Lần nữa gặp lại, Cung Quý Dương vẫn luôn luôn đều mặc đồ Tây, hăng hái, mị hoặc, quyết đoán, tuy khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng chí ít cô cũng dám tranh cãi, la hét ầm ĩ với anh, vậy mà đêm nay, bộ dáng anh thong dong nghỉ ngơi là thế, song vẫn vô cùng nguy hiểm, cô lại cảm thấy sợ hãi rồi…

Trong lòng hoảng sợ, bủn rủn, ánh mắt liếc loạn bốn xung quanh, là vì không dám nhìn anh, không hề để ý đến chướng ngại vật dưới chân.

Chờ đến khi cô ý thức được thì dưới chân đã vấp phải một thứ ——

"A ——"

Kèm theo tiếng kêu sợ hãi, hổn hển, Sầm Tử Tranh ngây người ngã về phía anh, hơn nữa còn chết không được tử tế, gương mặt hướng xuống phía dưới, đặt giữa hai chân anh, trong lòng cô kinh sợ, bàn tay nhỏ bé vô thức khua khua, cố gắng chộp được thứ gì đó để chống đỡ cho cơ thể mình đứng dậy được, ai ngờ, động tác kéo ——

Chiếc khăn tắm bên hông Cung Quý Dương ngay lúc đó cũng bị cô kéo ra ——

Vòm eo cường tráng….

Chân dài to lớn, có lực….

Còn có —— cái ấy, biểu tượng đại diện cho phái nam đã sớm cương cứng, dài ra thật lớn, đầy kiêu ngạo ….

"A ——"

Bờ môi ấm áp của Sầm Tử Tranh lại rơi vào phía trên "nó", sau đó, cô vội vã động thân, hai mắt trợn to vì hoảng sợ, lại phát ra tiếng kêu kinh hãi lần nữa, cơ thể vô thức ngửa ra phía sau ——

Trời ạ!!!! Đúng là ngượng quá, quá đi mà, cô thế nhưng…..

Ông trời, xin hãy mau mau đem cô đi đi, cô quả thực là không muốn sống nữa!!!

Sau khi Cung Quý Dương thấy thế, vội đỡ cô dậy, trong lòng lại bởi vì đòn trí mạng bị môi động chạm mà đột nhiên hít vào một hơi.

Cô ấy biết cô ấy đang làm cái gì không hả?

Đi bộ cũng không xong! Động thái bất ngờ của cô khiến cho anh có chút dao động tâm thần, suy nghĩ càng thêm kì quái, hô hấp của anh dần dần trở nên hơi vẩn đục, ánh mắt nhìn về phía Sầm Tử Tranh đã hoàn toàn biến đổi……..

"Về………... Thật xin lỗi………. Không phải tôi cố ý………."

Sầm Tử Tranh không thể không xin lỗi anh như vậy, nếu không, anh nhất định sẽ cho cô là nữ sắc ma siêu cấp!

Sao mình có thể chết tử tế cũng không xong, còn làm ra cái hành động này?

Cô sắp toi rồi!

Sầm Tử Tranh nói xong câu đó áy náy ngẩng đầu lên, không ngờ trước mặt bỗng nhiên tối sầm ——

Chỉ thấy cuối cùng Cung Quý Dương vẫn không nhịn được, nhanh chóng cúi đầu, hung hăng chiếm lấy bờ môi kiều diễm của cô, lúc cô còn đang sững sờ, đã trót lọt tiến quân thần tốc vào, không ngừng dây dưa, nút lấy sự thơm tho của cô!

Trong miệng, trong mũi tràn đầy hơi thở dục vọng, bá đạo của anh, Sầm Tử Tranh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh ôm lên trên giường, lật người, giam cầm cô chặt chẽ dưới thân!

"Tranh Tranh, Tranh Tranh. . . . . ."

Lúc này, ánh mắt Cung Quý Dương mập mờ vô tận, vô thức thốt lên tên cô, thật hận không thể muốn cô ngay lập tức!

Con ngươi màu đen luôn bình tĩnh trước sau như một, vì khám phá được sự mềm mại của cô mà đã sớm phủ lên lửa dục đỏ ngầu, bàn tay linh động mang theo ma lực không ngừng mò mẫm trên người cô, mưu đồ bứt đi quần áo gây trở ngại cho mình!

"Ưhm………." Miệng bị anh chặn lại, cô không thể phát ra được âm thanh gì khác.

Sầm Tử Tranh chỉ có thể dùng sức đẩy anh, ai ngờ sức lực của mình đối với cơ thể đàn ông khổng lồ trước mắt, căn bản không hề có tác dụng!

Lòng cô càng thêm sợ hãi, bởi vì kẻ ngốc đến mấy cũng có thể cảm nhận được, hơi thở bất thường lúc này….

Bàn tay Cung Quý Dương chạy trên chiếc váy ngủ mỏng manh, hung hăng xé ra, lại phủ lên người cô, nhiệt tình hôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ, tình dục chiến thắng lý trí, anh muốn cô, muốn cô điên cuồng!

Loại cảm giác quen thuộc này khiến anh càng khó kiềm chế hơn!

Không sai, đây mới là Tranh Tranh, Tranh Tranh của anh, chỉ có ở trên người cô, anh mới có thể tìm được sự ấm áp, cùng nhớ nhung đã bị mất tám năm qua….

Sầm Tử Tranh biết mình đã gây ra đại họa, cô càng ra sức giãy giụa hơn, phía dưới khép chặt gắt gao, vật cứng rắt đè ở nơi tư mật khiến đôi mắt đẹp của cô trừng lớn!

Anh ta muốn làm thật?!

"Không được….."

Cô còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã bị nụ hôn của anh ập xuống, bao trùm, chỉ có thể nghẹn ngào thở dốc, dưới sự khống chế của anh, cô vốn không thể động đậy!

Ngón tay thon dài đi tới ven quần lót, nhẹ nhàng kéo ra—— bụi rậm tuyệt đẹp không còn chút ngăn trở.

Cung Quý Dương mê muội nhìn nơi xinh đẹp nhất của phái nữ, cúi đầu xuống, thành kính thờ phụng từng cái từng cái………….

"A —— đừng ——"

Sầm Tử Tranh đột nhiên bật ra tiếng, lại nghĩ đến em trai đang ngủ trong phòng khách, chợt bưng bít tiếng kêu của mình lại.

Cả cơ thể, thậm chí là từng tế bào, cô dường như đều có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm của anh, nhưng —— đó cũng không phải là điều cô muốn!

"Cung Quý Dương, từ trước đến giờ anh đều cưỡng ép phụ nữ như vậy sao?"

Đè nén suy nghĩ về tình dục đang tán loạn vì bị anh khơi lên, sau khi bình tĩnh trở lại là câu nói nguội lạnh.

Cô biết, mình càng giãy giụa sẽ càng kích thích bản tính chiếm đoạt của anh!

Sau khi nghe thấy câu nói nguội lạnh của cô, thân thể cao lớn của Cung Quý Dương vậy mà khẽ run lên, ngay sau đó anh ngẩng đầu, chống người dậy lại một lần nữa dấn đến trước thân cô ——

Cả người bao phủ cô, tiếp đó lấn người lên cô, chiếc giường lớn mềm mại lõm xuống một mảng to ——

"Để anh nói cho em biết, tám năm qua anh sống như thế nào!"

Giọng nói của anh trở nên nghiêm túc và có chút ……….. đau khổ!

"Tôi không muốn nghe!"

Sầm Tử Tranh lắc đầu, vừa định bịt tai lại, hai cánh tay đã bị bàn tay Cung Quý Dương ngăn lại!

"Em phải nghe, hơn nữa em nhất định phải nghe!"

Giọng anh nghiêm túc, trong ánh mắt tản mác ra sắc thái hỗn độn.

Sầm Tử Tranh hơi sững người, cô ngơ ngác nhìn Cung Quý Dương bên trên, dường như cũng bị ánh mắt của anh làm cho kinh sợ.

Anh ta định nói gì với mình….

Ngón tay thon dài lưu luyến phủ lên gương mặt cô, trong khoảnh khắc này, anh thậm chí vừa có chút cảm động lại vừa có chút không tin, người phụ nữ nằm dưới thân mình, thật sự chính là Tranh Tranh, người đã làm cho anh ngày nhớ đêm mong suốt tám năm qua sao?

Bao nhiêu lần mộng tưởng giữa đêm khuya, để lại cho anh chỉ là nỗi đau khắc thật sâu vào trong tim……….