Quý Thần Hi lười biếng đi vào cửa, rồi tiện tay ném áo khoác lên bàn làm việc của Ôn Nhược Khê, vỗ vỗ bả vai của Ôn Nhược Khê, và sau đó mới dựa lưng vào cái bàn chậm rãi chống lại mắt của Lưu Lăng.

“Anh có ý kiến với chuyện tôi theo đuổi Tô Tô?”

Mặc dù tối hôm qua đã gặp Quý Thần Hi, nhưng mà Lưu Lăng vừa thấy lại càng kinh ngạc hơn.

Quý Thần Hi tuấn tú là không thể nghi ngờ, ý cười hiện đầy bờ môi, đôi mắt của anh ta sắc bén sâu thẳm, thân thể cao ráo dựa vào trước bàn làm việc nhìn như tùy ý, nhưng quanh người lại tản ra khí chất cao quý cực kỳ kiêu ngạo, còn chưa bắt đầu nói chuyện với nhau, mà Lưu Lăng cũng đã cảm thấy mình mất sắc không ít khi so với anh ta.

“Lưu tiên sinh, anh có ý kiến đối với chuyện tôi theo đuổi Tô Tô?”

Thấy anh ta không nói lời nào, Quý Thần Hi khó có được tính khí tốt, lặp lại lần thứ ba.

“Đương, đương nhiên!” Lưu Lăng cuống quít che dấu cảm xúc, bộ dáng làm ra vẻ khởi binh hỏi tội.

Quý Thần Hi khẽ mỉm cười, nhíu mày hỏi: “A? Lưu tiên sinh có ý kiến gì đây?”

Mặc dù người đàn ông ở trước mắt đang cười, nhưng trong lòng Lưu Lăng lại run lên, Lưu Lăng biết dù làm thế nào thì mình cũng không đựơc mất phong độ ở trước mặt anh ta, không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn răng nói: “Vị tiên sinh này, mặc dù tôi không biết anh quen biết thế nào với Tô Mạt, cũng không biết là anh có mục đích gì mà đến gần cô ấy, nhưng mà có chút hi vọng mong anh có thể hiểu, Tô Mạt là vợ của tôi, tôi là chồng của Tô Mạt, chỉ cần có mối quan hệ này ở đây, tôi đều không hy vọng có bất kỳ ai đến chia rẽ gia đình của chúng tôi, dụ dỗ vợ tôi rời khỏi tôi. Vợ của tôi rất yêu tôi đấy, giữa chúng ta là mâu thuẫn gia đình, tôi nghĩ tôi có thể xử lý rất tốt, không cần người ngoài tham dự.”

Đươc, một gia đình

Được, một ông chồng

Đựơc, một câu dụ dỗ vợ của anh ta.

Nếu không phải “vợ” trong miệng Lưu Lăng là Tô Mạt, mà mình là người dụ dỗ, chỉ sợ anh thật sự sẽ vì Lưu Lăng mà dùng ngôn từ chính nghĩa tán thưởng không dứt.

Cúi đầu cười lạnh một tiếng, nhưng lúc ngẩng đầu thì biểu tình đã là cười như không cười, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Lưu Lăng, nói: “Những lời của Lưu tiên sinh vừa nói thật là tuyệt, tôi cũng rất đồng ý, chỉ là theo tôi được biết, quan hệ giữa Lưu tiên sinh và Tô Tô hẳn là vợ chồng’ trước’, nửa tháng trước đã thoả thuận ly hôn, không phải sao?”

“Chúng tôi sẽ tái hôn đấy!”

“Tái hôn?” Quý Thần Hi phảng phất giống như đang nghe chuyện cười: “Đương nhiên, nếu như Lưu tiên sinh muốn tái hôn, thì theo luật pháp Trung Quốc là đựơc phép , nhưng mà tôi cảm thấy chuyện sẽ không giống như Lưu tiên sinh nghĩ đơn giản như vậy đâu, cũng có lẽ Lưu tiên sinh tự cho là vậy?”

“Anh, anh có ý tứ gì?”

Quý Thần Hi nâng thẳng người lên, trên cao nhìn xuống Lưu Lăng ngồi ở trên ghế sa lon, thong thả mở miệng: “Anh cho rằng kết hôn là gì, vậy ly hôn là gì? Tôi có thể nói cho anh biết, chuyện này không phải là anh muốn kết thì kết, muốn ly thì ly, rời xa xong thì trở lại! Tô Tô cũng không phải là ngừơi phụ nữ anh nói cần thì cần, nói bỏ thì bỏ! Mà Quý Thần Hi tôi, càng không phải là người nhàn rỗi vì vài ba lời của anh là có thể đuổi đựơc! Lưu Lăng, đối với hôn nhân anh đã thất bại, cần gì lại tự rước lấy nhục, khiến cho nhân phẩm của mình còn thất bại hơn so với hôn nhân của anh chứ?”

Lưu Lăng tức giận đứng lên, đối mặt với Quý Thần Hi gầm nhẹ nói: “Chuyện của tôi và Tô Mạt không cần anh để ý! Nếu như ly hôn thì Tô Mạt vẫn là người đàn bà của tôi, chuyện của cô ấy không tới phiên anh quơ tay múa chân!”

Quý Thần Hi bước chân về phía trước một bước, kéo gần lại khoảng cách của anh cùng với Lưu Lăng, ánh mắt không có một tia dao động, chẳng qua là lạnh lùng nói: “Chuyện của anh, tôi không có hứng thú quản, chuyện Tô Tô, tôi không phải là không thể can thiệp!”