Một bức hoa sen xinh đẹp ngủ đầy sức sống, chỉ là lẳng lặng nhìn cũng khiến cho anh nhớ tới đêm đó của nửa tháng trước.

Mỹ nhân giống như đóa hoa sen tím nở rộ ban đêm, cởi bỏ ra lạnh lùng của thường ngày, hô hấp thở nhẹ hương thơm thật giống như quy luật hấp dẫn, tóc dài xõa như sóng nước, có sinh mạng dường như phát ra thanh âm triệu hồi, anh đưa tay ra vuốt tóc dài như gấm vóc.

Ánh mắt sâu thẳm của anh lộ ra gợn sóng yêu thương, đối với một mình cô.

Ba giờ sáng

Hình như là nhận thấy hơi thở chung quanh không thuộc về mình, Tô Mạt ở trong giấc ngủ nhíu mi tâm, trở mình kéo cao chăn che hơn nửa mặt.

Vậy cũng không được nha! Bảo bối, em đang tước đoạt hưởng thụ thị giác của anh.

Một thân ảnh cao to màu đen nhẹ nhàng di chuyển chăn dầy ấm, từng chút từng chút một kéo xuống dưới, hài lòng nhìn thấy nhiều điểm rõ ràng.

Bởi vì anh quá vui mừng tự đắc, mà bỏ rơi làn da người ta khi tiếp xúc với không khí lạnh sẽ lạnh, rất tự nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại.

“Ai?”

Còn chưa kịp trả lời, thì tiếng hô đau thay thế chào hỏi.

“Em. . . . . . Em mưu sát á!” Đáng thương cho cái cằm của tôi, ô. . . . . . Thương tiếc ba giây đồng hồ.

“Thần Hi?” Tô Mạt nheo mắt ngó nhìn người đàn ông ôm lấy cằm, rồi xoay mở đèn đầu giường.

“Tô Tô, em muốn mưu sát anh à?” Thật là cô gái ác độc, khuỷ tay này tới cũng nhanh lại mãnh mẽ.

Cô xem nhìn đồng hồ dạ quang cạnh đầu giường rồi nhíu mày, “Ba giờ 17 phút hai mươi chín giây sáng hình như không thích hợp ăn điểm tâm.”

“Tô Tô, có phải em cho rằng anh là nhà ăn không có ngày nghỉ hay không!” Mở miệng ngậm miệng đều là ăn.

Quý Thần Hi anh dầu gì cũng là nhân vật nổi danh toàn thế giới, tùy tiện bày ra thân phận vương tử tôn quý là có thể đưa tới tin tức quốc tế, tại sao quen biết Tô Mạt thì bắt đầu hạ giá thế này?

“Xin hỏi anh một chút, mới ‘ sáng sớm’ tới tìm tôi có chuyện gì?” Tô Mạt rõ ràng vẫn chưa tỉnh nên ngáp khẽ.

Quý Thần Hi ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh hồi phục bản tánh, “Anh nhớ em đến mức không ngủ được, dù sao cũng là hàng xóm, anh liền đứng lên thăm em một chút, tùy tiện ngắm trắng, nhớ anh không?”

Tô Mạt cố gắng duy trì đầu óc tỉnh táo, liếc Quý Thần Hi một cái mới lạnh lùng nói: “Hôm nay là mùng một, tôi nghĩ trên địa cầu này là không nhìn thấy ánh trăng, không biết anh ở đây ngắm cái gì?”

“Em chính là trăng sáng lộng lẫy nhất trong cảm nhận của anh, quyến rũ đến rối tinh rối mù nha”

Hiện tại đang mặc một cái áo ngủ mỏng cài trước, nếu mà anh hèn hạ nghiêng về phía trước một chút, khuôn ngực xinh đẹp có thể giống như bảo vật được một nhà bảo tàng trân quý thu hết vào mắt rồi.

Trăng? “Ý của anh nói là mặt tôi quá tròn?” Cố chấp của Quý Thần Hi làm cho người ta kính nể, khi anh vui vẻ với thân phận “Gia đình chồng nấu cơm”, cô đã tăng hai kí lô, mười năm nay thể trọng chưa từng thay đổi lại trong một tháng ngắn ngủn tăng hai kí lô, thật sự khó tin.

Quý Thần Hi đắc ý nhéo ở trên gương mặt mềm mại của cô, như tên trộm cười nói: “Trung quốc của em rất nhiều ngạn ngữ, có một câu không phải nói thời gian không phụ lòng người sao? Nói chính là anh.”

Luôn nhận được bị ấm áp của anh, ấm áp thuộc về anh cũng làm cho cô dần dần không còn buồn ngủ.

Khi lý trí ngày thường trở lại đại não, tế bào não bắt đầu vận chuyển loại bỏ tất cả Logic không hợp với lẽ thường, bao gồm sự xuất hiện của anh.

“Anh hình như rất đắc ý với cố gắng của anh?”

“Dĩ nhiên. Thành tựu lớn nhất của một người đàn ông là đừng nuôi cô gái của mình của quá béo, khổ cực cuối cùng của anh có giá cao.”

Các loại thuốc bổ trân quý làm cho cô ăn lại không tốn tiền, không mập mới là lạ, ai, Tô Tô bây giờ tương đối khá, mềm nhũn , sờ cực thích.

“Anh vô cùng vô cùng đắc ý?”

Anh không hề có ý thức nguy cơ mà ở trên mặt cô cắn một cái: “Thơm quá, rất ngọt.”