Lý Diệu dõi mắt nhìn về nơi xa, thấy trên những tầng mây xếp đè lên nhau như sóng biển cuộn trào trên bầu trời có một cái màn ánh sáng cực lớn từ từ hiện lên rồi nhanh chóng mở rộng ra xung quanh. Chớp mắt cái, chiều dài của nó đã nới rộng ra đến mấy chục ngàn mét!

Trên cái màn ánh sáng ấy chính là hình ảnh một cái chiến trường thảm khốc trong ánh hoàng hôn đỏ như máu, sấm chớp đùng đùng. Nơi ấy, hơn một ngàn chiến hạm tinh thạch đang xen kẽ bên nhau, va chạm lẫn nhau, phá vỡ rồi cắn nuốt, nổ mạnh!

“Là cuộc đại chiến biển máu 500 năm trước!” Trong lòng Lý Diệu rung động.

Những hình ảnh về chiến trường năm ấy được tua nhanh đến cảnh tượng bi tráng của chiếc chiến hạm Liêu Viễn hung hăng va đập vào chiếc Thiên Dã.

Thiên Dã là kỳ hạm của Đông Cực yêu quốc. Nghe nói là dùng xương và thi thể của cả trăm con yêu thú cực lớn sống dưới đáy biển sâu, thông qua mấy chục năm luyện chế bằng yêu thuật rồi mới hợp nhất lại được. Sau đó nó liền trở thành một cái chiến hạm bằng hài cốt lớn vô cùng.

Độ dài của nó vượt qua 20 ngàn mét, trọng lượng đạt đến 190 triệu tấn. Đây quả thật là một ngọn núi xấu xí nổi lơ lửng giữa không trung, cảm giác như nó kiên cố đến mức không gì có thể phá nổi khiến người ta sợ hãi.

Đứng trước mặt nó, cho dù là chiếc Liêu Viễn thì cũng trở nên nhỏ bé như thể một chiếc xuồng ba lá yếu ớt, chỉ cần Thiên Dã đụng nhẹ thôi thì đã đủ để tan xác.

Nhưng cho dù có đối mặt với địch nhân mạnh bạo như vậy thì chiếc Liêu Viễn vẫn liên tục tăng tốc… tăng tốc… tăng tốc không ngừng, dồn toàn bộ sức mạnh để đâm thẳng vào phần boong tàu phía trước chắc chắn nhất của Thiên Dã.

Hiển nhiên Thiên Dã cũng phát hiện ra ý đồ của Liêu Viễn, nên đã phát động pháo yêu quang, yêu độc ở trong vô số túi treo xung quanh nó. Hàng trăm bọc axít, độc dược và pháo yêu quang nhanh chóng bắn ra rồi thi nhau đập vào lớp màng bảo vệ bằng linh lực của Liêu Viễn.

Chiếc Liêu Viễn bị đập đến mức nghiêng ngả, lớp màng bảo hộ bằng linh lực cũng chớp tắt liên tục, có thể nứt toác ra bất kỳ lúc nào.

Có không ít chiến hạm của nhân loại đang ở gần đó thấy thế liền xung phong nhào lên cản trở đòn công kích của Thiên Dã đối với Liêu Viễn.

Những chiếc chiến hạm tinh thạch loại nhỏ này có lực phòng ngự rất yếu. Đa phần đều đã bị ăn mòn gần như toàn bộ chỉ sau vài lần bị dính độc dược và axít rồi rơi xuống biển rộng, toàn bộ quan binh trên chiến hạm đều hi sinh theo.

Nhưng lại càng ngày càng nhiều tinh hạm như thể phát điên, dũng mãnh bất chấp sống chết nhảy vào làn mưa bom đạn ấy tạo thành một tấm chắn kiên cố cho chiến hạm Liêu Viễn!

Cuối cùng…

Khoảng cách giữa Liêu Viễn và Thiên Dã chỉ còn lại có 500m, đối với hai chiếc kỳ hạm cực to thì 500m chỉ như khoảng cách của một sợi tóc thôi!

Chiếc Liêu Viễn tắt lớp màng chắn bằng linh lực rồi dồn toàn bộ linh năng vào cái trận pháp bên trong con tàu. Phía đuôi của nó phát ra áng sáng màu đỏ mãnh liệt, tốc độ chợt tăng lên thêm một cấp nữa rồi đâm xuyên vào trong lớp màng chắn bằng yêu lực của Thiên Dã!

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”

Như thể sao băng bay vào trong tầng khí quyển, chiếc Liêu Viễn và lớp màng chắn của Thiên Dã phát ra tiếng ma sát kịch liệt, tạo ra lượng nhiệt và ánh sáng cực lớn. Ánh sáng màu đỏ lửa bao bọc lấy chiếc Liêu Viễn khiến nó trông như thể một thanh… trường thương lấp lánh!

Không còn kịp rồi!

Cho dù Thiên Dã có cố gắng ném bom đạn lên người Liêu Viễn cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn không còn kịp rồi!

Cho dù trong khoang chỉ huy, yêu hoàng của Đông Cực có thét gào giận dữ, có buông rời nguyền rủa ác độc lên người của những nhân loại đang điên cuồng bất chấp kia cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không còn kịp rồi!

Với cái khí thế ngất trời ấy, thanh trường thương lấp lánh đâm xuyên vào trong cái boong tàu phía trước của Thiên Dã. Cho đến khi 2/3 thân thể của Liêu Viễn đều đã đâm xuyên vào trong Thiên Dã thì cái trận pháp ở bộ điều khiển đuôi tàu vẫn chưa từng dừng lại kia phóng ra một chùm sáng lộng lẫy như pháo hoa. Cuối cùng, Liêu Viễn hoàn toàn chui vào bên trong Thiên Dã!

Tiếp theo chính là những tiếng nổ long trời lở đất liên tiếp nhau.

Chiếc Thiên Dã uy phong lẫm liệt, không gì bì nổi giống như một cái xác mất đi linh hồn. Khói, lửa bốc lên khắp hơi trên mình nó. Rồi thân hình của nó rã ra, tan vỡ, từng phần từng phần rơi vào trong biển.

… … …

Cuộc chiến tiến vào kết thúc, cái quang màn dần dần biến mất. Khung cảnh máu nhuộm đỏ mặt biển lại trở về cảnh tượng trời xanh mây trắng.

Cái cảnh cuối cùng trong cái quang màn cực lớn kia là cảnh hoàng hôn và máu dần dần đọng lại, hóa thành ba đoạn văn màu đỏ lửa:

“Trong cuộc chiến này, 13250 quan binh trên chiếc Liêu Viễn - bao gồm 300 tu chân giả cấp luyện khí, 15 tu chân giả cấp trúc cơ cùng với thuyền trưởng là tu chân giả cấp kết đan – toàn bộ hi sinh, không một ai sống sót!”

“Cùng bọn họ ngã xuống còn có 11000 quan binh, 4352 tu chân giả của các chiến hạm khác!”

“Thứ mà bọn họ sáng lập nên chính là một cường quốc thuộc về nhân loại - Tinh Diệu Liên Bang!”

Rồi những dòng chữ này trở thành bối cảnh cho một lá cờ đỏ to lớn bay phấp phới trong gió từ từ hiện lên, chính giữa lá cờ xuất hiện một con rồng màu vàng đang giương ranh múa vuốt. Con rồng nằm trên một viên pha lê bán trong suốt, mà chính giữa viên pha lê đó chính là chín ngôi sao năm cách rực rỡ sáng lấp lánh.

Quốc kỳ của Tinh Diệu Liên Bang – Cờ cửu tinh thăng long!

Chín ngôi sao đại diện cho chín môn phái tu luyện đã đồng sáng lập nên Liên Bang; Con rồng cực lớn đại diện cho hoài bão, khí thế của văn minh nhân loại sẽ làm chủ dải ngân hà, chinh phục vũ trụ!

“Liên Bang vạn tuế!”

“Tu chân giả vạn tuế!”

“Nhân loại huy hoàng, tranh bá toàn vũ trụ! Văn minh nhân loại vạn tuế!”

“Nhân loại là chủng tộc chiến đấu mạnh nhất trong toàn bộ vũ trụ! Chúng ta vĩnh viễn là chúa tể của thế giới này! Không có thứ gì có thể ngăn cản chúng ta! Ai dám ngăn cản, chúng ta liền quyết chiến tới cùng với nó!”

“Liên Bang vạn tuế! Tu chân giả vạn tuế! Văn minh nhân loại vạn tuế!”

Chỉ chốc lát sau, tất cả thiếu niên trên tám con thuyền bay đều kích động hò hét.

Cảm ứng được dũng khí và chí khí tinh khiết nhất của những người thanh niên trẻ tuổi, chiếc kỳ hạm Liêu Viễn vẫn đứng lặng im như bức bia mộ kia bỗng nhiên nhẹ nhàng rung lên. Quanh thân nó bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt rồi biến thành một thanh trường thương màu vàng, hung hăng đâm xuống Ma Giao đảo đang ở bên dưới nó!

“Đùng!”

Ngay khi thanh trường thương màu vàng vừa đâm trúng “phần đầu” của Ma Giao đảo, khắp mặt biển đen ngòm đều nhẹ nhàng rung lên như thể có tiếng thét thảm thiết nhỏ yếu truyền đến từ xâu trong lòng biển. Những con xoáy nước ở xung quanh Ma Giao đảo cũng đọng lại trong nháy mắt.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Lý Diệu bỗng cảm thấy không khí lập tức trở nên tươi mát hơn.

“Sinh thời là rồng, chết biến thành bia, vĩnh viễn trấn thủ biên giới, vĩnh viễn bảo vệ non sông!” Trong đầu Lý Diệu hiện ra dòng chữ này.

“Xem ra truyền thuyết là thật. Chiếc kỳ hạm Liêu Viễn này thật sự đã được luyện chế lại thành một cái pháp bảo to lớn, vĩnh viễn đứng sừng sững ở bờ bên kia Đông Hải, trấn áp số mệnh của Đông Cực yêu quốc!”

Nhìn chiếc Liêu Viễn càng ngày càng to ra trước mặt, trong đáy lòng của Lý Diệu bỗng nhiên sinh ra một loại cảm động không tên.

“Từ đầu tôi vẫn luôn không biết luyện khí đại sư có hình dáng như thế nào. Nhưng bây giờ tôi đã biết! Chỉ khi luyện chế ra loại trọng khí cấp quốc gia như chiếc Liêu Viễn này thì mới được xưng là luyện khí đại sư chân chính!”

“Nếu có thể tự tay luyện chế ra một cái pháp bảo như vậy… Cho dù chỉ là tham dự vào quá trình luyện chế, làm một vài công việc sửa chữa đơn giản thôi thì cũng đã là vinh quang vô thượng của một luyện khí sư!”

“Tôi – muốn trở thành một luyện khí sư như vậy! Luyện chế ra loại pháp bảo như vậy!” Trong lòng Lý Diệu đang tràn đầy cảm xúc. Hắn nắm chặt đôi tay đang toát đầy mồ hôi của mình lại, như thể lòng bày tay cũng bùng cháy lên!