Vốn đang tránh nắng dưới một gốc cây to, Cung Quý Dương đúng là bị tiếng ve làm ồn đến không chịu nổi. Không biết làm thế nào anh đành ra khỏi tán cây, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Trời ạ, vốn muốn tiêu sái chụp mấy tấm ảnh chứ anh nào muốn để cho Sầm Tử Tranh nhìn thấy bộ dạng thê thảm hiện giờ của anh.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Cung Quý Dương đã sắp thành người da đỏ rồi, không cần đi tắm nắng làm gì nữa, bây giờ làn da của anh đã là màu đồng cổ đậm rồi.

Nhưng mà … điều khiến anh cảm thấy an ủi chính là rất nhanh, nỗi khổ này sẽ không còn nữa!

Không lâu nữa anh sẽ đến một căn biệt thự sang trọng, trên mặt Cung Quý Dương lộ ra nụ cười thật đẹp, trong căn biệt thự này, màu xanh của trúc đã làm giảm đi không ít cái nóng của buổi chiều hè, lưu lại một cảm giác mát mẻ thật thư giãn, thoải mái.

Căn biệt thự quen thuộc này chính là Thanh Vận Viên … là nhà cũ của Lăng Thiếu Đường.

Cung Quý Dương ngay cả chuông cửa cũng chẳng buồn ấn mà trực tiếp đập thùng thùng lên cửa …

Dưới lực đập của anh, toàn bộ hệ thống cảnh báo đều hú lên, thậm chí anh có thể nhìn thấy nơi cửa lớn của căn biệt thự, hệ thống camera đang xoay về phía mình.

Ngay lúc Cung Quý Dương đang hướng về phía camera làm mặt xấu thì cửa lớn biệt thự chợt mở ra...

'Xin hỏi ...' Từ trong biệt thự một người bảo an trẻ tuổi bước ra, nhìn thấy một người đàn ông đang hướng về phía camera làm những động tác kỳ lạ, anh ta thoáng sửng sốt rồi vội hỏi: 'Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tìm ai?'

Cung Quý Dương vẫy tay về phía camera lần nữa rồi mới xoay người lại ...

‘Ồ, anh là người mới tới phải không?' Anh vòng qua bên người người bảo an trẻ tuổi, tò mò hỏi.

Anh ta lại sửng sốt một lúc mới hắng giọng nói: 'Chuyện này cũng không liên quan gì đến ngài. Xin hỏi ngài muốn tìm ai?'

Cung Quý Dương nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực nhìn anh ta cười, ngay cả Cung Quý Dương anh mà còn không biết, khẳng định là người mới đến rồi!

'Ồ, người tôi muốn tìm đến rồi!' Anh chỉ tay về phía dì Phùng, quản gia ở đây đang mặt đầy lo lắng bước vội đến.

Người bảo an nhìn thấy dì Phùng, vội bước đến nói: 'Dì Phùng, người này ...'

'Được rồi, tôi biết rồi! Để anh ta vào đi. Lăng tiên sinh đã biết rồi!' Dì Phùng vội nói.

Người bảo an không dám chậm trễ, vội vàng mời anh vào.

'Dì Phùng, con nhớ dì quá đi mất!!!' Cung Quý Dương cho dì Phùng một cái ôm đầy nhiệt tình, cười híp mắt nói.

'Con đó, còn có thời gian đi nhớ bà già này sao? Nếu thật sự nhớ dì thì đã sớm đến thăm dì Phùng này rồi!' Dì Phùng cố tình làm ra vẻ tức giận, đánh anh mấy phát, nói.

Giống như dì Trần, dì Phùng là quản gia cho Lăng gia đã nhiều năm, bốn người bọn họ bà xem từ nhỏ cho đến lớn, tình cảm đương nhiên là rất sâu sắc.

'Haizzz, dì Phùng tức giận rồi, phải làm sao bây giờ đây? Dì mà tức giận thì con đau lòng lắm đó!' Cung Quý Dương cười nhìn dì Phùng nhưng giọng nói thì cố làm ra vẻ rầu rĩ.

'Cung thiếu gia từ lúc nào mà biết lấy lòng người khác thế, hử?'

Dì Phùng hơi đẩy anh ra, nhìn anh một lúc rồi đau lòng nói: 'Con làm gì mà nhìn đáng thương thế này? Đúng rồi, con đi bộ đến đây sao? Xe đâu? Vệ sĩ đâu? Chẳng lẽ con gặp cướp?'

Một loạt câu hỏi đầy quan tâm khiến Cung Quý Dương nhịn không nổi nữa, anh vội lên tiếng chặn lời dì Phùng: 'Dì à, con tốt lắm, chỉ là muốn đi du lịch một mình mà thôi. Vừa hay đi ngang qua nơi này nên ghé vào một lát. Dì đừng lo lắng.'

‘Đi du lịch một mình?’ Dì Phùng nghe anh nói vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó nói ai oán: ‘Trong số bốn đứa, con là đứa thích làm những chuyện khác người nhất, con không nghĩ đến thân phận tổng giám đốc Cung thị tài phiệt hiện giờ của con sao? Lỡ như gặp chuyện nguy hiểm gì thì làm thế nào? Ta nghĩ Cung lão gia và phu nhân nhất định là không biết con làm vậy, bằng không họ sẽ lo lắng chết mất!’

Bà vừa lên tiếng là liên miên không dứt.

Trên mặt Cung Quý Dương lộ ra một nụ cười, anh vừa đẩy nhẹ dì Phùng về phía trước vừa kiên nhẫn nói: ‘Được rồi, dì Phùng, con biết rồi mà! Con đây không phải đến mượn vệ sĩ của Thiếu Đường đây sao?’

Dì Phùng xua xua tay: ‘Haizz, thật là không biết mấy người thanh niên bọn con đang làm gì nữa, đúng rồi, con cứ vào thẳng bên trong đi, đại thiếu gia đã biết con đến rồi!’

‘Được rồi, lát nữa gặp, dì Phùng!’

Cung Quý Dương nghịch ngợm hôn má dì Phùng một cái, sau đó đi xuyên qua thảm hoa lớn về phía biệt thự.

‘Đứa bé này!’ Dì Phùng cười hiền hòa, lẩm bẩm, sau đó vội đi bận những việc khác.

Cánh cửa mở ra phòng khách lớn sớm đã mở rộng, khi bóng dáng cao lớn của Cung Quý Dương xuất hiện trong phòng khách lớn, các vệ sĩ đứng ở hai bên cửa cung kính nói: ‘Xin chào ngài, Cung tiên sinh!’

‘Xin chào, xin chào!’

Cung Quý Dương xua xua tay, sau đó nhìn về phía Lăng Thiếu Đường đang ngồi trên sofa trong phòng khách lớn: ‘Hello, người anh em!’

Anh vừa lên tiếng chào hỏi vừa không chút khách sáo quăng mình lên sofa.

Ừm, trời nóng bức thế này được ngồi trong phòng máy lạnh thực là thoải mái!’

‘Cậu là Cung Quý Dương sao?’ Lăng Thiếu Đường nhàn nhã ngồi thẳng dậy, vừa đẩy một ly rượu đỏ về phía anh, vừa hỏi.

Cung Quý Dương lười nhác đưa tay đón lấy ly rượu, nhướng mày nói: ‘Mình chắc còn chưa đến nỗi nhếch nhác đến độ cậu không nhận ra mình đấy chứ?’

Nói xong anh hớp một ngụm rượu, chau mày nói: ‘Nói thực, lúc này cậu nên chuẩn bị cho mình một ly nước lạnh thì tốt hơn!’

Trên gương mặt chính trực của Lăng Thiếu Đường không giấu được nụ cười, anh ra lệnh cho người làm đi chuẩn bị nước sau đó nhìn Cung Quý Dương nói: ‘Nếu như cậu không lên tiếng mình còn cho rằng cậu là người làm Philipine đến nhà mình để ứng tuyển!’