ta.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu.

Tần Vân nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Vấn, chờ hắn nói tiếp.

“Con người được tinh của cha, huyết của mẹ nuôi dưỡng, một nửa trong sạch, một nửa vẩn đục, trong cơ thể ta hầu như không có trọc khí, phần vẩn đục không được đầy đủ, do đó tinh và huyết cũng khó mà hòa hợp.” Mạc Vấn mở miệng giải thích.

Mạc Vấn nói xong, Tần Vân lập tức hiểu rõ, vội vàng hỏi: “Làm cách nào mới có thể bù đắp được”.

“Hôm sau ta sẽ truyền cho nàng pháp môn Luyện Khí.” Mạc Vấn đáp.

“Thiếp thân không cầu Trường Sinh.” Tần Vân lắc đầu liên tục.

“Trên sổ Sinh Tử có tên nàng, nàng khó mà trường sinh được, nhưng có thể làm cho thân thể nàng được mạnh khỏe” Mạc Vấn nói.

Buổi chiều không có việc gì, Mạc Vấn bắt đầu giảng thuật Âm Dương Ngũ Hành cùng với căn nguyên của Đạo gia Luyện Khí pháp cho Tần Vân, đúng là tu hành chú trọng ngộ tính, nhưng ngộ tính cùng với sự thông minh cũng không liên quan trực tiếp, có một số người rất ngu đần nhưng tu đạo thông suốt, rất nhanh có thể lĩnh ngộ phương pháp cùng pháp môn, cũng có vài người rất thông minh nhưng nhập môn rất chậm, lúc nào cũng không được như mong muốn, Tần Vân thuộc về kiểu người sau, người lớn tuổi chịu ảnh hưởng càng lớn, càng khó thoát khỏi cách tư duy vốn có để tiến vào cảnh giới Đạo gia, bản thân của tu hành chính là hành động vượt qua mọi nhận thức hiện có mà nhân loại có thể giải thích được.

Mạc Vấn cũng không nóng vội, dù sao hai người cũng có rất nhiều thời gian, vừa truyền thụ vừa giảng giải, đồng thời cùng Tần Vân đánh cờ, Tần Vân yêu thích rất nhiều thứ, ngoại trừ âm luật ra thì nàng thích vẽ tranh nữa, nàng vẽ hầu hết là sơn thủy hoa cỏ, giống như thật, cực kỳ sinh động.

Mặc dù Mặc Vấn đối với tranh của Tần Vân khen ngợi nhiều, nhưng sâu trong nội tâm lại có phần thương cảm, một phần là vì Tần Vân, một phần cũng là vì chính mình, bởi vì Tần Vân nhìn đồ vật rất là chân thật, nhưng thực ra đây là sai lầm, nàng chỉ nhìn thấy hiện tượng mà không nhìn rõ được bản chất, mà hắn có thể hiểu rõ bản chất, biết được cây cỏ cây cối chỉ là một loại biểu hiện của hai loại âm dương, nhưng mà khi nhìn thấu bản chất thì đồng thời sẽ khó có được cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Nửa tháng sau, lão Ngũ trở lại, nhìn thấy Bồ Kiên đối xử với Ngô Cát Nhi rất tốt, lão cũng hoàn toàn yên tâm, ở lại đạo quán hưởng phúc, đến khi thời tiết chuyển sang mùa đông, lão cũng bắt đầu ra ngoài săn bắn, mang chút thịt về hun khói chuẩn bị dự trữ cho qua mùa đông.

Từ mùa thu đến mùa đông, trong ba tháng này, bên ngoài cũng không truyền đến tin tức nào, không có tin tức chứng tỏ không có chuyện lớn gì phát sinh, ngoại tộc không tiến hành phản công, Lưu Thiếu Khanh giúp đỡ Bồ Kiên bình định phương Bắc cũng không gặp trở ngại gì lớn.

Mùa đông đến, khí trời dần chuyển lạnh, nhưng vẫn không thấy tuyết rơi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có mưa đá rơi xuống, Long Tộc không giống với phần lớn Thiên Đình, bọn chúng không thể làm tuyết rơi, chỉ có thể đánh mưa xuống.

Mùa đông không có tuyết đều khiến người ta cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng khí trời rét lạnh vẫn khiến cho Mạc Vấn yên lòng, hắn từng cầm binh đánh trận ở ba quận Đông Bắc, biết rõ mùa đông ở ba quận Đông Bắc cực kỳ rét mướt, dưới không khí giá lạnh, hành động của ngoại tộc sẽ chịu sự hạn chế, nói cách khác trong khoảng thời gian từ giờ cho đến sang năm khi nhiệt độ tăng trở lại sẽ không có chuyện đại sự gì phát sinh.

Vào mùa đông, Mạc Vấn cùng lão Ngũ lại tranh thủ trở về huyện Tây Dương một chuyến, lúc này huyện Tây Dương lại một lần nữa biến thành một mảnh phế tích không người, thành trì đổ nát, mịt mù không người ở, lần hồi hương tế tổ này Mạc Vấn mang nhiều hơn một phần nhang đèn, đi đến trước mộ phần Lâm thị dừng chân một lát.

Thời điểm trở về thành, lão Ngũ đi dọc theo sông tiến về Bích Thủy Đàm, khi đến được Bích Thủy Đàm thì phát hiện không còn thấy bóng dáng của nhà đá, trong đầm nước chưa đóng băng chỉ có rái cá chơi đùa, mà Thiên Tuế chẳng biết đã đi đâu rồi.

“Lão gia, lão Đại đi nơi nào vậy” Lão Ngũ nghi hoặc nhìn vật tế tự còn sót lại ở vùng phụ cận xung quanh nhà đá.

“Bị con người tới cầu mưa làm cho sợ quá chạy mất rồi.” Mạc Vấn cười nói, ngày đó hắn khiến Ngao Bính tới đây tạo mưa ba ngày nhất định đưa tới chấn động rất lớn, gọi những quan phủ hương nhân chung quanh đến đây tế tự cầu mưa, con rùa đen kia ưa thích thanh tĩnh, khẳng định không chịu nổi phiền hà kia.

“Thế nhà ở đâu nhỉ.” Lão Ngũ lại hỏi.

“Hắn tự nhiên sẽ không mang nhà đi, chắc là bị tín đồ tháo ra chuyển về cung phụng rồi.” Mạc Vấn bật cười, con người chính là một tai họa không hơn không kém, muốn nghĩ cách đem khu vực đó triệt để phá đi chỉ cần dẫn con người tới là xong rồi.

“Lão Đại không có gì nguy hiểm chứ.” Quan hệ của lão Ngũ và Thiên Tuế cũng không tệ.

“Hắn là đồ đệ Thượng Thanh, lại không tranh quyền thế, sẽ không có người nào làm kiếm chuyện với hắn đâu, đi thôi.” Mạc Vấn nói.

Lão Ngũ lúc này đã có thể biến hóa ra quần áo, nghe được câu nói của Mạc Vấn, thân hình rung rung biến thành Cự Bức, chở Mạc Vấn bay lên trời, “Lão gia, ta có một chuyện vẫn không hiểu, ngươi nói Tổ Sư các người tại sao lại chọn một người rất hiền, nhưng không làm được việc gì như lão Đại làm đồ đệ chứ.”

“Trên thế gian không gì quan trọng hơn kế thừa và duy trì” Mạc Vấn nói, lão Ngũ hỏi vấn đề này, nếu là ba tháng trước hắn vẫn không thể trả lời khẳng định như vậy, nhưng lúc này hắn lại nghĩ thông suốt, mỗi người có một thiên phú khác nhau, tính tình khác nhau, cũng gánh vác trách nhiệm và phân công khác nhau, lúc này chỉ có duy nhất phân công của mấy vị đồ đệ Thượng Thanh là rất rõ ràng, Thiên Tuế là ngoại tộc còn sống duy nhất trong bảy vị đồ đệ Thượng Thanh, hắn có thể không có hạn chế về tuổi thọ, mãi mãi tồn tại trên thế gian, giáo lý Thượng Thanh Tông là cái gì, pháp thuật như thế nào, trong khoảng thời gian này đã xảy ra sự tình gì trên đời, tất cả những thứ này đều cần hắn duy trì và truyền bá ra.

Lão Ngũ đối với lời nói của Mạc Vấn không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không hỏi lại, mà mở miệng thương nghị, “Lão gia, chúng ta có đi xem lão Tứ một chút không.”

“Không thể đi, lúc Lưu Thiếu Khanh làm việc không thích người khác nhúng tay vào, trừ khi gã chủ động xin hỗ trợ, nếu không chúng ta chủ động đến gặp sẽ làm cho gã bất mãn.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói.

“Nhàn rỗi đúng là nhàn rỗi, chúng ta rảnh rỗi hơn mấy tháng rồi, đi dạo nữa sao.” Lão Ngũ nói.

“Không đi.” Mạc Vấn lắc đầu.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn phản đối, cũng không tiện tiếp tục kiên trì, vỗ cánh về phía Tây, không lên tiếng nữa.

Mạc Vấn thấy Lão Ngũ không vui, suy nghĩ một chút rồi nói “Tuổi thọ của bọn họ đã hết, nhất định cần phải tích công đức phi thăng tại thời điểm tận thế, nếu chúng ta tiến lên trợ giúp sẽ bị phân chia phần công đức kia, nên chờ đợi, nếu bọn họ có thể tự mình đảm đương được tự nhiên là tốt nhất, còn nếu bọn họ vấp phải khó khăn thua thiệt, chúng ta vẫn phải đi ra ngoài giải quyết hậu quả.”

“Được, nghe lời ngài.” Lão Ngũ gật đầu đáp ứng.

Hồi hương tế tổ đãmất hơn nửa ngày, lão Ngũ thấy thời gian còn sớm, chậm chạp không muốn trở về, Mạc Vấn thấy thế ra lệnh lão Ngũ đi dọc theo chân núi phía đông Côn Lôn hướng về phương Bắc, dọc đường tra xét tình hình của ngoại tộc.

Trong núi thỉnh thoảng có thể thấy vài thân ảnh Đạo gia đang hái thuốc, tận thế đã hàng lâm hơn một năm, lúc này toàn bộ những người theo Đạo gia đều dựa vào Ngoại Đan bổ sung linh khí, cũng không biết nguyên nhân có phải là do ở bên ngoài núi hay là do bên trong núi Côn Lôn mà ngoại tộc đều bị đuổi giết sạch sẽ, hai người bay về phương Bắc cũng không nhìn thấy bao nhiêu ngoại tộc có đạo hạnh.

Sau khi tiến vào khu vực nước Lương, lão Ngũ thay đổi đường đi sang hướng Tây Bắc, mang Mạc Vấn bay đến Khổng Tước Vương trước kia đã từng lánh nạn ở đó, đó là một ngọn núi rất xa xôi, ở phía tây nước Lương, thế núi không cao, chung quanh rất là hoang vu, ở trong núi hoang có mấy gian miếu thờ sơn thần cũ nát, thời điểm hai người tới đã là lúc nhập canh, trong miếu sơn thần truyền đến âm thanh huyên náo, phía dưới nghe thấy tiếng trò chơi đoán số, lão Ngũ thu cánh hạ xuống sân viện, đá mở cửa phòng chỉ thấy một đám binh tốt đang uống rượu bên trong.

“Hòa thượng đâu.” Lão Ngũ trừng mắt hỏi.

Đám binh sĩ kia đã gặp qua lão Ngũ trước đây, thấy lão Ngũ tới, vội vàng xin lỗi, cầm đèn lồng dẫn hai người đi đến phòng bên cạnh.

“Sao còn treo khóa ở đây.” Lão Ngũ bất mãn hỏi binh tốt đang mở khóa.

“Bẩm Ngũ Gia, không khóa không được, bọn chúng sẽ bỏ chạy.” Binh tốt giải thích.

Thời điểm binh tốt nói chuyện, cửa phòng mở ra, chỉ thấy trong phòng giam sáu vị tăng nhân gầy trơ xương, áo quần rách nát, trong phòng tràn ngập mùi nước tiểu khác lạ.

Lão Ngũ đi vào cửa trước, nắm vò nước trên bàn lắc lắc, “Muốn ăn không cho ăn, muốn uống không cho uống, nếu là ngươi, ngươi có thể trốn chạy không.”

Mạc Vấn ghét bỏ trong phòng dơ bẩn nên không tiến vào phòng, mà từ bên ngoài dò xét mấy vị tăng nhân, có vài tăng nhân tuy không có đồ ăn nước uống nhưng vẫn nhíu mày niệm kinh, vẻ mặt bình thản yên ổn, cũng có hai tăng nhân thấy Lão Ngũ chất vấn binh tốt thì nhân cơ hội ngã xuống đất, giả bộ bệnh tật khổ sở.

Đối xử công bằng là thứ mà người đời lúc nào cũng nói, điều kiện tiên quyết của đối xử công bằng là đối xử không thiên vị, tuy Mạc Vấn không thích Phật giáo, nhưng cũng không phủ nhận toàn bộ, có tín ngưỡng so với không có tín ngưỡng vẫn tốt hơn, người có tín ngưỡng chí ít sẽ tuân theo những quy tắc nhất định, hòa thượng cũng có người tốt người xấu, đây là một loại biểu hiện Âm Dương cùng tồn tại, nếu chỉ nhìn thấy mấy vị tăng nhân niệm kinh thì sẽ cho rằng Phật giáo vô cùng thần thánh, làm cho người đời cảm thấy kính nể, nhưng nếu chỉ nhìn hai vị ngã xuống đất rên hừ hừ kia thì sẽ cho rằng Phật tử là một đám vô lại, cách làm chính xác là cùng nhìn cả hai loại người, như thế mới có thể không oan uổng nhưng cũng không bỏ qua cho kẻ xấu.

“Địa thế nơi này xa xôi, cuộc sống kham khổ, các vị khổ cực rồi.” Mạc Vấn nói với vị binh tốt chịu trách nhiệm trông coi.

Những binh tốt này vốn cho là Mạc Vấn sẽ trừng mắt quở mắng, không ngờ Mạc Vấn lại nói như thế, nhao nhao ngạc nhiên, không biết phải làm sao.

“Những vị tăng nhân này không phải là người xấu, các vị nên đối xử tử tế với bọn hắn, quần áo phải giữ ấm, cơm chay phải đầy đủ, không thể giam giữ, các vị có khả năng còn phải thủ hộ nơi này một đoạn thời gian nữa, thời gian này sẽ không thay phiên làm việc, chức sự xong rồi, bần đạo sẽ tiến cử với hoàng đế, tất cả các vị đều được thăng chức giáo úy.” Mạc Vấn nói.

Những binh tốt này cũng biết Mạc Vấn là đồng môn của Lưu Thiếu Khanh, dường như những thế ngoại cao nhân này đều được hoàng đế cực kỳ tôn kính, hắn đã mở miệng thì đừng nói là chức giáo úy, chính là chức tướng quân cũng chỉ là một câu nói thôi, vì vậy khi Mạc Vấn nói xong, một mảng quỳ xuống, hưng phấn nói tạ ơn.

“Đợi một chút, đừng có vội nói tạ ơn, lão gia nhà ta dám chắc còn có nửa câu sau.” Lão Ngũ ném vò nước xuống, xoay người ra khỏi cửa.

“Nếu có tăng nhân qua đời, cả đám các ngươi chôn theo.” Mạc Vấn trầm giọng nói ra, hắn không quen nhìn chuyện ngược đãi người già yếu, nếu không phải còn cần những người này trông coi, hắn đã sớm nổi giận.

“Nghe rõ chưa.” Lão Ngũ cười hỏi.

Một câu trước của Mạc Vấn khiến đám binh tốt cực kỳ vui mừng, một câu sau lại làm bọn chúng kinh hãi khiếp sợ, nghe lão Ngũ nói, vội vàng dập đầu đáp ứng.

Mạc Vấn không muốn ở đây lâu, quay đầu nhìn về phía lão Ngũ, lão Ngũ hiểu ý, biến thành Cự Bức chở Mạc Vấn bay lên trời.

“Ai nha, ta không sống nổi nữa.”

“Đại sư tha mạng.”; “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đỡ lấy hắn, nếu chết thật thì làm sao báo cáo kết quả đây.”