Người vừa xuất hiện ở đại sảnh của nhà hàng không phải ai xa lạ mà chính là người Sầm Tử Tranh tưởng đã biến mất - Cung Quý Dương! Hắn ăn mặc thật chỉn chu, lịch sự, tây trang thẳng thớm, dưới ánh đèn nhu hòa càng lộ ra vẻ anh tuấn phi phàm. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho rất nhiều thực khách không kìm được phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Đi cùng với hắn vào nhà hàng còn có một người đàn ông, rất rõ ràng, hai người đàn ông có quan hệ hợp tác với nhau, nhưng cái làm Sầm Tử Tranh nhức mắ nhất đó là một cô gái gương mặt tươi cười rạng rỡ đứng bên cạnh Sầm Tử Tranh, không khó nhận ra tình ý tràn đầy trong mắt cô ta.

Ba người cùng đi về hướng khu vực dành cho khách VIP mà đều trùng hợp đó là khu vực này lại vừa hay đối diện với chỗ Sầm Tử Tranh ngồi.

Sầm Tử Tranh tưởng rằng mình nhìn nhầm, người đàn ông này thật sự là Cung Quý Dương sao?

Hắn đã trở về rồi sao?

Vì sao lâu như vậy không hề nhận được chút tin tức nào từ hắn, thận chí cũng không hề có tin rằng hắn đã trở về, hắn rốt cuộc có đi hay không, hay là … hắn đã bỏ cuộc rồi?

Hàng loạt câu hỏi quẩn quanh trong đầu Sầm Tử Tranh. Tâm trạng vốn đang tĩnh như mặt nước hồ lúc này bắt đầu dậy sóng.

Cô gái kia là ai?

Là thư ký của hắn hay là một trong số hàng vạn đóa hoa vây quanh hắn?

Sầm Tử Tranh vừa nghĩ đến đây lòng không hiểu sao lại thấy chua xót, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, ban tay đang cầm dai nĩa bất giác nắm lại thật chặc.

‘Tử Tranh, em sao vậy?’

Thư Tử Hạo không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi bởi vì hắn ngồi quay lưng về phía cửa, vì vậy đối với sự thay đổi nét mặt rõ rệt của Sầm Tử Tranh hắn cảm thấy có chút kỳ lạ và lo lắng.

‘Ừm, không … không có gì, em chỉ …’

Sầm Tử Tranh vội dời đi ánh mắt, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngập, đang lúc cô muốn nói tiếp thì chợt cảm thấy toàn thân không được tự nhiên giống như có hai luồng ánh mắt nóng rực đang soi về phía mình.

Không tự chủ được, Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên lần nữa nhìn qua … thì bất thình lình chạm phải đôi mắt thâm u mà tà mị của Cung Quý Dương…

Ánh mắt Cung Quý Dương nhìn cô vừa thâm thúy lại pha chút phức tạp, Sầm Tử Tranh nhất thời cũng không biết nên dùng tâm tình gì để đối diện với đôi mắt kia.

Chỉ thấy nụ cười trên môi hắn chợt trở nên lạnh như băng nhưng sau đó khi hắn xoay mặt lại lần nữa, thì hoàn toàn không thể nhìn thấy sự thay đổi nét mặt vừa nãy nữa mà bắt đầu đỉnh đạc nói chuyện với người kia, nghiêm túc như một thương nhân xuất xắc.

Thình thịch …!!!

Theo tiếng tim đập như sấm, Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy có chút bất an, mà cụ thể vì sao lại bất an thì cô lại không biết, chỉ đột nhiên nhớ đến Cung Quý Dương đã từng dặn dò mình qua điện thoại, phải ngoan ngoãn!

Ngoan ngoãn???

Vậy một màn mà hắn nhìn thấy tối nay rõ ràng là không phải trong phạm vi mà hắn cường điệu nhắc nhở rồi! Nhưng mình sao lại chột dạ chứ? Không phải bên cạnh hắn cũng đang có một người đẹp đang cười tươi như hoa sao?

Xem như là có qua có lại đi! Dù sao hắn cũng không phải là người nào của mình, mình sao lại phải đắn đo nhiều thế chứ?

Thư Tử Hạo thấy sắc mặt của Sầm Tử Tranh càng lúc càng khó coi, hắn cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền hiểu rõ nguyên nhân vì sao sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

‘Tử Tranh, chúng ta … đổi một nhà hàng khác đi!’ Trong giọng nói của hắn mang theo một chút do dự và thương lượng, sắc mặt cũng có chút không tự nhiên.

Gì chứ???

Lời của Thư Tử Hạo kéo Sầm Tử Tranh ra khỏi cơn suy tư …

‘Đổi nhà hàng?’

Cô vội điều chỉnh lại cảm xúc có chút không khống chế được của mình, cố lấy giọng bình thường nói: ‘Sao chúng ta lại phải đổi nhà hàng chứ?’

Thư Tử Hạo thấy vẻ mặt của cô như vạy, trong lòng thầm cảm thấy bất an, hắn không kìm được nhẹ giọng hỏi: ‘Tử Tranh, em … em không sao chứ?’

‘Có thể có gì chứ?’

Sầm Tử Tranh cố nặn một nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, khi cô nhìn thấy Thư Tử Hạo cũng chú ý đến Cung Quý Dương, cô hiểu ngay ý hắn, mỉm cười: ‘Tử Hạo, em biết anh đang đắn đo điều gì nhưng chúng ta không cần phải đi đâu cả, nhà hàng này cũng không phải là của hắn, chúng ta cũng không cần trốn tránh hắn làm gì!’

Thư Tử Hạo thấy vẻ mặt thoải mái của Sầm Tử Tranh, hắn cũng không miễn cưỡng cô nữa. Vừa nãy hắn nói vậy cũng là vì sợ Tử Tranh không được tự nhiên và không thoải mái bởi vì cả hai đều không ngờ, trong bầu không khí dùng cơm ấm cúng kia thì lại gặp Cung Quý Dương.

Bữa cơm này ăn chẳng ngon lành gì, tuy trong suốt cả quá trình dùng bữa Sầm Tử Tranh đều đang nói nói cười cười nhưng cô cũng không khó cảm nhận được thi thoảng có một tia nhìn nóng bỏng hướng về phía mình, ánh mắt đó như tia X, gần như xuyên qua người cô khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Ánh trăng dịu dàng soi ánh sáng mông lung xuống thế gian…

‘Tử Hạo, cám ơn anh đưa em về!’

Khi Sầm Tử Tranh đến cửa nhà mình, cô cười nhìn Thư Tử Hạo, nói: ‘Thực ra em cũng không phải trẻ con, anh không cần phải lo lắng như vậy!’

‘Không phải anh xem em như trẻ con mà là sợ em bị người khác làm phiền!’ Thư Tử Hạo nói một cách đầy ẩn ý.

Sầm Tử Tranh hiểu rõ hàm ý trong câu nói của hắn, cô mỉm cười: ‘Được rồi, bây giờ anh cũng đã thấy em an toàn trở về nhà rồi phải không? Anh có muốn vào nhà uống một ly cà phê không?’

Thư Tử Hạo vươn tay giúp cô vén những sợi tóc đang lòa xòa trước ngực ra sau tay, ôn nhu nói: ‘Trễ lắm rồi, anh không muốn làm phiền em nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày rất quan trọng đối với em, em phải thật tỉnh táo mới được!’

Sầm Tử Tranh nghe vậy rất cảm động, cô nhẹ gật đầu. Thư Tử Hạo trước giơ vẫn luôn đối xử với cô dịu dàng và chu đáo như vậy khiến cô càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.

‘Vậy anh lái xe cẩn thận đấy!’ Cô nhẹ giọng nói.

Trong đôi mắt sáng ngời của Thư Tử Hạo tràn ngập ý cười, hắn gật đầu, vừa định xoay người bước đi thì chợt dừng lại, nhìn Sầm Tử Tranh, hỏi: ‘À này, Tử Tranh, vừa nãy ở nhà hàng em hình như vẫn chưa nói cho anh biết quyết định của mình!’

Hắn nhớ cô chỉ nói đến một nửa thì câu nói đã bị sự xuất hiện của Cung Quý Dương làm gián đoạn.