Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 18: Cường hóa dược tề

Trong phố ẩm thực, người đến người đi, đủ mọi thành phần.

Nhà vệ sinh vô cùng dơ bẩn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Lý Diệu bịt mũi, bước vào một buồng vệ sinh. Quả nhiên ở mặt sau cánh cửa của cái buồng vệ sinh có ghi rậm rạp mấy chục cái thông tin.

“Bạn cô đơn sao? Bạn khát vọng sao? Đêm dài dằng dặc mà một mình khó say giấc? Mau mau liên hệ số hộp thư linh hạc: 3877134 - yêu nữ ma phái, thánh nữ chính phái, mỹ nữ kiếm tu,… Hơn mười vị giai nhân mỹ nữ đang chờ đợi bạn chọn lựa, đêm dài không còn gian nan!”

“Chuyên bán các loại xe bay cũ, xe ngon, giá rẻ, đảm bảo xe không trục trặc, liên hệ số hộp thư linh hạc: 893764.”

“7734982 - hơn trăm người bộ đội đặc chủng xuất ngũ, mười vị tu chân giả cấp luyện khí kỳ. Chuyên giúp bạn giải quyết bất kể “phiền phức” gì!”. Chữ “phiền phức” được viết bằng màu đỏ, đằng sau còn vẽ một cái đầu lâu, trông như thật vậy.

Lý Diệu đọc lướt qua, tìm kiếm. Rất nhanh, hắn đã tìm thấy thứ mình đang cần.

“Chuyên cung cấp các loại cường hóa dược tề, giá rẻ, hiệu lực ổn định, ít tác dụng phụ, quét linh phù để biết thêm chi tiết.”

Cuối câu có ấn một cái linh phù được làm từ chỉ bạc, trông huyền ảo, phức tạp, khó hiểu.

Lý Diệu lấy một cái tinh não mini trong túi quần ra, bật chức năng quét mã, ngay sau đó, một đường sáng màu xanh dương quét qua cái linh phù, trên quang màn liền xuất hiện một bài đăng trong mục giao lưu tự do trong diễn đàn của Thù Qua thành.

Bài đăng này giới thiệu hơn trăm loại cường hóa dược tề, còn tỉ mỉ giới thiệu giá cả, hiệu quả, tác dụng phụ và cả phương thức liên lạc của từng loại.

“Cường hóa dược tề” chỉ là một cái tên chung chung. Trên thực tế, mỗi tông phái thậm chí mỗi một tu chân giả có kiến thức sơ sơ về luyện dược đều sẽ thử luyện chế loại cường hóa dược tề của riêng mình.

Căn cứ vào nguyên liệu và phương pháp luyện chế mà mỗi loại cường hóa dược tề sẽ có một loại công hiệu khác nhau.

Có loại sẽ làm tăng độ khai phá linh căn, cường thân kiện thể; Có loại lại có thể trong nháy mắt thiêu đốt sinh mệnh để tăng lên sức chiến đấu; Cũng có loại chuyên dùng để bồi bổ tế bào, chống lão hóa, kéo dài tuổi thọ; Có loại lại có thể tăng cường sinh lực, làm người sử dụng trở nên sung mãn hung mãnh.

Trải qua hơn trăm năm phát triển, các đại tông phái đã tung ra thị trường hơn mười ngàn loại cường hóa dược tề tương đối an toàn, ổn định và hiệu quả. Nhưng, giá bán của chúng đều vô cùng cao, tầng lớp bình dân thật sự không mua nổi để sử dụng lâu dài.

Đây là một cái thị trường vô cùng béo bở, nên tự nhiên sẽ có người làm hàng nhái bán.

Sau hơn trăm năm không ngừng thí nghiệm, ở một cái thị trấn nhỏ tên Cù Long Sơn Trại, nằm ở vùng biên giới phía nam của Liên Bang, cuối cùng đã phát minh ra loại cường hóa dược tề bản nhái đầu tiên.

Đây được coi là việc chặt đứt đường kinh doanh của người khác nên những người làm nhái không dám quang minh chính đại mà làm nhãn hiệu, dứt khoát đăng ký là sản phẩm của Sơn Trại phái!

Cùng với sự mở rộng không ngừng của Cù Long Sơn Trại, từ một cái thị trấn nhỏ nằm ở vùng biên giới nay đã trở thành một thành phố hỗn loạn đầu tiên trong Liên Bang có tới mấy ngàn vạn dân cư tứ xứ tụ tập về. Nơi này cũng được gọi với cái tên “vùng đất không có pháp luật”, rồi từ “Sơn Trại” cũng biến thành tên dùng cho các loại hàng nhái.

Thứ mà Lý Diệu chuẩn bị mua chính là một dòng cường hóa dược tề nổi tiếng chuyên dùng cho thiếu niên chuẩn bị thi đại học - phiên bản nhái.

Đa số loại thuốc nhái này được sản xuất phi pháp trong các xưởng sản xuất nhỏ, chất lượng cực không ổn định, nên nhất định phải tìm một cửa hàng tương đối đáng tin cậy để mua.

Lý Diệu thong thả xem xét thông tin cụ thể của loại thuốc này rồi lướt xuống dưới cuối trang xem các bình luận của những người đã dùng rồi.

Hắn thấy dân mạng đánh giá tiệm bán thuốc này cũng không tệ lắm, nhìn cũng không giống tiệm thuê người bình luận để tăng tính tin cậy, hơn nữa địa chỉ của tiệm cũng là một cái địa chỉ có biển số nhà chính quy.

Độ tin cậy của loại cửa hàng có biển số nhà đàng hoàng như vậy cao hơn mấy người bán rong nay đây mai đó rất nhiều.

Hắn lại sao chép dòng địa chỉ rồi nhập vào khung tìm kiếm của “vạn vật tìm tòi”, cũng không tra ra bất kỳ tin tức tiêu cực nào.

Lúc này, hắn mới yên tâm. Sau đó, hắn tra cứu loại thuốc mà mình cần, rất nhanh, những thông tin liên quan hiện ra.

Hơi ngoài dự đoán, giá hàng ở cửa hàng này cao hơn những chỗ khác khoảng 5%. Chủ tiệm nói do tiệm của hắn chọn những loại dược liệu giống hàng thật y như đúc, quá trình luyện chế cũng vô cùng tiêu chuẩn, nên tinh luyện ra loại cường hóa dược tề có độ tinh khiết cực cao, cơ bản không có tác dụng phụ.

Cân nhắc một chút, Lý Diệu dùng linh hạc gửi một tin nhắn cho ông chủ tiệm:

“Tôi muốn 100 ống cường hóa dược tề loại chuyên dùng để thi đại học tên Thiên Kiêu Chi Lộ, có hàng sẵn không?”

“Có! Tôi đang ở tiệm, có thể giao dịch bất kỳ lúc nào.” - Số tiền của đơn hàng này không nhỏ chút nào, nên ông chủ trả lời rất nhanh.

“OK! Tôi đến liền!”

Lý Diệu tắt tinh não, nghĩ nghĩ, lấy ra một cây bút, cố gắng chèn một dòng tin vào cái khe hở xiêu xiêu vẹo vẹo giữa hai cái thông tin có sẵn:

“Luyện khí đại sư cao cấp đã về hưu của Xích Tiêu phái muốn giết thời gian rảnh, dẫn dắt hơn mười vị đệ tử tinh anh nhận sửa chữa các loại phi kiếm, pháp bảo, xe bay. Giá cả hợp lý! Có thể sửa chữa tại nhà!”

Cuối tin, hắn viết thêm dãy số linh hạc chuyên dùng cho công việc của mình. Hắn tính thầm trong lòng, nếu thật sự có dê béo tìm đến thì có thể để lão Vương đóng vai “luyện khí đại sư cao cấp đã về hưu của Xích Tiêu phái”, hung hăng chém một dao (1).

Hắn vừa phủi tay vừa xem lại dòng tin, cảm thấy vô cùng hài lòng. Sau đó, Lý Diệu rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.

Cái địa chỉ mà chủ tiệm đăng lên cách phố ẩm thực bốn khu vực, tầm hai cây rưỡi (2,5km) nên Lý Diệu bước nhanh chân hơn.

Sau khi đi qua hai khu vực, hắn phát hiện bên một góc đường có một cái máy bán linh phù tự động.

Đây là loại máy bán hàng tự động vô cùng tiện lợi, bên trong có sẵn hàng trăm loại linh phù thường dùng với giá cả tương đối rẻ. Người dân chỉ cần bỏ tiền vào rồi chọn loại mình cần, vô cùng tiện lợi.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lý Diệu, hắn lấy ba đồng xu trong túi quần ra rồi nhét vào nơi bỏ tiền của cái máy, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái nút, chọn “Xăm mặt phù”.

Máy bán hàng tự động rung nhanh trong hai giây, rồi ở cửa “nhận hàng” rớt ra một miếng gì đó.

Xé rách bao bì, bên trong là một cái mặt nạ nhão nhoẹt, dính dính, trên cái mặt nạ ấy còn khắc mấy chục cái phù văn, ngoằn ngoèo, đè lên nhau tạo thành một đám hoa văn xinh đẹp.

Hắn dán mặt nạ lên mặt, một chuỗi tiếng “oạch oạch” vang lên kéo theo cảm giác toàn bộ cơ mặt bị co rút lại rồi lại bị kéo dãn ra. Lúc sau, hắn soi mặt vào cái tủ kính trưng bày hàng hóa trong cái cửa hàng ven đường, thấy trên mặt mình đầy rẫy những hoa văn kỳ dị trông như mạng nhện. Cho dù Mạnh Giang - thằng bạn chí cốt của hắn có đang đứng trước mặt hắn thì chắc Mạnh Giang cũng không nhận ra hắn chính là Lý Diệu.

Thành phố quỷ - nơi vàng thau lẫn lộn, đây lại là lần đầu tiên Lý Diệu có giao dịch với cửa hàng này, không biết nhiều thông tin về đối phương, nên không thể không cẩn thận thay đổi hình dạng.

Như vậy, lỡ hai bên có xảy ra mâu thuẫn thì cùng lắm hắn quay lưng chạy trốn, dứt khoát lưu loát, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Loại “xăm mặt phù” này có thể thúc đẩy da mặt sinh ra loại hoa văn độc đáo, tùy thuộc vào môi trường sử dụng mà tác dụng có thể duy trì trên dưới mười tiếng. Đây là loại linh phù được rất nhiều người trong thành phố quỷ ưa thích, tin dùng.

Đặc biệt là khi tiến hành giao dịch ngầm thì gần như là mỗi người đeo một cái, nên Lý Diệu cũng không sợ ông chủ tiệm sẽ sinh nghi.

Khu vực số 63 chính là khu cung cấp linh năng, có nhiệm vụ cung cấp linh năng liên tục cho toàn bộ các thiết bị cơ bản và các đường ống thông gió trong toàn thành phố.

Số người đi dạo trên đường ở khu này không nhiều lắm, đường đi chật hẹp, xung quanh đều là các ống dẫn to lớn đan xen ngang dọc, trông giống như muôn vàn con đại mãng xà. Bởi vì quanh năm ít bảo trì nên không ít ống dẫn đã hoen rỉ loang lổ, hơi nước cứ phun “phụt phụt” ra từ các khớp nối ống.

Đường đi bằng kim loại âm u, số đèn đường tinh thạch chạy bằng linh năng cháy mất một nửa, số còn lại cũng chớp sáng chớp tối, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện.

Ở cuối con đường u ám ấy có một cái sửa sắt chật hẹp nửa khép nửa mở, trên cửa có in hình một con sói đen đang giương nanh múa vuốt, trên đầu con sói còn cắm một con dao găm dính máu. Phía trên cửa sắt có bốn chữ to được hàn bằng các thanh sắt:

“Quân Đạo Sát Lang”

Từ bên trong truyền ra tiếng người hét to, tiếng đập “đùng đùng”, mùi máu gai mũi cùng với mùi mồ hôi nam tính bốc lên.

Đây là một võ quán.

---------------------

(1) Dê béo… hung hăng chém một dao: chặt chém khách hàng nhẹ dạ.