Trời mờ mờ sáng, gió nhẹ thổi. Giữa rừng lại có cả một tòa phủ đệ rộng lớn thực khiến cho người người tò mò. Ở một viện nhỏ nào đó có tiếng chim hót. Vào lúc 4 giờ sáng lại có chim hót thì thật bất thường, hai con chim nhỏ đậu trên cây lớn trong viện hót ríu rít.

Tòa viện làm bằng trúc, ngoài sân có mấy khóm trúc tím, mấy khóm cọ, mấy khóm hoa diên vĩ, mấy khóm thạch thảo tím biếc, mấy khóm loa kèn mỏng manh, mấy khóm râm bụt, mấy khóm tulip, hồ sen và súng, cây phong, cây hoa anh đào lâu năm cùng với bộ bàn ghế bằng đá đã qua chạm khắc tỉ mẩn, trên tường bao quanh viện lại được bao trùm bởi hoa tử đằng, trong góc lại có mấy chậu huyết mai, hải đường. Bên ngoài tường là cây hoa ban, cây hoa sứ, cây phượng đỏ cháy rực vào mùa hè, cây sấu, cây xoan còn có cây hoa sữa nồng nàn, cây hoa nhài. Thực sự là một biển cây cỏ hoa lá.

Trong tòa nhà bằng trúc lại là khung cảnh khác hẳn. Trong nhà phảng phất mùi hoa hồng nhàn nhạt, đem lại cho con người ta cảm giác dễ chịu, thả lỏng tinh thần.

Tòa viện được chia làm nhiều phòng, chính phòng dùng để tiếp khách chỉ có bộ bàn ghế bằng gỗ tử đàn cùng mấy giỏ hoa lan treo trước phòng và vài lọ hoa cúc tím quý hiếm, ở chỗ ngồi của chủ nhà là một ghế quý phi bằng ngọc thạch chạm khắc hình phượng hoàng. Đơn giản mà sang trọng.

Trong thư phòng nhiều sách vô cùng, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy choáng váng. Tuy vậy trong phòng có mấy chậu hoa quế tản ra từng đợt mùi thơm dịu dàng xóa tan mệt mỏi, còn có mấy chậu hoa giấy trang trí trong phòng. Bàn ghế trong phòng đều làm từ gỗ trầm hương và chạm khắc những hoa văn tinh tế. Trên bàn làm việc có một cây hồng san hô nhỏ, mấy dụng cụ khác đều làm bằng thủy tinh trong suốt, bút lông là lấy từ lông của lang vương, viết đẹp hơn bút khác nhiều. Trên tường treo mấy bức tranh thật có phong vị cổ xưa.

Trù phòng rất gọn gàng, dụng cụ nấu ăn đầy đủ cả. Sau trù phòng còn có một vườn rau: cây húng chó, rau thì là, rau mùi tàu, cây ớt, cây hạt tiêu, cây bắp cải, cây củ cải, cây cải xanh, cây gừng, cây tỏi,… Bên cạnh là vườn trái cây: trứng cá, lựu, dưa hấu, nho, thanh long, đào(quả), nhãn, bí đỏ, dâu rừng, dâu tây, xoài, khế, măng cụt, chôm chôm, vải, dưa vàng, dưa bở, dứa,… Tất cả đều là để tiện cho việc nấu ăn cùng sở thích ăn rau củ quả của chủ nhân khu vườn.

Tương phản với phòng khác là tẩm cung. Trong phòng được bày biện cẩn thận, một bộ bàn ghế bằng gỗ cây lim, trên bàn là bộ ấm chén bằng tử ngọc, ngay cả trà cũng là loại cực phẩm trong cực phẩm. Tủ quần áo làm từ gỗ của một loại cây không biết tên, luôn phảng phất mùi thơm nhẹ nhàng, mỗi bộ quần áo đều làm bằng thiên tàm ti thủy hỏa bất xâm quý giá, nếu không cũng là vải lụa cực phẩm, mềm nhẹ mượt mà. Ngoài phòng có hai chậu cây xương rồng, trong phòng lại có mấy chậu hoa sơn trà tên là thập bát học sĩ. Chủ nhân của tòa viện này thực sự là một người rất yêu thích thực vật. Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa đều có thực vật thích hợp.

Trong phòng đặc biệt nhất là có cả một cái giường bằng hàn băng vạn năm chiếm một phần ba căn phòng. Rèm màu đỏ thẫm, từ ngoài nhìn vào có thể thấp thoáng thấy một bóng người đang nằm.(Âm Nhi: Thực giàu, một thứ đồ ở đây thôi cũng không biết đã bao nhiêu tiền, mình cũng muốn được giàu như vậy, hức)

"Oáp, được rồi, ta dậy rồi. Oanh Nhi, Mi Nhi không cần kêu nữa". Tiếng nói trong trẻo từ sau rèm vọng ra ngoài sân, lập tức hai con chim nhỏ không kêu nữa.

“Tiểu Tước Nhi, giúp ta một chút”. Trong phòng phát ra một loạt tiếng động lạch cạch, sột soạt,… kéo dài đến hơn một khắc mới kết thúc.

*Kéttt…* Cửa nhà trúc mở ra để lộ cô bé khoảng 7 tuổi mặc bộ váy trắng, đeo băng mắt trắng. Cô bé xinh như búp bê, da trắng nõn. Mái tóc rất đặc biệt, được pha trộn từ bốn màu, gốc đen rồi tím tiếp đỏ cuối cùng là bạch kim. Mái tóc buộc cao lên, chân đi một đôi giày vải trắng mềm, cô bé chỉ đứng đó thôi cũng làm lu mờ vạn vật.

Cổ tay, khuỷu tay, vai, hông, đầu gối, cổ chân đều được buộc những túi cát, mỗi túi nặng một cân, 12 túi là 12 cân. Trên lưng đeo thêm tảng đá nặng 20 cân, tổng cộng sức nặng đặt trên người cô bé là 32 cân. Trọng lượng 32 kg còn được tính là nặng đối với một người trưởng thành bình thường, huống chi đối tượng là một đứa nhóc chỉ mới 7 tuổi. Vậy mà trọng lượng đó đè ép trên người cô bé phảng phất như chẳng có chút ảnh hưởng nào.

Cô bé đi ra khỏi viện, bắt đầu chạy vòng quanh ngọn núi, lúc đầu chậm nhưng càng về sau càng nhanh, đã khó mà bắt kịp hình bóng. Cô bé như cơn gió, qua chỗ nào thì cây cỏ chỗ đó ít nhiều đều lay động, cứ giữ nguyên nhịp thở đều đặn và tốc độ đó chạy suốt nửa canh giờ, từ lúc tờ mờ đến khi sáng hẳn mới chịu dừng lại.

Nghỉ một khắc, cô bé tiếp tục huấn luyện, karate, judo, vominam, tiệt quyền đạo, không thủ đạo, vịnh xuân quyền,… Tập xong chuyển sang xuất quyền, đấm thẳng, đấm chéo, đấm móc, đấm vòng, giật chỏ, đá trước, đá sau, đá ngang, đá ngược, đá lên, đá xuống, đá xéo, đá thẳng,…đủ các loại không chút nghỉ ngơi. Hết đấm đá lại sang hít đất, nhảy ếch, xoạc chân, vặn vai, trồng cây chuối,…cứ tuần tự thành vòng.

Sau một lúc chuyển sang tập luyện quyền thuật, từng chiêu từng thức thật tỉ mỉ. Những động tác này, đừng nói chỉ là khoa tay múa chân, thật sự vô cùng cực nhọc. Phải dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc, mỗi đấm xuất ra từ mũi chân đến gót chân, sau đó mắt cá chân đều phải xoay chuyển, đầu gối chịu lực, đùi chịu tải trọng, eo chuyển hóa lực đẩy đi lên, sau đó cỗ lực lượng này từ bả vai đến cánh tay, cơ bản khí lực toàn thân đều theo một quyền này xuất ra. Mỗi lần đánh một quyền đều là toàn lực.

Từng có một võ học gia nói qua, đừng nên xem thường những quyền đơn giản, phải biết rằng để xuất ra được một quyền phải phối hợp toàn thân, toàn bộ các bộ phận cơ thể đều tham gia mới có thể phát ra uy lực lớn nhất. Có người có thể một quyền giết người, có người cũng một quyền đó nhưng lại tự làm tay mình bị thương cũng chính là nguyên nhân này.

Các động tác của cô đều như thế. Một quyền kia chính là chân chính võ đạo. Võ đạo căn bản là do huấn luyện bình thường mà thành, nhưng võ đạo đỉnh phong cũng chính là cảnh giới phản phác quy chân. Huấn luyện trụ cột này chính là tôi luyện tâm tính võ giả. Cô vẫn giữ nguyên các bao cát và tảng đá trên lưng, đây không chỉ là gia tăng khó khăn gấp bội mà còn hao phí thể lực tăng lên gấp bội. Nếu đổi một người bình thường tập luyện kiểu này cho dù chịu được cũng đã lăn đùng ra ngất xỉu nhưng đối với cô đây chỉ là khởi động.

Cô bé thay phiên dùng 18 loại vũ khí và một số vũ khí tự tạo, kỹ thuật ám sát, bài đánh luyện cơ thể,… Cô bé tập luyện chăm chỉ, liên tục đẩy khả năng của cơ thể vượt qua cực hạn bản thân, vừa kết thúc bài luyện cũng đã 7 giờ. Mồ hôi tuôn ra không ngừng, ướt sũng cả váy, từng giọt cứ tí tách nhỏ xuống đất tạo thành vũng nước nhỏ. Váy dính sát vào người làm cô bé khó chịu, hô một tiếng:

“Tiểu Tước Nhi, chuẩn bị nước thuốc chưa?”

“Đã chuẩn bị xong, tiểu thư”

Cô bé nhìn thùng gỗ đang được đun để giữ vững nhiệt độ, lại nhìn nhìn một chút nước xanh lục trong thùng gỗ. Lấy mấy cái lọ cùng dược liệu trên bàn, phân biệt từng loại rồi từ từ thả vào cho đến khi nước trong chậu chuyển sang màu đỏ tươi như máu. Cô bé cởi váy, tiến vào trong thùng.

Vừa ngồi xuống, thứ nước màu đỏ lập tức sôi lên ùng ục, dựa theo cách tu luyện thân thể, cô bé bắt đầu hấp thu thứ nước kia. Làn da trắng nõn của cô bé đỏ lên nhanh chóng, thịt trên khắp cơ thể đều căng ra, thỉnh thoảng còn nghe tiếng lách cách của xương cốt ma sát vào nhau, nhìn thấy rợn người. Sự đau đớn kia thực không phải người bình thường chịu được.

Tuy vậy cái gì thì cái, mỗi thứ đều có cái khắc chế của mình. Từng luồng hương khí trong thùng bay lên tiến vào hai cánh mũi nho nhỏ, đôi khi xoa dịu tinh thần hải vì chịu đau đớn mà sắp nứt vỡ của cô bé, còn lại hầu hết đều dùng để bồi dưỡng tinh thần hải khiến nó thêm vững chắc, cứng rắn và tinh thần lực thì càng thêm tinh thuần cùng cô đọng.

Nước trong thùng lấy cô bé làm trung tâm hình thành lốc xoáy, thứ nước màu đỏ bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy bắt đầu nhạt đi. Tiểu Tước Nhi đứng bên cạnh nhanh nhẹn thả thêm dược liệu vào, mỗi lần thêm dược liệu thì nước thuốc trong thùng lại đổi màu. Nước thuốc đổi màu từ đỏ sang tím, rồi hồng, rồi nâu, rồi xanh ngọc,… Cuối cùng thành màu trắng nhu hòa nhưng đôi mày thanh tú của cô bé đã nhíu chặt vào nhau rồi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu theo gương mặt cô rơi vào trong nước.

Tiểu Tước Nhi thấy dược liệu phải thả vào đã hết thì thở phảo một hơi. Thực may mắn là dược liệu phải thả vào đã hết chứ nếu không sẽ có người chết, nếu không phải tiểu thư chết vì đau đớn thì tiểu tì này cũng chết vì lo lắng a.

Màu trắng trong thùng dần biến mất, từ từ trở lại màu trong suốt, cho đến khi trở lại thành trong suốt thì các lỗ chân lông trên người cô bé bắt đầu tiết ra chất nhầy đen, cô bé tắm một lần cho sạch chất nhầy rồi đổi thùng nước, lúc này mới thỏa mãn ngâm người.

Tiểu Tước Nhi hầu hạ cô bé, nhẹ nhàng xoa bóp, giảm bớt đau đớn do nước thuốc dùng để luyện thể gây ra. Ngâm một lúc, cô bé đứng dậy mặc quần áo, Tiểu Tước Nhi hầu hạ lau tóc, thay băng mắt khác. Hoàn chỉnh tất cả vừa đúng 7 giờ 30 phút. Hai người rời khỏi viện tiến đến trù phòng chung của phủ đệ.

Dạo này khả năng thừa nhận đau đớn và tốc độ tu luyện thân thể của mình tăng lên nên hoàn thành sớm hơn. Xem ra cần nhanh chút thăng cấp để tiếp tục nâng cao trình độ. Vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy chốc mà đến trù phòng.

“Phụ thân, mẫu thân” Cô bé từ ngoài cửa tiến vào, nhào vào lòng vị nữ tử áo trắng.

“Đình Nhi đến rồi à” Vị nam tử áo đen ngồi cạnh xích tới xoa đầu cô bé.

Hóa ra cô bé này chính là Niệm Phi Đình xuyên qua, Niệm Phi Đình xuyên qua thế giới này đã hai năm. Thế giới này không hề giống trái đất, theo như các tiểu thuyết cô đọc lúc giải trí thì nơi này là thế giới tu chân, cường giả vi tôn, rất phù hợp với cô.