Suốt quãng đường xuống núi, Xích Tây không ngừng dặn dò Hòa Dã đủ thứ chuyện, nào là vào thôn không được tùy tiện biến hình, không được lấy đồ của người khác, không được nói ra chỗ ở của mình, vân vân đủ loại. Mặc kệ gương mặt khổ sở của Hòa Dã hay nhăn nhó của Sơn Hạ, Xích Tây cứ thao thao bất tuyệt.

Xích Tây ở phía trước nhắc nhở, “Nếu có ai hỏi nhà ngươi ở đâu, nghìn vạn lần không được khai chúng ta từ sơn trang tới…” Ở phía sau, Sơn Hạ ủ rũ đi sau lưng Hòa Dã. Lát sau, tiểu hồ ngoảnh đầu nhìn thì thấy Sơn Hạ đã chuyển hướng về phía bờ suối từ khi nào. Nó cong môi suy  nghĩ, nghiêng đầu nhìn Xích Tây vẫn đang khua tay múa mồm không thôi, rồi nhìn lại dòng suối trong vắt, so ra cái này thú vị hơn nhiều…

Nghĩ thế, Hòa Dã lặng lẽ thụt lùi, rồi đi theo Sơn Hạ. Khi đến bên bờ suối, Sơn Hạ chợt vén tay áo, “tiểu hồ, lại đây ta làm ảo thụât cho xem!”

Hòa Dã hí hửng gật đầu.

Sau đó, Sơn Hạ uyển chuyển chỉ tay xuống dòng suối đang róc rách chảy, thấp giọng niệm vài câu. Một luồng nước chợt phóng lên, lượn lờ theo động tác của Sơn Hạ, rồi từ từ tụ hội lại, phát ra ánh sáng chói mắt.

Sơn Hạ nhanh tay túm chặt nắm đấm, rồi lại chầm chậm mở ra trước mắt Hòa Dã. Giữa lòng bàn tay lấp lánh một viên châu đẹp và to như hạt đào.  Sơn Hạ tiếp tục niệm chú, di chuyển bàn tay còn lại giữa không trung, hạt châu liền xoay tròn, chớp mắt biến thành miếng kim diệp (chiếc lá bằng vàng) vô cùng tinh xảo.

Hòa Dã thoáng ngẩn người, nhìn không chớp mắt. Khi đã hoàn hồn, nó thích thú reo to, “Ca ca thật lợi hại!!! Kim diệp thật đẹp a!”

Sơn Hạ mỉm cười ôn nhu, tiểu hồ ngốc không hề biết vật này có giá trị tiền bạc, dùng để mua bán trên trấn, nó chỉ luôn miệng tấm tắc khen kim diệp xinh đẹp. Ngây thơ như thế, quả nhiên rất khả ái.

Nghe thấy tiếng Hòa Dã reo hô, Xích Tây liền im bặt, quay đầu lại thì phát giác Hòa Dã đã bỏ đi theo Sơn Hạ từ lúc nào, lại còn ngồi xổm bên suối, bộ dáng vô cùng cao hứng. Hắn lập tức sầm mặt.

Hòa Dã vừa nhìn thấy Xích Tây lại gần, nó liền hồ hởi khoe miếng kim diệp Sơn Hạ mới làm phép, “Nhân, ngươi xem, ca ca làm này! Thật lợi hại a!”

Nhân đón nhận lấy kim diệp kia rồi liếc mắt về phía Sơn Hạ, “có gì đáng ngạc nhiên!”

Dứt lời, hắn cũng ngồi xổm xuống, chỉ tay về dòng nước, miệng lẩm nhẩm một câu, dòng nước như trước lại phóng lên, hắn nhanh tay chộp lấy rồi đặt vào tay Hòa Dã. Tiểu hỏa hồ tròn mắt, giữa lòng bàn tay nó lúc này là một tiểu kim hồ.

“Cho ngươi! Giữ cho kỹ đấy!” Xích Tây thấy Hòa Dã vui vẻ, cười đến híp cả mắt, trong lòng hắn vô cùng đắc ý. Hắn vênh mặt, nhướn mày nhìn Sơn Hạ.

Sơn Hạ thì lại chặc lưỡi, “Cái này không tính!”

Xích Tây đang định bụng cãi lại thì “tõm” một tiếng chợt vang lên. Hắn vội vàng quay đầu thì thấy tiểu hồ vì quá cao hứng mà trượt chân rớt xuống suối. Nước suối lạnh cóng, lại vì cú ngã bất ngờ nên Hòa Dã liền bị hóa nguyên hình thành tiểu hồ, toàn thân ướt sũng.

“Sao lại hậu đậu thế!??” Xích Tây đưa tay túm lấy tiểu hồ khỏi dòng suối. Hòa Dã chợt hắt xì một tiếng thật to.

“Coi chừng cảm lạnh!” Xích Tây chép miệng, chỉ tay vào tiểu hồ rồi bắt đầu niệm chú. Toàn thân tiểu hồ bỗng nhiên duỗi thẳng rồi từ từ bay lên. Bộ lông đỏ ửng dựng đứng cả, nước bắn tung tóe tứ phía.

Đến khi tiểu hồ trở về lòng Xích Tây thì toàn thân đã khô ráo, không còn bộ dáng chuột lột khi nãy.

Sơn Hạ chứng kiến hành động vừa rồi của Xích Tây; hắn vốn không chịu thua kém nên liền tiến đến bên tiểu hồ, “Tiểu hồ dễ bị dọa như vậy, nếu thấy người mà hiện nguyên hình thì sẽ không xong! Hay cứ hình dạng thế này mà theo chúng ta! Dù gì quần áo cũng đã ướt, ta sẽ giúp ngươi mang về!” Dứt lời, Sơn Hạ liền chỉ tay vào bộ quần áo đang trôi bồng bềnh trên mặt suối.

Bộ quần áo, tựa như một vật sống, lập tức đứng thẳng dậy, lắc mình vài cái rồi bay thẳng lên không trung, hướng về phía bọn hắn vừa rời khỏi mà tiến.

Tiểu hồ đương nhiên nhìn không chớp mắt, nó bấu vuốt vào cánh tay áo của Xích Tây, vươn dài cái cổ để nhìn cho rõ hơn. Mãi đến khi bộ quần áo kia đã bay mất dạng, tiểu hồ vẫn không chịu rời mắt.

Sơn Hạ nhún vai, hướng Xích Tây nói, “Lần này huề!”

Xích Tây cũng không để ý tới hắn, ẵm lấy tiểu hồ rồi bước một mạch về trước. Bỗng nhiên tiểu hồ trong lòng không hiểu vì sao mà giãy giụa náo loạn.

“Sao thế?” Xích Tây cúi đầu hỏi thì thấy tiểu hồ chỉ một chân về sau, không ngừng nháo loạn. Hắn quay đầu nhìn, nguyên lại tiểu kim hồ hắn vừa tặng Hòa Dã đã bị rơi xuống suối. Xích Tây liền xoay người nhặt lấy.

“Tiểu hồ này không nói được sao?” Sơn Hạ đưa tay, đang định nhéo nhẹ chóp mũi tiểu hồ thì Xích Tây lập tức xoay người né đi.

“Ngươi cũng có gặp hắn nhiều đâu mà lo!” Xích Tây khinh khỉnh.

Sơn Hạ hơi ngẩn người rồi phá lên cười một trận thật to.

Vào đến trấn, không hổ danh là phiên chợ hàng tháng, vô cùng náo nhiệt.

Sơn Hạ và Xích Tây sợ dung mạo của mình lọt vào tai mắt kẻ khác nên vừa đến nơi, cả hai liền lấy khăn che lại.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh đông đúc náo nhiệt như vậy, tiểu hồ không khỏi cảm giác sợ hãi; nó rụt người sâu vào vạt áo của Xích Tây, chỉ để lộ hai con mắt tròn xoe thận trọng quan sát.

Dạo phố được một lát, tiểu hồ nghiễm nhiên bị cảnh tượng quán xá người người khiến cho hoa cả mắt. Nó hơi nhướn người, tò mò muốn quan sát mọi vật rõ hơn. Đôi ngươi tròn xoe đảo khắp đông rồi lại tây. Xích Tây mỉm cười, xiết chặt vòng tay trước ngực hơn, “cẩn thận, kẻo rớt ra ngoài bây giờ!”

Bất chợt một hương vị mật ngọt từ đâu bay tới, khiến tiểu hồ mê mẩn. Nó ngẩng cổ, khịt khịt mũi.

Thấy thế, Xích Tây nhìn một lượt xung quanh, ra là xâu mứt quả; hắn bất giác nhớ tới tiểu oa nhi nào mà chẳng thích kẹo ngọt. Phì cười, Xích Tây cúi nhìn tiểu hồ, “Hòa Dã muốn ăn cái kia sao?”

Đôi tai tiểu hồ lập tức dựng lên, nó nghe thấy Xích Tây nói “ăn” gì đó, mùi hương lại ngọt như thế nên lập tức gật đầu lia lịa.

Xích Tây đến bên hàng mứt quả mua một chuỗi, rút ra một viên rồi đút cho Hòa Dã.

Hòa Dã vui vẻ há miệng đớp lấy. Ngọt quá!

Nhưng khi nó cắn vào, tiểu hồ không khỏi nhăn mặt vì vị chua chát của quả. Nó rụt cổ, cuộn tròn mình trong lòng Xích Tây, khó khăn nuốt xuống.

Xích Tây rút ra viên thứ hai đút cho nó, Hòa Dã liền chúi đầu vào vạt áo, kêu thế nào cũng không chịu ăn.

“Tiểu hồ!”

Nghe thấy tiếng Sơn Hạ gọi mình, tiểu hồ ngẩng nhìn, một miếng cá từ đâu được đút thẳng vào miệng nó. Tiểu hồ cắn mút vài miếng, hương vị thật ngon a…

Tiểu hồ vui vẻ chén sạch cả miếng cá to vào bụng.

Sơn Hạ tự đắc, quăng bịch cá khô vào lòng Xích Tây, tiện tay đọat lấy viên mứt quả chua chát kia, bỏ thẳng vào mồm rồi bô bô, “ần ày a ắng!” (lần này ta thắng).

“Ngươi còn muốn tranh đua??” Xích Tây trợn mắt nhìn tên bằng hữu tri kỷ của mình. Bất chợt một hàng dây vải lọt vào tầm mắt của hắn. Xích Tây nhanh chân bước về trước, tay vỗ về lấy tiểu hồ đang vui vẻ gặm cá trong lòng, rồi ân cần hỏi, “Hòa Dã, ngươi thích cái nào? Ta mua một sợi rồi treo tiểu kim hồ kia vào, sau này không sợ bị mất nữa.”

Tiểu hồ đang hồ hởi gặm cá; nghe đến tiểu kim hồ thì lập tức dừng lại. Nó nhướn đầu, nhìn chằm chằm mấy dây vải trước mắt, từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái. Mãi lúc lâu sau, nó mới chỉ chân trước về phía một sợi dây màu tím.

“Hòa Dã thích cái này?”

Tiểu hồ gật đầu.

Cuộc nói chuyện một “người” một thú vui vẻ thế này không khỏi khiến lão bản có chút sững sờ mà tán thưởng, “Quan nhân dưỡng tiểu súc sinh này thông hiểu tiếng người thật!” Rồi đưa tay lấy tiền.

Xích Tây đột nhiên mất hứng; hắn hậm hực quăng nén bạc vào tay lão bản, giựt lấy sợi dây vải rồi bỏ đi.

Sơn Hạ lập tức đuổi theo sau, “Ngươi kỳ quái thật. Người ta khen, ngươi lại khó chịu là thế nào?”

Xích Tây vừa buộc lấy sợi dây mới mua vừa oán hận gằn giọng, “Hòa Dã không phải súc sinh!”

“Ngươi phiền thật a!” Sơn Hạ hừ lạnh một tiếng rồi cũng không nói thêm gì.