Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 34: Hiên Viên kiếm

Editor:HamNguyet

Mở túi súng ra, Vương Tử một tấc,một tấc chạm vào thân súng, còn nhớ rõ trước kia Cửu U không có việc gì liền chà lau súng của hắn, lau xong rồi còn muốn sờ một lát, nói là tế đồng bọn của hắn, kêu là bồi dưỡng tình cảm, ngẫu nhiên đùa giỡn bảo nói vì có hắn tế nên súng mới có được da thịt bóng loáng,dáng người gợi cảm như thế.

Tuy rằng súng đối với Cửu U mà nói cũng không quan trọng như vậy, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ Cửu U cũng sẽ không buông tha cho nó...

"Tư Mã tiên sinh,mấy người ngươi đụng tới lúc trước kia là Huyết tộc, cho nên ngươi không cảm giác được hơi thở người thường trên người bọn họ" Vương Tử đột nhiên nói.

"Huyết tộc? Lão phu cũng từng nghe nói qua, Huyết tộc tị thế mà cư,sẽ không dễ dàng bước vào thế giới của nhân loại, chớ nói chi là đến Đông Phương, bọn họ như thế nào sẽ xuất hiện tại nơi này?"

"Chuyện này ngươi cũng đừng quản, ngươi cách xa xa đi theo phía sau bọn họ,nhìn xem bọn hắn tiếp xúc với những loại người gì, nhớ lấy, không cần tới gần "

"Vâng "

Vương Tử ngẩng đầu,thấy Lý Chiến còn đứng trước mặt, nghĩ đến tiền bán đấu giá còn chưa đưa cho hắn,từ trong túi tiền hông bên phải xuất ra một tấm thẻ màu vàng đã chuẩn bị tốt, là thẻ tài khoản Giám Bảo lâu cấp nàng, nàng ở Hoa Hạ cũng không có thân phận hợp pháp,nên không thể xử lý thẻ ngân hàng.

Nhìn tấm thẻ màu vàng trước mặt,mày kiếm Lý Chiến gần như không thể phát hiện nhăn lại,duỗi tay đẩy trở về trước mặt Vương Tử,bàn tay to màu lúa mạch cùng bàn tay nhỏ trắng nõn,thon dài của nàng đối lập, Lý Chiến có chút lưu luyến thu hồi tay, nhìn Vương Tử nói:

"Đây là lễ gặp mặt, không cần trả lại tiền cho ta "

Vương Tử nhíu mày, nàng cũng không cảm thấy giữa bọn họ cần đến lễ gặp mặt này, đang muốn tiếp tục đưa qua, lại bị một bàn tay thon dài ngăn cản trở về.

"Tử tiểu thư, đại trưởng lão đã nói qua phải thỏa mãn hết thảy yêu cầu của ngươi,súng ngắm ngươi cứ việc thu hồi,sáu ngàn vạn mà thôi,vài đại nam nhân chúng ta,như thế nào có thể đòi tiền của ngươi." Vệ Tử Khiêm cười nói.

Lý Chiến nhìn thoáng qua Vệ Tử Khiêm, không nói gì.Vương Tử thu hồi thẻ, nàng cũng đã nhìn ra, vài người nhất định sẽ không thu tiền của nàng, nàng không nghĩ vì chuyện này mà tiếp tục dây dưa.

"Khi kết thúc ta sẽ đem khẩu súng đi,sau sẽ đưa qua cho ngươi." Lý Chiến nói.

"... Ân" Vương Tử đáp.

Lý Miểu ở một bên cười thầm, hai người đối thoại nhìn như không đầu không đuôi,lại hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói, này có tính là ăn ý hay không?Lại nói ca ca Lý Chiến nhà nàng từ trước tới nay đều lười động não những chuyện không liên quan đến mình, lúc này đây lại suy nghĩ chu toàn như vậy, tránh cho chỗ tối có người theo dõi, còn muốn mang khẩu súng về,đi một vòng tròn sau lại cấp Vương Tử.

Dựa vào tính tình bất động như núi của ca ca nàng,ngày thường nói nhiều thêm vài lời đều tựa như bố thí, hôm nay khó có dịp chủ động cùng một nữ tử đáp lời, kết quả người ta lạnh nhạt, hai người đều lạnh như vậy, sẽ không là mối tình đầu của ca ca nhà nàng đi, nghĩ vậy,hai mắt Lý Miểu sáng lên xem xét ca ca nàng, cố gắng muốn nhìn ra được điểm kì lạ.

Lại giương mắt gian nhìn đến khoé miệng Vệ Tử Khiêm mỉm cười nhìn Vương Tử, nụ cười kia khiến cho khuôn mặt trắng nõn của hắn có chút không chân thật, nàng trước nay đều biết Vệ Tử Khiêm cười rộ lên rất đẹp, nhưng không biết có thể ấm như vậy...

Lý Miểu đột nhiên không còn tâm tư cân nhắc đại ca nhà mình nữa, bưng chén trà trước mặt lên uống ngay một hơi, mượn chén trà này che dấu ánh mắt ảm đạm của chính mình,nước trà hơi lạnh từ yết hầu một đường xuống phía dưới,mang theo từng đợt chua xót.

Bên kia Mộ Thiên Công dựa trên ghế sopha mềm mại, nhìn vài người thần sắc bất đồng quay chung quanh Vương Tử, mỏng môi hướng về phía trước gợi lên,mang theo một độ cong yêu dã,ánh mắt dài nhỏ liếc hướng Vương Tử, bỗng rũ xuống mi mắt,che dấu suy nghĩ trong mắt.

"Nhóm tiên sinh,nhóm nữ sĩ, ở trung tâm phòng đấu giá chúng ta,xuất ra bảo vật có thể nói là nhiều không kể xiết,không ít bảo tàng bị vùi lấp trong sông dài không người biết đến,trải qua mấy ngàn năm Hoa Hạ thậm chí là lịch sử xa hơn nữa, chúng không tiếng động được ghi vào những bản ghi chép lịch sử bất diệt, mà trung tâm phòng đấu giá chúng ta mở ra,chỉ vì tận chức,tận trách khai quật bảo vật để có thể truyền lưu chúng cho những vị chủ nhân phù hợp!"

"Tuy rằng nhân loại đã sớm thoát ly thời đại vũ khí lạnh, nhưng vô luận như thế nào chúng ta cũng không thể phủ nhận tổ tiên chúng ta có trí tuệ lớn về vũ khí lạnh, tin tưởng mọi người đều thực chờ mong vật phẩm kế tiếp của hội đấu giá -- Hiên Viên kiếm,là thượng cổ thần kiếm trong truyền thuyết truyền lưu hậu thế, có thể khai thiên tích địa,di sơn hải đảo hay không ta không biết, nhưng chém sắt như chém bùn,kiến huyết phong hầu lại là thật sự!"

Trên triển đài,thanh âm nam nhân trung niên có chút kích động giải thích nói,mà xung quanh tức khắc một mảnh xôn xao, hiển nhiên đối với Hiên Viên kiếm này đã chờ mong thật lâu.

Giàn giáo vững vàng dừng ở giữa triển đài, bán đấu giá sư xốc lên vải đỏ che, toàn trường nháy mắt an tĩnh lại, ngưng thần nhìn chằm chằm thanh kiếm trên đài.

Vương Tử có thể cảm giác được không khí bên trong có biến hoá vi diệu, mọi người đều đem tầm mắt giằng co trên Hiên Viên kiếm.

Vương Tử buông ra thần thức cảm thụ Hiên Viên kiếm một chút, mi tâm hơi nhíu,hơi thở lịch sử trên thân Hiên Viên kiếm rất nặng, nàng thế nhưng không cảm giác được niên đại của nó, hơn nữa thân kiếm tản ra hàn khí dày đặc,kiếm khí xơ xác tiêu điều thậm chí ngăn chặn thần thức của nàng,thời điểm thần thức bọc lên thân kiếm, Vương Tử cảm giác rõ ràng kiếm khí lại nồng đậm thêm một ít!

Sau khi an tĩnh trong thời gian ngắn ngủi, trong đại sảnh một thanh âm vang lên kéo theo thanh âm nói chuyện liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, Hiên Viên kiếm phải trải qua xử lý tỉ mỉ, bằng vào bề ngoài của nó, liền cũng đủ làm cho nhóm người điên cuồng,thân kiếm màu ngân bạc sáng bóng, dài chừng ba thước, chưởng khoan,một đường văn lộ kỳ dị uốn lượn kéo dài từ dưới đến phía trên chuôi kiếm,văn lộ màu vàng bao trùm trên thân kiếm màu ngân bạc, thần bí cùng xơ xác tiêu điều khó hiểu thẳng bức tâm người!

Vương Tử lại một lần nữa dùng thần thức thẩm thấu Hiên Viên kiếm, trừ bỏ kiếm khí càng thêm nồng đậm, ngoài ý muốn chính là thần thức của nàng căn bản không thể thẩm thấu thân kiếm! Vương Tử đảo mắt nhìn vài người bên cạnh một chút, phát hiện bọn họ cũng không phát giác ra kiếm khí tăng cường, nói cách khác, mới vừa rồi kiếm khí chỉ nhằm vào nàng!

Kiếm này thực cổ quái! Không có linh khí dao động, lại có thể ngăn trở thần thức, tuy rằng kiếm khí tản mát ra cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ biết một thanh kiếm có thể tự chủ phát ra kiếm khí!

Vương Tử gắt gao nhắm mắt một chút,khi mở mắt ra,con ngươi đen như mực trong nháy mắt có hồng quang hiện lên,thời điểm rời khỏi Ngân Lân hồ nàng cũng đã không cần dùng đến ánh mắt đặc thù mới có thể nhìn thấy quỷ quái, mà có vài thứ,nàng phải dùng đến ánh mắt đặc thù mới có thể nhìn đến.

"Lần bán đấu giá Hiên Viên kiếm này không có giá thấp,ai ra giá cao thì được, nhưng phải hoàn thành ba điều kiện phụ mới có thể cuối cùng có được Hiên Viên kiếm!"

Búa đấu giá sư hạ xuống,giữa đại sảnh lại đột nhiên im lặng, cũng không có người ra giá, đúng vậy,nhóm người hôm nay phần lớn là hướng về phía Hiên Viên kiếm mà tới, có người của ba đại gia tộc cùng đại biểu Uy quốc, mọi người đều rất rõ ràng, trận này là trận tranh đấu giữa bọn họ,nên đều rướn cổ lên chờ trò hay bắt đầu.

Trong đại sảnh dần dần ồn ào, không biết ai hô giá trước, đánh vỡ bầu không khí hiện trường có chút quỷ dị.

Khu ghế lô vô cùng yên tĩnh,ba đại gia tộc cùng đại biểu Uy quốc đều tại chỗ quan sát.

Theo thời gian trôi qua, trong đại sảnh không khí dần dần quỷ dị,người ra giá cạnh tranh càng ngày càng ít, chỉ thấy vài người thay nhau ra giá, đến cuối cùng chỉ còn lại một người ra giá,sau hiện trường đột nhiên an tĩnh, mà giá hiện tại đã cao tới ba triệu bốn ngàn vạn!

Đại sảnh bỗng nhiên an tĩnh lại làm cho bán đấu giá sư cũng sửng sốt một chút, hiển nhiên hắn cũng cùng mọi người có nhất trí suy nghĩ,diễn viên đêm nay còn chưa lên sân khấu, như thế nào liền lạnh xuống dưới? Nhưng sau khi hắn sửng sốt,tố chất nghề nghiệp tốt khiến cho hắn lập tức cầm búa hô:

"Ba triệu bốn ngàn vạn nhất thứ, ba triệu bốn ngàn vạn lượng thứ..."

Vị huynh đệ bất hạnh kia trong thanh âm của bán đấu sư tứ bình bát ổn mà mồ hôi chảy ra ròng ròng, sự tình tại sao có thể như vậy, hiện tại đã không chấp nhận được hắn suy xét có muốn Hiên Viên kiếm này hay không,đây dõ dàng là củ khoai lang phỏng tay,không nói đến hắn cũng không đủ tiền trả,chỉ cần nói sau khi hắn có được thì có mệnh để hưởng hay không?