Dịch: Vì anh vô tình
Biên: argetlam7420
* Tù Ngưu: 1 trong 9 người con của rồng“Lão gia lát nữa phải đi xuống biển sao?” Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, “Nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ xuống đáy biển, ngươi không hô hấp được dưới nước hãy cùng Kim Điêu ở lại đây.”
“Ngài không phải còn một viên nội đan sao?”. Lão Ngũ chỉ túi đồ bên ngực phải Mạc Vấn,bên ngực trái Mạc Vấn là túi đựng phù còn bên phải để chứa đồ vật linh tinh.
Ngao Trác ở bên nghe vậy liền nói, “ Dưới nước có nhiều chỗ không thể hô hấp được, thủy tộc máu nóng cũng phải ở lại bên ngoài”.
Lão Ngũ nghe vậy nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn bèn lấy hộp phù ra vẽ một tấm định vị phù đưa cho gã rồi nói: “Dưới nước rất nguy hiểm, ngươi hãy ở lại đây nếu có chuyện gì bất thường phải báo cho chúng ta ngay lập tức”.
“Được thôi” Lão Ngũ cầm lá bùa cất đi.
“Đông Hải Long Cung chỉ có thể ra vào bằng con đường này sao”. Dạ Tiêu Diêu hỏi Ngao Trác.
“Ta chỉ biết cái này” Ngao Trác đáp.
Dạ Tiêu Diêu nghe vậy nhìn Lão Ngũ cười nói: “Ngươi ở bên ngoài phải chú ý, lỡ như người ta từ cửa sau đi ra liền đánh cho ngươi không kịp trở tay”.
“Ngươi quên là ta biết bay ư” Lão Ngũ cười nói.
Trong lúc hai người đang đùa giỡn Ngao Trác nói với Ngao Hân, “Ngươi hãy dẫn đám hải thú tiến về phía hòn đảo phía trước”.
Ngao Hân gật đầu trở về đại quân, dẫn nhóm thủy thú máu nóng đi về phía hải đảo ở phương bắc. Lúc này tuy băng trên bề mặt nước biển đã tan nhưng vẫn còn khá lạnh, cũng may những hải thú này điều là thủy thú máu nóng, có thể trong thời gian ngắn chịu được giá rét.
Thấy Ngao Hân dẫn nhóm Thủy tộc đi về phía hải đảo, Mạc Vấn đem Càn Hỏa Phần Thiên dời đi hơn mười dặm về hướng tây. Nhiệt độ cao còn có gió nhẹ đem sóng biển ở phía đông tràn sang làm tăng nhiệt độ nước biển ở đây, giúp băng cứng phía trước tan ra nhanh hơn.
Hải thú lần lượt lên đảo, Dạ Tiêu Diêu cưỡi Kim Điêu theo sau, rồi tìm một chỗ kín đáo tránh gió để Kim Điêu ở lại.
Một lúc sau băng đã tan hết, nước biển ấm trở lại, Mạc Vấn thu hồi pháp thuật. Ngao Trác bèn ra lệnh cho đại quân nhanh chóng đi về phía bắc, không lâu sau liền đến được dưới vách núi ở phía nam hải đảo. Hòn đảo này chiều dài hơn mười dặm nhưng chiều rộng lại hẹp chỉ có năm sáu dặm. Toàn bộ hải đảo như một cái cổng vòm, bên vách núi phía nam hải đảo chỗ cao nhất khoảng năm mươi mấy trượng, phía đông hơi thấp. Tại phía dưới vách núi ở vị trí trung tâm có một sơn động cao hơn mặt nước, khoảng cách từ mặt nước đến đỉnh sơn động chỉ có ba trượng, chiều rộng năm trượng. Đây chỉ là bên trên cửa vào, cửa vào thật sự được ẩn dưới nước.
Hải thú Nam Hải cũng có đạo hạnh thương đối cao có thể biến thành hình người. Ngao Hân dặn dò chúng một tiếng ra lệnh cho chúng nghe theo lời Lão Ngũ chỉ huy, trong thời gian mọi người đi xuống đáy biển.
“Đã bàn giao cho Ngô Vân dẫn binh không sơ hở tý nào”. Ngao Hân từ hải đảo trở về nói với Ngao Trác.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày, Lưu Dạ tức thì bật cười, bọn hắn cũng biết rõ về Lão Ngũ. Lão Ngũ chưa bao giờ dẫn binh, giờ đưa binh quyền cho gã khác gì đưa kiếm cho trẻ con, làm sao có thể không sơ hở được.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Ngao Trác Ngao Nhu đi đến chỗ tiền quân của Ngao Bính, hậu quân do Ngao Hân thống lĩnh. Đại quân xếp thành hình chữ “nhất” (tức là dàn hàng ngang) bắt đầu lặn xuống.
Hòn đảo trên biển đều là ngọn núi và đỉnh núi, sườn núi cùng thân núi đều ở tại dưới nước. Lặn xuống một lúc cửa vào Long cung đã dần hiện ra, nó có hình chữ “bát” (八) liên thông đến chân núi, cao tới mấy trăm trượng, rộng sáu bảy trượng. Toàn bộ cửa vào không có dấu vết của con người, cũng không trơn nhẵn.
Cổ nhân thường dùng thành ngữ “đầm rồng hang hổ” để hình dung nơi nguy hiểm, hai khu vực này sở dĩ nguy hiểm vì ngoài việc có ác long và mãnh hổ ẩn nấp, còn có nguyên nhân chính là do hai khu vực này đều là nơi tối tăm. Bóng tối sẽ làm tăng bầu không khí sợ hãi dù cho ba người có thể thấy được trong bóng tối. Đi về thông đạo phía trước làm ba người rất áp lực, bọn họ không giống Long tộc, thế giới dưới biển đối với họ hoàn toàn lạ lẫm.
Thông đạo từ từ hướng xuống dưới đáy biển, xung quanh đều là thạch bích màu đen. Thạch bích rất mịn, hầu hết các nơi đều là loại cây xanh dài nhỏ rậm rạp. Loại cây này cùng rêu xanh có chút tương tự, nhưng cũng không phải rêu, có rất nhiều rong biển dài màu xanh mọc ở đáy thông đạo, ở đó có nhiều loài cá nhỏ đang bơi lượn xung quanh.
Nếu là trên đất liền, sẽ không bao giờ có rong biển dài vậy trên đường. Nhưng đây là đáy biển, thủy tộc cũng không có đi bộ mà là bơi lội trong nước. Nam Hải đại quân lúc này cũng đang bơi trong nước tiến về phía trước, cách đi lại này khiến đám người Mạc Vấn không thoải mái, luôn cảm giác dưới chân không có gì.
“Con đường này có xa lắm không?” Mạc Vấn hỏi Ngao Trác.
“Cũng hơn hai trăm dặm, nơi đây không có ngã rẽ nên không lo có mai phục đâu.” Ngao Trác nói.
Lưu Thiếu Khanh bên cạnh chen vào nói: “Quan ải hình dạng ra sao, có giống nhân gian, có cổng và tường thành không?”
“Thành trì và cổng thành đều có nhưng cũng không dựa vào nó để chống địch, thành trì chỉ là nơi để chúng ở. Chúng ta chỉ cần đi qua chúng nhất định sẽ xuất hiện ngăn cản.” Ngao Trác nói.
Tuy Ngao Trác đã giải thích nhưng Lưu Thiếu Khanh vẫn không hình dung được cửa ải trong biển thế nào, vì trước đây chưa từng gặp nên rất khó để tưởng tượng ra.
Ngao Trác thấy Lưu Thiếu Khanh vẫn còn chưa rõ bèn giải thích thêm “Cửa ải cũng là nơi Long tộc hỗn huyết sinh sống, chúng nó nhiều thế hệ đã sống ở đó, đã quen khí tức chỗ đó. Nếu không bị trục xuất sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này đến nơi khác.”
“Long tộc hỗn huyết có thể sinh sôi nảy nở đời sau chứ?” So với hai người họ tỏ ra ngưng trọng, Dạ Tiêu Diêu có vẻ nhẹ nhõm hơn.
“Có thể đấy, chúng nó cùng Long tộc giống nhau đều là chủng tộc độc lập”. Ngao Trác nói.
“Ta còn tưởng rằng chúng chỉ có một tên, hóa ra là nguyên một đám.” Dạ Tiêu Diêu cười nói.
“Ngươi đã đi qua hai cửa, là loại dị thú nào canh giữ.” Mạc Vấn đứng bên cạnh hỏi.
“Chúng bình thường đều là hình dáng con người, không thể nhìn bề ngoài để đoán chủng loại, chỉ có cách căn cứ vào tập tính để suy đoán. Cửa thứ nhất Long tộc hỗn huyết mặc áo vàng là chủ yếu, lại giỏi âm luật nên có lẽ là Tù Ngưu. Cửa thứ hai Long tộc hỗn huyết là loại cực kì hung ác, đều đeo bội kiếm nên chắc là Nhai Tí.” Ngao Trác đáp.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Ngao Trác suy đoán rất hợp lí. Vì chúng cùng quẻ tượng bát quái tương ứng nhau, quẻ Khôn trong các quẻ tương ứng với ngưu, quẻ Cấn tương ứng với cẩu, Nhai Tí tương truyền là do Thần Long giao hợp với loài lang sói mà sinh ra.
“Quân số bọn chúng bao nhiêu?” Mạc Vấn lại hỏi.
“Do thức ăn và đất đai có hạn, chúng nó số lượng cũng không nhiều, chỉ khoảng hơn trăm”. Ngao Trác đáp.
“Hơn một trăm mà còn ít.” Dạ Tiêu Diêu cười nói. Long tộc hỗn huyết có thể đánh ngang ngửa Long tộc, hơn một trăm tên là con số làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
“Cũng không phải là nhiều” Lưu Thiếu Khanh cười lạnh xen vào.
Dạ Tiêu Diêu nghe vậy nhẹ gật đầu, Lưu Thiếu Khanh có khả năng tàng hình thích hợp cho việc ám sát. Lúc trước bảy người khi còn học pháp thuật ở đạo quan tuổi đều còn trẻ, chọn pháp thuật để học đều là theo sở thích. Lưu Thiếu Khanh lúc ở đạo quan muốn học thuật ẩn thân chỉ vì không muốn bị coi thường, nhưng ai ngờ nhờ nó mà gã trở thành tên sát thủ ẩn thân khét tiếng.
Khoảng cách hai trăm dặm cũng không xa, sau một nén nhang đã đến, Ngao Trác đưa tay phải lên ra hiệu cho đại quân dừng lại. Ở ngoài hai mươi dặm phía bắc là một bức tường thành bằng đá cực lớn, nó rộng khoảng năm sáu dặm, cao khoảng vài chục trượng. Chính giữa tường thành có một đường viền hình dáng giống cổng thành, nhưng nó cũng chỉ để trang trí, tường thành thì được bao phủ bằng những đám rong biển màu xanh lá.
Phía trên thành trì đại quân Đông Hải đã bày xong trận thế, Đông Hải Ngao Cực, Ngao Thuật, Ngao Mai đứng ở phía trước, bên cạnh có thêm một vị nữ tử áo vàng ôm đàn tỳ bà. Nàng tuổi chắc chưa quá ba mươi, thân hình mảnh mai cao ráo, khuôn mặt nhu mì, dù đang ở thế đối địch nhưng vẫn cực kì bình tĩnh không có chút tỏ ra ác ý. Phía sau bọn chúng có khoảng một trăm nam nữ mặc áo màu vàng, già trẻ đều có đang cầm các loại binh khí khác nhau, sau nữa mới là thủy tộc Đông Hải.
Khoảng hai mươi dặm Mạc Vấn đã có thể cảm giác được khí tức của đám nam nữ áo vàng, Ngao Trác nói chúng có thể chống lại Long tộc chắc là chỉ thủ lĩnh của Long tộc hỗn huyết. Ngoài nữ tử áo vàng đang ôm đàn tỳ bà, còn lại những kẻ khác trong tộc Tù Ngưu tu vi đều kém Long tộc, tuy chúng cũng cường hãn nhưng không khó đối phó.
Mạc Vấn biết Ngao Trác đang đợi mình, hắn nhìn lần lượt địa hình và tình hình quân địch rồi khẽ gật đầu, Ngao Trác đưa tay ra hiệu cho đại quân tiến về phia trước.
Khi tới gần Mạc Vấn đã thấy rõ được tình hình trong thành. Trong thành phòng ốc cũng là tảng đá chồng lên xây nên, kiểu dáng cổ xưa đơn giản, tường thành chỉ có tác dụng như là cột mốc đánh dấu địa giới.
Khi cách thành trì năm dặm Mạc Vấn bắt đầu vận khí đề phòng, lúc trước sử dụng Càn Hỏa Phần Thiên đã hao tổn không ít linh khí của hắn. Bình thường là mười thành linh khí thì bây giờ chỉ còn bảy, nhiêu đây linh khí dùng để đánh Đông Hải là đủ nhưng sau này vài năm sẽ không có để dùng nữa, nên hắn không thể xài hết ở đây được, phải tiết kiệm sử dụng.
Khi Mạc Vấn vận khí Lưu Thiếu Khanh cũng đồng thời biến mất, Dạ Tiêu Diêu cũng bỏ đi nét mặt vui vẻ. Chiến đấu trong biển khác với trên mặt đất, ở đây bọn họ bốn phương tám hướng đều có thể bị công kích.
“Lưu Thiếu Khanh có thể tự do hành động, ta và ngươi ở lại trên lưng Cự Quy cùng nhau phối hợp chiến đấu”. Tại hỗn chiến giữa hai quân hai người nếu cứ xông thẳng vào đám thủy tộc to lớn thì chẳng khác nào tự sát.
“Ta cũng nghĩ như vậy”, lần đầu thủy chiến nên Dạ Tiêu Diêu cũng không nắm chắc.
Long tộc tuy có dòng máu cao quý nhưng vẫn là thú vật, trước lúc chiến đấu cũng không có nói nhảm nhiều như nhân tộc, chỉ biết lập tức lao vào chém giết.
Đám người Ngao Cực hận Mạc Vấn còn nhiều hơn sự thù hận dành cho Nam Hải Long tộc, nên vừa bắt đầu chiến đấu liền xông tới phía hắn. Theo bình thường Ngao Trác đấu với Ngao Cực, Ngao Bính ngăn lại Ngao Thuật còn Ngao Hân từ trong đại quân đi ra nghênh chiến Ngao Mai.
Vì vậy nên Ngao Nhu được rảnh tay, nàng nhanh chóng giương cung đã cài tên bắn về phía nữ tử áo vàng đang cầm đàn tỳ bà.
Mạc Vấn trước đây cũng từng thấy Ngao Nhu bắn tên, nó cùng mũi tên bình thường không khác nhau. Nhưng khi vào nước mới thấy mũi tên Ngao Nhu bắn ra bên ngoài còn có một đoàn hỏa khí đỏ thẫm, hỏa khí phá ra dòng nước, tốc độ mũi tên cũng không bị nước biển ảnh hưởng.
Đám người Ngao Cực bị Nam Hải Long tộc chặn lại, Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu hai người tạm thời có được khoảng thời gian rảnh rỗi. Mạc Vấn rút kiếm ra thủ thế, nhìn xem mũi tên đang lao về phía nữ tử áo vàng.
Hai bên đang chiến đấu nên mũi bay tên giữa đường trúng vào một con tôm lớn. Nhưng tôm lớn cũng không thể cản thế tới của mũi tên, nó nhanh chóng xuyên qua con tôm rồi lao vút về nữ tử áo vàng.
Áo vàng nữ tử thấy mũi tên đỏ thẩm bay tới, bèn di chuyển nhanh ba bước lách mình né qua rồi nàng tiếp tục gảy đàn.
Mạc Vấn thấy mũi tên thất bại thầm nghĩ đáng tiếc, rồi hắn khôi phục bình tĩnh sau đó hướng quân thủy tộc Đông Hải chém giết.
“Ngao Trác bọn họ không được bình thường” Dạ Tiêu Diêu chém giết địch rồi quay sang nói to với Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy nhìn qua Ngao Trác, thấy nàng đột nhiên xuất kiếm rất chậm chạp, khuôn mặt thống khổ, hắn bèn nhìn sang Ngao Bỉnh, bọn họ cũng đều giống như thế.
Nghi hoặc một lúc Mạc Vấn đột nhiên tỉnh ngộ, bên kia nữ tử áo vàng gảy đàn Tỳ Bà hắn lại không nghe được thanh âm, có vẻ như tiếng đàn Tỳ Bà này có khả năng gây cho Long tộc Nam Hải tổn thương gì đó.