Lưu Lăng đứng ở cửa sổ sát đất trước nhà trọ, tay phải cầm một nhẫn cưới kiểu dáng đơn giản cũng không sang trọng, đây là năm đó lúc kết hôn cô ấy tự mình tuyển chọn. Ba năm qua, vẫn mang trên ngón tay áp út của cô ấy.

Cảnh còn người mất mọi chuyện đều dừng, hôm nay chỉ có anh lẻ loi một mình, yên lặng nhìn ngọn đèn trong đêm khuya, trong lúc lơ đãng, tầm mắt mơ hồ.

Ba năm trước đây, lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy cô

Cô mặc váy liền áo màu xanh lợt, xinh đẹp mềm mại như khói nhẹ đứng ở dưới bóng cây bên bờ hồ Nguyệt Lạc, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cô trầm ngâm trước mặt hồ sóng gợn lăn tăn, ánh tà dương chiếu lên đôi mắt cô, lại xinh đẹp chấn động lòng người.

Anh xuất thân giàu sang, các cô gái đẹp gặp qua không ít, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cô gái nào lãnh đạm hơn cô, cô có một loại phong thái mà phụ nữ bình thường không có, chỉ đứng ở một chỗ, lại giống như cành hoa mai ngày đầu tiên của tháng mười hai, lặng lẽ nở ra.

Người con gái này, có hương vị.

Anh bắt đầu vui mừng vì cô là người sở hữu mảnh đất cô nhi viện Từ An, cũng vui mừng vì anh không phải theo đuổi là cô gái xấu hoặc là cô gái không có hứng thú, trước mặt Tô Mạt, thành công gợi lên ham muốn khiêu chiến của anh.

Anh phong độ tự nhiên tiến lên nói chuyện, một câu, hai câu, ba câu anh tự nhiên đặt ra dự tính mình phải chế tạo một cái quen biết lãng mạn, chỉ tiếc Tô Mạt vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn nước hồ, xem như anh không tồn tại, khiến anh hoài nghi có phải cô là người điếc hay không, hay là người mù.

Ngay lúc anh cố gắng đem toàn bộ những gì có thể nói ra đựơc để tiếp cận cô, thì cô thu hồi tầm mắt, bỗng xoay người tránh ra mới nhàn nhạt nói ra: “Tôi không biết anh, cũng không có hứng thú biết anh.”

Rất tốt

Cô không phải là người mù, cũng không phải là người điếc, hơn nữa còn hết sức có một người lãnh đạm, cô đơn, rất đúng khẩu vị của anh.

Anh mang theo mục đích của mình, muốn tài sản, cũng muốn người, bắt đầu theo đuổi mãnh liệt với cô ấy, cô ấy lại chẳng thèm ngó tới.

Cầu hôn ở quảng trường là một cuộc khiêu chiến gần như muốn buông tha, ông trời giúp đỡ, không biết câu nào của anh làm cô ấy xúc động, cuối cùng cô ấy gật đầu gả cho.

Đó là một cuộc hôn lễ cũng không náo nhiệt, nghi thức đơn giản, nhận giấy hôn thú, bọn họ kết thúc cuộc sống độc thân của nhau, cùng nhau thành lập gia đình.

Thật ra thì, anh chưa bao giờ nghĩ qua một cô gái giống người thừơng như Tô Mạt sẽ là một người vợ tốt, vì vậy anh cũng không có ý định kéo dài thời gian cuộc hôn nhân này. Anh nói cho nhóm của anh biết, đất vừa đến tay, anh sẽ ly hôn ngay lập tức. Nhưng sự thật thường là ngoài dự đoán của mọi người, không có ở trong lòng bàn tay.

Cô là một người vợ được xem là hiền lành, nấu cơm, giặt quần áo, việc nhà, cô làm đựơc rất tốt. Công việc, văn kiện, mua đồ một mình cô gánh.

Kết hôn ba năm, anh chưa bao giờ vì một chuyện trong nhà hoặc trong công ty mà phiền lòng, cô đều giúp anh xử lý rất tốt, làm cho anh ăn ngon ngủ yên.

Anh mới biết, vợ của anh là một người phụ nữ hiếm có, cho nên anh quyết định sẽ kéo dài cuộc hôn nhân của bọn họ, bên ngoài vẫn tồn tại như cũ, vợ của anh cũng không thể bỏ, ròng rã ba năm, anh cho là mình làm được rất tốt, nhưng vẫn quên, Tô Mạt, là một người phụ nữ thông minh nhạy cảm.

Anh không biết là bắt đầu từ lúc nào thì cô phát hiện, cũng có thể, vừa bắt đầu cô cũng đã biết anh phản bội, tóm lại, vợ của hắn, quả quyết dùng một vạn giải trừ quan hệ vợ chồng của bọn họ.

Anh biết, cái anh muốn là đất đai, cho nên anh ký tên ly hôn.

Anh cũng biết, cái anh muốn là Tô Mạt, nhưng Tô Mạt, cuối cùng cũng không thể trở lại