Tô Mạt xử lý xong một đống văn kiện đã trễ của mình bởi vì đến trễ, sau đó xương cổ mệt mỏi đau đớn, khẽ than, dựa vào thành ghế phía sau tạm thời nghỉ ngơi một lúc.

Thật là quá mệt, ba canh giờ đã xử lý xong công việc vốn nên làm cả buổi chiều, cả người cũng mệt đến lả đi.

Đều là lỗi của tên lưu manh Quý Thần Hi đó!

Nếu không phải là anh ta sống chết lôi mình đi, cũng sẽ không tới trễ như thế, đáng thẹn nhất chính là, thân là trợ lý của mình, đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện! Chẳng lẽ, nồi canh gì đó ở trong nhà còn quan trọng hơn công việc sao?

Quý Thần Hi đáng chết khốn kiếp, lưu manh xấu xa da mặt dày, luôn luôn ngẫu nhiên đến nhiễu loạn thế giới của cô.

Ánh mắt nhìn sang điện thoại di động đặt ở bên cạnh, thì không tự chủ mà cầm lên, nhìn trái nhìn phải, không có cuộc điện thoại nhỡ, nói rõ tên lưu manh đó căn bản không có gọi điện thoại cho mình.

Thân là cấp dưới, lại dám làm việc không đàng hoàng như vậy, xem ra là nên dạy dỗ anh ta một chút.

Cho mình một cái cớ tuyệt vời, sau đó Tô Mạt nâng người lên bình tĩnh ấn số điện thoại của Quý Thần Hi tồn tại ở trong điện thoại di động của nàng.

Giai điệu tao nhã bên tai nói rõ đối phương là tên lưu manh có phẩm vị!

“Hello, bảo bối”

Tiếng thứ nhất thì đáng đánh đòn như thế!

Tô Mạt tức giận nói: “Quý Thần Hi, bây giờ là giờ làm việc, anh vẫn còn lộn xộn ở bên ngoài?”

“Không có á…, vừa rồi anh có việc bận, lúc này mới rãnh rỗi một chút , anh thật vất vả nha” Giọng điệu hơi oan ức của Quý Thần Hi từ ống nghe truyền vào trong tai Tô Mạt.

Tự dưng khi nghe anh nói chuyện thì trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú kia biểu tình lộ vẻ oan ức phân trần.

Tô Mạt vội vàng lắc đầu một cái, kéo thần trí của mình về, giữ giọng nói lạnh lùng: “Vậy bây giờ anh ở đâu?”

“Công ty, Tô Tô em nhớ anh rồi phải không ~”

“Công ty ở đâu?”

“Phòng làm việc của tổng giám đốc, nói đi, có phải Tô Tô nhớ anh rồi hay không?”

“Làm cái gì?”

“Ôn Nhược Khê gọi điện thoại bảo anh tới đây có một phiền toái nhỏ cần anh giải quyết, bây giờ đã giải quyết xong. Tô Tô, Tô Tô, có phải em “

“Biết!” Tô Mạt không bị ảnh hưởng, tự động bỏ đi nửa câu phía sau.

“Tô Tô, bây giờ đã đến giờ tan việc, anh đi về nhà trước xem dược thiện hầm cách thủy cho em, còn em, tự mình lái xe cẩn thận nhé, anh ở nhà chờ em.”

Tô Mạt liếc mắt nhìn thời gian biểu hiện trên máy tính, quả thật đã hết giờ làm.

“Ừ, biết”

Cúp điện thoại, Tô Mạt dọn dẹp lại văn kiện một chút, cầm chìa khóa xe và áo khoác rời phòng làm việc.

“Tô Mạt, tan tầm” Hàn Sa Sa đang sắp xếp lại văn kiện cuối cùng, nhìn thấy Tô Mạt từ phòng làm việc đi ra, thì ngẩng đầu cười chào hỏi.

Tô Mạt vừa đi, vừa đáp lại: “Ừ, tan tầm, cô cũng về nhà sớm một chút đi.”

A

Nhìn Tô Mạt tiến vào thang máy từ bộ phận hành chính xuống ga ra tầng hầm, Hàn Sa Sa mới nghi ngờ tự nói một mình: “Sao Tô Mạt có chút không giống với trước kia.”

Lại có thể quan tâm đến mình, còn dặn dò về nhà sớm một chút, hình như không giống phong cách của cô ấy.

Không rõ vấn đề lắm Hàn Sa Sa nhăn mũi, tiếp tục cúi đầu sắp xếp lại văn kiện.

“Đinh –” một tiếng, thang máy đã xuống tầng hầm, Tô Mạt đi tới bên cạnh xe mình ấn mở khoá cửa từ xa, thì giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng.

“Tô Mạt “

Tô Mạt xoay người, không ngoài dự liệu, sau lưng chính là Lưu Lăng.

“Là anh” Tô Mạt phát hiện ra anh ta hiển nhiên là sóng nước không động.

Lưu Lăng nhìn giai nhân lãnh đạo với trang phục xinh đẹp ở trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.