Đúng vào lúc này, chợt nghe “rầm” một tiếng. Một người ngã nhào xuống đất, Chu Bạch Tự vội quay lại. Thì ra Bạch Hân Như sắc mặt trắng nhợt, ngất xỉu ngã xuống.
Chu Bạch Tự ngây người, vội quỳ xuống kêu lên: “Hân Như...”.
Vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cổ tay Bạch Hân Như.
Đột nhiên một cánh tay nhỏ nhắn đã chen vào giữa, hất ngược tay y ra. Chu Bạch Tự nhất thời không kịp phòng bị, liền bị đẩy lùi ra sau ba bốn bước, lưng đập vào cạnh bàn đau ê ẩm.
Chu Bạch Tự thở hổn hển, định thần nhìn lại, thì ra người xuất thủ là Giang Ái Thiên.
Nàng hất tay Chu Bạch Tự ra, sau đó dùng một tấm khăn lụa quý chà thật kỹ chỗ vừa chạm tay với y, rồi vứt bỏ không chút thương tiếc, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ coi thường.
Cư Duyệt Nhiên và Lương Hồng Thạch cũng bước lại đỡ Bạch Hân Như dậy.
Chu Bạch Tự đang vùng vẫy đứng dậy thì nghe Hề Thái Tang nói: “Nếu Hoắc Ngân Tiên không phải là hung thủ thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa. Bạch cô nương ngất rồi, chúng ta đưa muội ấy về”.
Chu Bạch Tự không nhịn được buột miệng hỏi: “Các người đưa nàng đi đâu?”.
Hưu Xuân Thủy lạnh lùng nói: “Tóm lại Bạch cô nương không thể trở về với tên dâm tặc sài lang không bằng như ngươi được, mấy người chúng ta còn ở đây thì đừng hòng có người nào gạt được nữ tử đáng thương này nữa”.
Giang Ái Thiên nói: “Đưa Bạch cô nương về nhà ta”.
Giang gia ở U Châu thực lực lớn mạnh, giàu có một phương, cho dù là Bắc Thành cũng phải e ngại phần nào.
Nói xong Giang Ái Thiên lại quay sang nhìn Truy Mệnh: “Chúng tôi sẽ chăm lo cho Bạch cô nương”.
Bạch Hoa Hoa nói: “Ta cũng đi”.
Hoàng Thiên Tinh thở dài: “Hoa Hoa ở cùng ta vừa hung hiểm lại vừa không có người bầu bạn, các vị hãy dẫn nàng đi cùng luôn vậy”.
Lương Hồng Thạch trầm ngâm: “Như vậy cũng tốt, ở đây ô yên chướng khí, để nữ tử chúng ta đi cùng nhau thì tốt hơn”.
Hoàng Thiên Tinh nói: “Tiện nội thân thể hư nhược, mong các vị chiếu cố. Qua nửa ngày nữa ta sẽ đích thân tới Giang gia đón nàng về”.
Lương Hồng Thạch nói: “Được!”.
Tư Đồ Bất liếc nhìn phu nhân của mình, cười lạnh nói: “Hai nữ tử đều cần bảo hộ, trách nhiệm nặng nề, đừng để xảy ra chuyện gì đó”.
Lương Hồng Thạch “hứ” một tiếng, châm chọc lại: “Mấy nam nhân các người ở với nhau thì cũng có bảo hộ được trinh tiết tính mạng của chúng ta đâu”.
Hoàng Thiên Tinh nhìn Bạch Hoa Hoa đầy vẻ yêu thương: “Có cần Xuân Hoa Thu Nguyệt đi theo nàng không?”.
Bạch Hoa Hoa nói: “Thiếp tự đi được”.
Hề Thái Tang vui vẻ bước tới hỏi: “Muội tử có bệnh gì vậy?”.
Bạch Hoa Hoa thấp giọng đáp: “Bệnh phổi lâu năm, mỗi khi trời mưa là lại phát tác làm thân thể mềm nhũn, không đi lại được”.
Cư Duyệt Nhiên cười cười nói: “Không ngại, để ta đỡ muội”.
Nói xong liền bước tới đỡ lấy Bạch Hoa Hoa, còn Lương Hồng Thạch thì đỡ Bạch Hân Như.
Giang Ái Thiên chắp tay vái chào chúng nhân, nói: “Cáo từ!” Sau đó một đoàn bảy nữ tử liền rời khỏi Hám Thiên Bảo.
Tư Đồ Bất nhìn theo bóng họ đi xa dần, mỉm cười nói: “Mấy người đàn bà bắt đầu quật khởi rồi đó”.
Nguyên Vô Vật lắc đầu: “Nữ trung cũng có anh hào, Tư Đồ huynh không thể xem thường họ được”.
Tư Đồ Bất cười khan hai tiếng đáp: “Ta đâu dám làm vậy chứ”.
Lúc này Lam Nguyên Sơn chợt đứng dậy, sải chân bước ra ngoài.
Hoắc Ngân Tiên mấp máy môi như định gọi y lại, nhưng lại thốt lên thành lời, chỉ biết nhìn bóng lưng Lam Nguyên Sơn đi xa dần, dáng vẻ cô độc lạ thường.
Chu Bạch Tự vẫn đang ngây người ra, si si dại dại, cơ hồ như toàn bộ trí não đã biến mất vậy.
Hề Cửu Nương chợt lên tiếng: “Lam trấn chủ không thể đi”.
Giang Sấu Ngữ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”.
Cục diện khó xử này, khiến y chỉ muốn mấy kẻ bị tình nghiệt dày vò này đi khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hề Cửu Nương nói: “Ngũ cô nương bị người ta cưỡng dâm rồi sát hại trong lúc Lam trấn chủ khiêu chiến với Ân trại chủ. Thảm họa này, ít nhiều gì y cũng có một phần trách nhiệm, ít nhất cũng phải nói gì rồi mới đi được chứ”.
Ân Thừa Phong cười thảm thiết nói: “Người đã chết rồi, có gì để nói nữa chứ? Chỉ có tìm được hung thủ, báo mối huyết cừu mới có thể an ủi được vong linh trên trời của Thái Vân mà thôi”.
“Nói thì nói như vậy...”.
Ngao Cận Thiết chợt lên tiếng: “Nhưng để giang hồ không nổi lên những cơn gió tanh mưa máu không cần thiết như vừa rồi nữa, ta vẫn mong được nghe một câu nói của Lam trấn chủ”. Nói xong y liền đưa mắt nhìn Truy Mệnh.
Truy Mệnh hiểu Ngao Cận Thiết muốn nói gì, chàng cũng biết câu mà y muốn nghe là câu gì.
Ngao Cận Thiết hi vọng Lam Nguyên Sơn không thách đấu ai nữa, như vậy mới ngăn cản được một trận tàn sát của các phái trong bạch đạo, đồng thời cũng không để bọn hung đồ có cơ hội hoành hành tác ác.
Truy Mệnh gật đầu.
Giang Sấu Ngữ phất tay đứng dậy nói: “Được, để ta đi tìm y trở lại”.
Nguyên Vô Vật cũng đứng vụt dậy: “Ta đi với huynh!”.
“Nếu Lam trấn chủ không chịu quay lại, cho dù phải trói y, ta cũng bắt y trở lại đây”.
2.
Trên đại sảnh đường chỉ còn lại Hoàng Thiên Tinh, Ân Thừa Phong, Chu Bạch Tự, Truy Mệnh, Hề Cửu Nương, Ngao Cận Thiết, Tư Đồ Bất, Diệp Chu Nhạn và Hoắc Ngân Tiên.
Hoàng Thiên Tinh tự rót tự uống, thở dài nói: “Thật không ngờ võ lâm tứ đại gia chúng ta ngày nay không phải là không được như ý thì là bị sỉ nhục, Đông Bảo Nam Trại Tây Trấn Bắc Thành, đã đến hồi kết rồi”.
Truy Mệnh vội ngắt lời lão: “Hoàng lão bảo chủ, nếu ngài chỉ chuyện mình sai người đi thăm dò kết quả trận chiến giữa Lam trấn chủ và Ân trại chủ thì quả thật là đã quá khắt khe với bản thân rồi đó. Ngài tự vạch trần việc làm không quang minh chính đại của mình trước mặt mọi người để rửa sạch hàm oan cho Lam phu nhân, hào khí này làm sao có thể đến ‘hồi kết’ cho được?”.
Chàng hơi ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nếu ngài chỉ Ân trại chủ, đệ ấy chỉ hơi tranh cường háo thắng một chút, chuyện này người võ lâm nào cũng khó mà tránh khỏi.
Nếu không có đặc điểm này, thì cũng đâu phải là người võ lâm nữa chứ, chỉ có điều là mỗi người đều biểu hiện sự hiếu thắng của mình bằng những cách khác nhau mà thôi”.
Truy Mệnh mỉm cười tiếp lời: “Cái chết của Ngũ cô nương, đích thực là người vô tội chết oan, nhưng cũng không thể quy trách nhiệm cho Ân trại chủ được. Còn về Chu thành chủ, Lam trấn chủ, Lam phu nhân... người ở trong lưới tình, ai được ai mất người ngoài chúng ta phán định bừa bãi dường như cũng hơi có chút không công bằng với họ cho lắm”.
Hoàng Thiên Tinh thoáng ngây người, trợn mắt lên nói: “Truy Mệnh, niên kỷ huynh kém ta một quãng lớn, võ công ta kém huynh một bậc dài, kinh nghiệm cũng thua xa huynh, tại sao chúng ta có thể thành mạc nghịch chi giao?”.
Truy Mệnh cười cười nói: “Tại sao?”.
Hoàng Thiên Tinh dốc cạn vò rượu trên bàn: “Bởi vì huynh không câu nệ thành kiến, không phải là kẻ thực cổ bất hóa*!”.
Truy Mệnh cũng dốc bầu rượu lên.
---------------
* Chỉ biết sáo rỗng
---------------
Vừa đổ rượu trong vò vào trong hồ lô rỗng không của mình, Truy Mệnh vừa nói: “Vậy sao? Nhưng ta lại cảm thấy giao tình của ta và lão bảo chủ căn bản còn chưa tới mức có thể gọi là mạc nghịch chi giao được”.
Hoàng Thiên Tinh lại ngây người ra, rồi thì ngửa mặt cười ha hả, vỗ mạnh xuống bàn nói: “Đúng, đúng! Ta và đại sư huynh Vô Tình của huynh mới có thể nói là vong niên chí giao. Nói chuyện với Truy Mệnh, đúng là không thể giả dối, không thể giả dối...”.
Truy Mệnh cười cười: “Con người mà giả dối thì còn gì là ý nghĩa nữa chứ”.
Hề Cửu Nương đứng bên chợt xen vào: “Cao kiến của Truy Mệnh cố nhiên là đáng kính đáng phục, nhưng nếu có Giang công tử ở đây, chỉ sợ y sẽ cho là dị đoạn đó”.
Giang Sấu Ngữ là hậu nhân của danh gia vọng tộc, xưa nay vốn tự thị thanh cao, hông muốn giao kết với những người nói năng thô lỗ.
Truy Mệnh lại mỉm cười nói: “Kỳ thực những gì Hề huynh nghĩ, chỉ sợ cũng không khác Giang công tử là mấy. Chỉ khác một điều là Giang công tử thì nói ra, còn huynh thì để lại trong lòng mà thôi”. Nói xong chàng liền cười rộ lên.
Hề Cửu Nương tuy là tú tài nghèo, nhiều lần thi mà không đỗ, nhưng y cũng tự nghĩ mình là kẻ tài hoa hơn người, tự cao tự đại, vì thế lời vừa rồi của Truy Mệnh có thể nói là đã trúng vào tâm tư của y.
Đúng lúc này, thì bên ngoài có tiếng ồn vào vang lên.
Truy Mệnh thoáng biến sắc: “Sợ là...”.
Chỉ thấy hai tráng đinh của Hám Thiên Bảo hốt hoảng chạy vào báo cáo: “Không xong rồi, Nguyên đại hiệp và Giang công tử đã xảy ra chuyện ở Cổ Kim Lan cách bản bảo chưa đầy nửa dặm...”.
“Ta đi xem sao”.
Hai tên tráng đinh còn chưa dứt lời thì Truy Mệnh đã biến mất như hơi nước trên sa mạc.
Hoàng Thiên Tinh nghe thấy có kẻ dám hạ độc thủ ở vùng phụ cận Đông Bảo, tức giận đến nỗi râu tóc dựng ngược cả lên, mặt đỏ bừng bừng, trường y căng phồng, lao ra khỏi sảnh đường. Diệp Chu Ngạn, Tư Đồ Bất, Hề Cửu Nương, Ngao Cận Thiết cũng đều chạy ra theo.
Trong sảnh chỉ còn lại Ân Thừa Phong, Chu Bạch Tự và Hoắc Ngân Tiên.
Ân Thừa Phong khẽ dậm chân xuống đất, nhìn Chu Bạch Tự nói: “Chu thành chủ, chúng ta quen nhau không phải mới chỉ một sớm một chiều, cầu nghĩa cầu lợi, là chính là tài, là địch là bạn, tất cả đều do huynh quyết định, mong huynh có được sự lựa chọn đúng của mình”.
Nói xong, y cũng phóng ra khỏi sảnh đường như một trận gió.
Bên ngoài sảnh đường gió thổi mạnh giống như đang bị người khác truy tung vậy, có một cây khô chỉ còn trơ lại mấy cành khẳng khiu trụi lá, khiến người ta có cảm giác mùa đông đã đến tới nơi.
Đứng bên ngoài sảnh đường, đưa ngón tay ướt ra trước gió, chỉ trong nháy mắt là sẽ bị thổi cho khô.
Hoắc Ngân Tiên đột nhiên nghiêm nghị nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi nàng phóng vút ra ngoài như một cánh én.
Chu Bạch Tự cũng lướt theo, khi y vừa nhún chân nhảy lên, thì chợt liếc thấy một chiếc lá vàng xoay tròn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác chí khí của mình giờ cũng rơi rụng giống như chiếc lá ấy vậy.
Nhưng y lại không thể không đi theo Hoắc Ngân Tiên.
Đi được một lúc thì hai người đến một vườn rau phía sau Hám Thiên Bảo, những hàng rau cải dài, lá xanh mơn mởn, mỗi lá đều lớn như mặt tiểu hài nhi, bướm vàng nhởn nhơ lượn khắp trên những cánh hoa cải đang nở rộ.
Sau ruộng rau, có một gian nhà nhỏ.
Đây là ruộng rau của Đông Bảo, gian nhà nhỏ là để những người coi ruộng nghỉ ngơi sau khi làm việc vất vả.
Hoắc Ngân Tiên vốn chỉ định đi ngược với hướng đi của bọn Hoàng Thiên Tinh, Truy Mệnh, nhưng vì Lam phu nhân và Chu thành chủ đều là khách quen của Hám Thiên Bảo, vì thế tráng đinh trong bảo đều không ngăn cản hay hỏi han gì hai người, Hoắc Ngân Tiên muốn tìm một nơi không có ai, thế nên cuối cùng đã quyết định tới đây.
Bước chân của nàng tha thướt như lưu thủy hành vân, Chu Bạch Tự dừng lại phía sau nàng chừng ba bước, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc dài đen huyền của nàng.
Hoắc Ngân Tiên dừng lại, ngây người nhìn ngọn núi màu lam nhàn nhạt ở phía xa.
Trên trời có mấy con chim nhàn nhã bay qua, điểm xuyết thêm cho sự u tĩnh của những thôn làng dưới chân núi.
Hoắc Ngân Tiên u uất nói:: “Phía sau ngọn núi kia, chính là Phục Ngưu Trấn, nơi đẹp nhất trong thiên địa này”.
Nàng từ từ quay người lại: “Ngươi biết tại sao ta phải tìm Tạ Hồng Điện không?”.
Chu Bạch Tự ngây người lắc đầu.
“Ta nói với Tạ tỷ tỷ, ta muốn giết chết ngươi. Nhưng Tạ tỷ tỷ nói, như vậy không có tác dụng gì hết. Ngươi chết rồi, Nguyên Sơn cũng không thắng. Thứ Nguyên Sơn cần là thắng lợi. Tỷ ấy chỉ nói như vậy thôi”. Nàng cắn môi nói tiếp.
“Nhưng nàng...”.
“Sau khi ta đáp ứng với tỷ ấy thay đổi ý niệm không giết ngươi nữa, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm trận chiến của ngươi với Nguyên Sơn, thế nên ta vẫn đến bờ sông đợi ngươi đi qua... nhưng không ngờ suýt chút nữa thì bị bọn Khiếu Xuân Ngũ Miêu Mạt thị huynh đệ làm nhục, còn được ngươi ra tay giải cứu nữa...”. Hoắc Ngân Tiên cúi đầu, ánh mặt trời buổi hoàng hôn chiếu lên gương mặt nghiêng của nàng, đẹp tới mê hồn.
“Ta đã mấy lần muốn động thủ giết ngươi, nhưng đều...”.
Giọng nói của nàng thấp trầm, lí nhí như tiếng muỗi.
Chu Bạch Tự bước lên một bước, ngập ngừng hồi lâu mà không nói nên được lời nào.
“Ta biết ta làm như vậy là hại ngươi...”.
Thanh âm Hoắc Ngân Tiên đột nhiên dừng lại, bởi vì bàn tay của Chu Bạch Tự, đã đặt lên bờ vai mềm mại của nàng.
“Ta chấp nhận”.
Khóe mắt hai người đều đỏ hoe, tròn mắt nhìn nhau, hồi lâu sau cũng không nói gì, chỉ có gió nhẹ phất qua mái tóc họ vang lên những tiếng nhè nhẹ.
Ráng chiều phủ lên ruộng cải xanh rì một lớp son nhàn nhạt.
“Ta không thể có lỗi với trượng phu...”.
“Ta hiểu”.
Thanh âm hai người trong buổi hoàng hôn này đều vô cùng thê lương. Chu Bạch Tự chỉ kịp nhìn thấy làn tóc mai của nàng ánh lên sắc vàng, đột nhiên cảm thấy hơi run rẩy, một cảm giác cơ hồ như là băng lạnh từ từ xuyên vào tâm thất.
Y không nén được phát ra một tiếng hự nhẹ, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, bạch y đã nhuốm đỏ, nhưng không phải vì ánh tịch dương, mà là vì máu. Hoắc Ngân Tiên đang từ từ rút ra thanh kiếm nhỏ nhuốm đầy máu.
Ngón tay Chu Bạch Tự từ từ duỗi ra: “Có lẽ...”. Y thở hổn hển nói: “Nàng nên giết ta từ lâu rồi...”.
Hoắc Ngân Tiên mặt lạnh như sương, nhìn tấm thân anh vĩ của Chu Bạch Tự từ từ gục xuống, sau đó quay về phía ngọn núi xa xa, chầm chậm quỳ xuống, đưa kiếm tự đâm vào tâm khẩu của mình, nét mặt từ từ bình tĩnh trở lại...