Trong suốt bữa ăn tối, bầu không khí cực kỳ vui vẻ, nhất là khi nhắc đến chuyện cưới xin giữa hai nhà, bốn người già càng nói càng hào hứng, Ngải Ân Hà chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Quý Dương đang ngồi bên cạnh, trong lòng tuy bị lời nói của hai bên cha mẹ làm cho vui như mở cờ trong bụng nhưng cô vẫn cứ nên quan sát sắc mặt và lời nói của Cung Quý Dương thì tốt hơn.

Không nhìn thì không phải lo, nhưng nhìn thấy Cung Quý Dương mặt mày sớm đã tối sầm lại thì trong lòng Ngải Ân Hà lập tức suy sụp, bàn tay cầm ly rượu cũng khẽ run. Không biết vì sao nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy lòng cô chợt dậy lên một nỗi bất an.

Nhưng rất nhanh cô cô gắng đè nén nỗi bất an trong lòng xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi tắn, thân thiết khoác cánh tay Cung Quý Dương, giọng dịu dàng nói: ‘Quý Dương ca, vừa nãy em đi ngang qua vườn hoa nhìn thấy mảnh vườn hoa oải hương đang nở rộ, lát nữa anh đưa em đi xem, được không?’

Biểu tình này trên mặt cô khiến Cung Quý Dương có chút nghi hoặc … hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không thích hợp!

Lúc này mẹ của Ngải Ân Hà mới lên tiếng: ‘Con thật là … Con với Quý Dương đều sắp thành vợ chồng rồi còn gọi Quý Dương ca gì nữa, để người ngoài nghe được còn ra thể thống gì!’

Ngải Ân Hà rụt lưỡi, cười không nói.

‘Xem ra Ân Hà phải tập thay đổi cách xưng hô đi!’ Cung lão gia Cung Doãn Thần cười nói.

Trên bàn ăn rộ lên một trận cười.

‘Đúng rồi, nhân lúc hai đứa đều ở đây chúng ta mau bàn chuyện hôn sự của hai đứa đi!’ Trình Thiến Tây đề xuất ý kiến.

Ba người còn lại đều gật đầu đồng ý còn Ngải Ân Hà thì xấu hổ cúi đầu che đi đôi má đỏ hồng.

Lúc này Cung Quý Dương ưu nhã buông dao nĩa xuống, đưa mắt nhìn hai bên cha mẹ, thấy ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, hắn chậm rãi lên tiếng: ‘Con không có ý định kết hôn!’

Câu nói này của hắn như một quả bom, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí ấm cúng vui vẻ trên bàn ăn.

Bốn người lớn giống như nghe được một chuyện lạ, ai nấy đều sững sờ còn Ngải Ân Hà cũng xoay qua nhìn Cung Quý Dương, bàn tay run càng lợi hại.

Một lúc lâu sau Trình Thiến Tây mới hoàn hồn lại, bà nhìn con trai với ánh mắt bất mãn: ‘Quý Dương, con không phải là uống say mới về nhà đó chứ?’

Ý bà muốn nói là hắn đang uống rượu nói nhảm!

Cung Quý Dương ưu nhã lấy khăn lau miệng sau đó ra hiệu cho người làm thu dọn, không kiêu không nịnh nói: ‘Con tưởng rằng con đã biểu đạt rõ ràng ý của mình!’

Sắc mặt của Trình Thiến Tây chợt trở nên rất khó coi, bà chau đôi mày đẹp, nói: ‘Quý Dương, con đã không còn nhỏ nữa rồi sao lại còn không muốn kết hôn? Chẳng lẽ con định để cho Ân Hà chờ con thêm mấy năm nữa sao?’

Đối mặt với câu chất vấn của mẹ, Cung Quý Dương chỉ mỉm cười, trong đôi mắt tà tứ mang theo một tia nghiêm túc trước giờ chưa từng có.

‘Mẹ à, mẹ hiểu lầm ý của con rồi. Mà con cũng nên nói cho rõ lại, con sẽ kết hôn, chỉ có điều … đối tượng kết hôn không phải Ân Hà!’

Giọng nói của hắn trầm thấp nhưng lại đủ khiến cho lòng mọi người dậy sóng!

‘Cái gì?’ Trình Thiến Tây ngây người tại chỗ.

Còn cha mẹ của Ngải Ân Hà bốn mắt nhìn nhau, Cung Doãn Thần nhíu mày thật chặt: ‘Quý Dương, thu hồi những lời con vừa mới nói đi. Lập tức xin lỗi Ân Hà!’ Giọng của ông đầy uy quyền, ra lệnh cho con trai.

Cung Quý Dương nhìn gương mặt trắng bệch của Ngải Ân Hà, sau đó nhìn về phía cha mẹ của cô, rồi đứng dậy cung kính nói: ‘Bác Ngải trai, bác Ngải gái, xin lượng thứ cho con không thể tiếp nhận cuộc hôn nhân này. Đây là lỗi của con vì đã tạo thành hiểu lầm lớn như vậy nhưng trước giờ con chỉ xem Ân Hà như em gái mình, sao lại có thể cưới cô ấy làm vợ được chứ?’

Sau đó hắn nhìn về phía Ngải Ân Hà, nhẹ giọng nói: ‘Ân Hà, xin lỗi em. Lúc đầu là anh có lỗi với em, khiến em mất đi người mình yêu nhất nhưng nếu như hôm nay không nói rõ với cha mẹ hai bên vậy chúng ta chính là biết sai cứ làm!’

Bàn tay Ngải Ân Hà đặt dưới bàn ăn chợt bấu chặt lại, cô không trả lời hắn.

Phanh!!!

Một tiếng động lớn vang lên từ phía Cung lão gia, ông đặt dao nĩa xuống bàn, qua tiếng động vừa rồi có thể thấy được, Cung Quý Dương làm ông tức giận không nhẹ.

‘Quý Dương, con nói bậy đủ chưa? Hôm nay là sinh nhật của Ân Hà, cũn khó có được dịp bác Ngải trai và bác Ngải gái đến nhà làm khách, con đừng làm mọi người mất hứng!’

Cung Quý Dương nghe vậy lạnh nhạt nói: 'Con đã nói rõ lập trường của mình rồi. Con xin lỗi nếu làm mọi người mất hứng!' Nói xong hắn xoay người muốn rời khỏi bàn ăn.

'Quý Dương, con ...' Nét mặt Trình Thiến Tây lộ rõ sự kinh ngạc, sao lại thế được nhỉ?

Còn trên mặt cha mẹ của Ngải Ân Hà cũng lộ vẻ ngượng ngùng, họ hoàn toàn không thể ngờ hôm nay lại gặp phải tình huống thế này.

Cung Doãn Thần thấy vậy cơn giận trong lòng càng không thể át, ông quát lớn: 'Quý Dương, con đứng lại cho cha!'

Cung Quý Dương ngừng bước chân nhưng không ngồi xuống trở lại mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, xoay người về phía cha mình.

'Cha, nếu như là về chuyện hôn sự thì con sợ rằng chỉ có thể khiến cha thất vọng thôi!'

Cung Doãn Thần thở sâu một hơi, trong đôi mắt tinh anh lộ rõ sự bất mãn, ông chỉ tay về phía con trai, quát lớn: 'Quý Dương, trên thương trường con có thể muốn làm sao thì làm, có bất kỳ hành vi hoang đường nào cũng được bởi vì ta đã đem toàn bộ Cung thị giao cho con nắm quyền có nghĩa là đã trao cho con toàn quyền tự quyết nhưng ... Ân Hà với con từ nhỏ đã có hôn ước, vậy mà hôm nay con có quyết định như vậy, không thấy là quá đáng lắm sao?'

Cung Quý Dương nghe vậy trong mắt chợt lộ ra vẻ lạnh lùng cùng khó hiểu nhìn cha mình: 'Cha, hành động hoang đường mà cha nói là gì vậy?'

Về hôn sự, hắn đã nói rõ quyết định của mình, đương nhiên là không cần tìm hiểu gì thêm nhưng cha nói quyết định thương nghiệp hoang đường là ý gì? Điều này khiến hắn thật khó hiểu.

Trên thương trường hắn làm việc nghiêm túc lại rất có tầm nhìn, hắn rốt cuộc đã làm ra hành vi hoang đường gì chứ?