Giải quyết xong tên Ngô chướng mắt, Quý Thần Hi tiếp tục phát huy da mặt dày ở cảnh giới cao nhất, liều mạng quấy rầy Tô Mạt đang dùng bữa.

“Tô Tô, em nhìn anh một cái, chỉ một cái thôi, nhìn một chút đi.”

Đối mặt với một người đàn ông trưởng thành đang ở trước mặt mình làm ra vẻ đáng yêu, giả bộ làm nũng, Tô Mạt vẫn như cũ trước núi băng sụp đổ mà sắc mặt bất động. Miễn cưỡng nhấc lông mi lên, nhìn sang, sau đó tiếp tục ăn món ăn của mình, hoàn toàn không thấy anh bày ra kiểu nụ cười ngu ngốc.

Quý Thần Hi bị thương, tâm hồn bị tổn thương rất lớn, làm anh buồn bã thở dài: nghĩ mình đã sống 25 năm nay, lúc nào thì đã đánh mất nguyên tắc đến mức này chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của giai nhân? ! Ai, bi ai, bi ai!

Tự mình thì thầm mấy tiếng bi ai ở trong lòng, sau đó liền phấn chấn lại, khôi phục năng lực của mình thật nhanh.

Anh chỉ vào cái khay món ăn Tô Mạt đang gắp, có chút hăng hái hỏi: “Tô Tô, món ăn này ngon sao?”

“Ừ hừ”

“Vậy, em thích ăn?”

“Ừ hừ”

“Cho nên,em rất thích?”

“Ừ hừ”

“Em rất thích anh?”

“Đi chết đi!”

Quý Thần Hi hơi tủi thân, ngón tay chọc chọc ống tay áo của cô: “Không chết có được không?”

Anh là bác sĩ nổi tiếng quốc tế, muốn chết cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, ít nhất, trước mắt còn có người chưa được anh cứu sống, bao gồm chính anh.

Tô Mạt sau khi nhai nuốt xuống món ăn, kéo ống tay áo của mình về, sau đó thâm trầm hỏi: “Quý Thần Hi, rốt cuộc anh muốn thế nào!”

Hoàn toàn không biết nguy hiểm ở gần trong gang tấc, Quý Thần Hi bắt đầu thâm tình chân thành thổ lộ: “Anh muốn em nhìn anh, sau đó yêu anh, trong mắt vĩnh viễn chỉ có anh, cũng không chứa cái gì khác nữa, vậy thôi.”

Nói ra nhiều yêu cầu không nên có như vậy, lại còn vậy thôi! Quả nhiên, đàn ông đều là động vật không biết cái gì là được một tấc lại muốn tiến một thước .

Tô Mạt ăn không thấy ngon nên dứt khoát để đũa xuống, liếc Quý Thần Hi một cái: “Anh vẫn là không cần nói nữa.”

“Vì sao?”

“Lúc anh không nói lời nào thì nhìn còn giống con người, một khi mở miệng, anh và Tom không khác mấy.”

Quý Thần Hi nghi ngờ hỏi: “Tom?” Ngàn vạn đừng là tên của tình địch, nếu không anh sẽ làm cho cái tên Tom đó chết không toàn thây!

“Tom and Jerry”

“Ơ?”Có hơi quen tai, nhưng.

“Tom & Jerry, có lúc anh giống như con mèo ngốc nghếch kia” Tô Mạt hừ lạnh một tiếng.

Tom & Jerry. Ặc, vậy không phải nói anh là cầm thú sao, tự nhận là năng lực lý giải không tệ, Quý Thần Hi đã hiểu là Tô Mạt đang chửi xiên chửi xỏ anh.

Cuối cùng rồi cũng có một ngày anh bị người ta ghét, thật ly kỳ.

Ai ai một tiếng, Quý Thần Hi cười khổ nhìn cô: “Anh chán ghét anh như vậy sao?”

Tô Mạt suy nghĩ một chút: “Không ghét”

Thực sự rất ít khi ghét một người, cho dù là chồng trước Lưu Lăng đả thương cô phản bội cô, cô cũng chưa từng ghét, có lẽ đây chính là tâm trạng không liên quan đến lễ phép nhé, cô là một người bình thường chỉ thiếu đi cái hỉ nộ ái ố nên có.

“Đó chính là thích rồi…!”Quý Thần Hi đưa tay đặt lên mu bàn tay của cô, dương dương tự đắc. Tô Tô vẫn là thích anh.

Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, không nghĩ rằng cơ thể cô lạnh, quanh năm đều lạnh lẽo giống như là vừa từ Bắc Cực trở về, thật thích, thật sự chưa nói tới thôi.

Tô Mạt lắc đầu một cái, không rút tay của mình ra được nên không thể làm gì khác hơn là để mặc cho anh nắm: “Tôi không ghét anh, nhưng, tôi cũng không thích anh.”

Anh có hơi thất vọng, nhưng lại vững vàng khóa đôi mắt của cô, khẳng định nói: “Em không thành thực.”

“Ừ?”Tô Mạt nghiêng đầu, không hiểu lời này của anh là có ý gì.

“Em rõ ràng có cảm tình với anh, tại sao không chịu rộng mở trái tim thử một lần. Nếu như em chịu tiếp nhận anh, vậy anh có thể trở thành người mà em quan tâm nhất trên thế giới.” Anh thực sự rất nghiêm túc nói.