Một chiếc hộp vuông màu vàng son đang lặng lẽ trôi nổi trong hỏa diễm, thân hộp bao phủ vô số hoa văn tinh tế.

Hỏa diễm biến mất, kim hộp bay vào trong tay Tả Mạc, phương hộp kích thước vừa vặn nằm trong lòng bàn tay. Cảm giác ấm áp từ hộp vuông truyền đến, một cảm giác tâm ý tương thông khiến cho khóe miệng Tả Mạc nở nụ cười.

"Từ bây giờ trở đi, ngươi được gọi là【Vương giới 】!"

Đây là Thần binh mà Tả Mạc ưng ý nhất. Kể từ khi hắn đoạt được kiện phôi thai Thần binh kia, hắn luôn một mực tự hỏi, nên luyện chế một kiện Thần binh như thế nào cho bản thân. Trình độ luyện khí của hắn hiện thời có thể nói là đạt đến đăng phong tạo cực (đạt tới đỉnh cao), nhưng từ trước đến giờ chưa từng sử dụng Thần binh, nhất là giờ đây thần lực của hắn khôi phục. Pháp bảo thông thường,ở trong tay hắn sẽ tương tự như kiếm kim lưu, lập tức tan vỡ.

An Mạc và Lương Vy đã sốt ruột đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, bọn chúng thật sự không nghĩ ra, Vương Thượng như thế nào tại thời điểm mấu chốt như vậy vẫn còn luyện khí. Cái hộp vuông màu vàng son kia, nhìn bề ngoài rất chi là bình thường, không có nửa điểm khí thế bức người.

"Vương thượng!" An Mạc giọng nói gấp gáp.

Tả Mạc gật gật đầu với gã rồi bay lên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương: "Trên đường rồi nói tiếp."

An Mạc càng thêm sốt ruột: "Vương thượng! HảiTâm Băng tập kết hơn ba mươi vạn đại quân! Bây giờ chúng ta đi qua đó chỉ có con đường chết..."

"Ngươi sợ chết sao?" Tả Mạc đột nhiên hỏi.

An Mạc ngẩn ngơ, gã thật không ngờ Vương Thượng có thể hỏi như vậy, gã chân thành thốt lên: "Thuộc hạ không sợ chết, chỉ sợ chết một cách vô nghĩa."

"Không tệ." Tả Mạc gật gật đầu, không ai biết vẻ mặt hắn ở dưới lớp mặt nạ đồng. Hắn thản nhiên hô: "Xuất phát thôi."

"Vương Thượng!" An Mạc sốt ruột vô cùng.

"Vương thượng, chiến bộ của Âm Lăng Vệ và Minh Chủ Vưu Triết đang đuổi theo, hay là chúng ta chờ bọn họ..." Lương Vy nói.

"Không cần chờ bọn họ, thời gian của ta có hạn." Tả Mạc thản nhiên bảo, nói xong liền dẫn đầu bay lên không trung.

An Mạc và Lương Vy đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, Vương Thượng rốt cuộc là làm sao vậy? Hiện tại mà liều lĩnh xông lên, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ a! Ba mươi vạn đại quân! Bọn họ không tin, Vương Thượng không nhận ra điều này, thế nhưng mà Vương Thượng còn cố ý như thế, chẳng lẽ Vương Thượng còn có con át chủ bài hay sao?

Bọn họ trước khi cũng thảo luận qua, nhưng là vô luận bọn họ như thế nào vắt hết óc, bọn họ cũng không nghĩ ra bất cứ một biện pháp nào, có thể đả bại ba mươi vạn đại quân!

An Mạc cắn răng một cái: "Cùng lắm là chết cùng Vương Thượng!"

Dứt lời, cũng xoay người cưỡi ma kỵ, đuổi theo sát thân ảnh Tả Mạc.

"Thật sự tò mò a." Lương Vy thì thào tự bảo, y hiện tại cơ hồ kết luận, Vương Thượng nhất định có chuẩn bị, thế nhưng mà, y đoán không được, chuẩn bị của Vương Thượng, đến tột cùng là gì đây?

Vương Chi Hào Giác cũng khởi hành đuổi theo.

Ven đường, bọn họ không hề gặp phải bất kì trở ngại nào, thông suốt lạ thường.

Hải Tâm Băng đã ý thức quyết sách lúc trước là sai lầm, nàng đã thay đổi chiến thuật. Tân Vương tiến công như vũ bão, thế như chẻ tre, đẩy danh vọng của Tân Vương tới độ cao chóng mặt.

Không có ngăn cản, Tả Mạc một mạch tiến lên với tốc độ nhanh phi thường.

Dọc đường dầy đặc các trạm do thám, nhiêm vụ của những trạm do thám này nắm bắt được vị trí đội ngũ của tân vương. Tất cả những trạm do thám này không phải đều là của Hải Tâm Băng. Trận quyết chiến này, toàn bộ Minh Cảnh đều đang hồi hộp theo dõi.

Tả Mạc lại lần nữa suất lĩnh đội ngũ một đường đột tiến, vô số thế lực xôn xao. Dù là người không có kiến thức cũng biết phía trước là thiên la địa võng mà Hải Tâm Băng bố trí, ba mươi vạn đại quân, gần một nửa số chiến bộ tinh nhuệ của cả Minh Cảnh.

Lực lượng này làm cho mọi người phải run rẩy.

Không ai có thể chiến thắng!

Lấy cứng đấu cứng, là lựa chọn ngu xuẩn vô cùng. Rất nhiều người nghĩ, tân vương có lẽ sẽ phải quanh co vòng vèo, né tránh mũi nhọn của Hải Tâm Băng. Chiến bộ khổng lồ như thế là bộc phát tất cả tiềm lực trong nhiều năm dụng tâm của Hải Tâm Băng, tất nhiên không thể bền lâu được. Tân vương có sự ủng hộ của lão Minh Vương, hiện tại càng làm cho dân chúng Minh Cảnh thấy được sự cường hãn. Tình thế của hắn khá hơn Hải Tâm Băng nhiều lắm.

Tân vương chỉ cần né tránh mũi nhọn của Hải Tâm Băng, trì hoãn một thời gian ngắn, ba mươi vạn đại quân này của Hải Tâm Băng, sẽ nhanh chóng tan rã.

Đây mới là phương pháp xử lý chu đáo.

Thế nhưng mà, tân vương lại liều lĩnh hướng Minh Vương Hà tiến lên, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa!

Tất cả mọi người dường như đều theo dõi kết quả của hắn, thêm nhiều người nữa, cảm thấy tân vương chỉ là một gã hữu dũng vô mưu!

Tân vương hẳn phải chết!

Một nỗi bi thương vô hình tràn ngập trong nội tâm dân chúng. Vừa mới trải qua bảy ngày kỳ tích, ban đầu bọn họ nghĩ rằng tân vương sẽ giống như lão Minh Vương, là một vị tuyệt thế anh hùng. Mà bây giờ xem ra, hắn là một con người lỗ mãng, sính cường mà thôi. Tân Vương mà chết, Hải Tâm Băng cũng không có tư cách trở thành Vương, Minh Cảnh một lần nữa trở lại thời đại không có Vương.

Đây mới là nỗi bi thương lớn nhất của bọn họ.

Mười năm tới cuộc sống lại khác mười năm vừa qua rồi. Mười năm vừa qua không có chiến tranh, sinh sống yên bình. Một Minh Cảnh hòa bình, một Minh Cảnh đoàn kết, Vương kỳ chỉ phương hướng nào, là bọn họ tiến lên phương hướng đó.

Hãy nhìn Bách Man Cảnh mà xem, ở nơi đó hỗn loạn đến cỡ nào, chiến tranh liên miên, tất cả các thế lực lớn chinh phạt lẫn nhau, mỗi ngày đều có người chết đi.

Sự suy sụp và bối rối tràn ngập khắp Minh Cảnh.

Một thời đại thật sự đã chấm dứt sao?

Mười năm an bình, thật sự đã chấm dứt sao?

"Hắn tiến công theo hướng bên này?" Hải Tâm Băng sững sờ, nàng vô thức hỏi: "Chẳng lẽ Âm Lăng Vệ và Vưu Triết đều đã đến?"

"Không!" Trong mắt Chúc Nam Nguyệt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Kỳ quái!" Hải Tâm Băng trầm ngâm: "Nhìn hắn, không hề giống một kẻ không có đầu óc a!"

Chúc Nam Nguyệt không nói gì, nhưng trong nội tâm cũng rất đồng ý.

Có thể đem các nàng bức đến mức này, có thể trong tình huống tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch), tìm ra sơ hở duy nhất để phá vỡ tình trạng, người như vậy thế nào lại là kẻ không có đầu óc? Trái lại, Chúc Nam Nguyệt từ con người hắn, nhìn thấy được sự quả quyết, trí tuệ, dũng khí,tính ương ngạnh.

Nếu như không phải nàng từ nhỏ theo Hải Tâm Băng, tình chị em thắm đượm nàng là tuyệt không muốn cùng người như vậy là địch.

Đối phương nhất định có hậu chiêu!

"Hắn chắc có chiêu nữa!" Hải Tâm Băng không cảm thấy thoải mái, ngược lại cảm thấy một cổ áp lực vô hình bao phủ trong lòng nàng. Hành động của đối thủ, nàng hoàn toàn không thấu.

"Có thể có nội ứng chăng?" Chúc Nam Nguyệt nhắc nhở.

"Ngươi nói cũng phải!" Hải Tâm Băng chợt kinh hãi: "Ngươi muốn thành công, được phương diện này phải tất có chuẩn bị."

Chúc nam nguyệt có chút giật mình mà nhìn Hải Tâm Băng, nàng chưa bao giờ thấy qua Minh Chủ kinh hoảng như thế. Trong lòng nàng, Minh Chủ luôn vô cùng tỉnh táo. Bây giờ lại bởi vì một hành động của đối thủ làm cho rối loạn đến vậy.

Đối thủ cho Minh Chủ áp lực lại to lớn như thế!

Trong lòng Chúc Nam Nguyệt có một nỗi khiếp sợ không thể hình dung.

Những trạm do thám với tần suất cực nhanh, không ngừng xuất phát, không ngừng đáp xuống, báo cáo đối phương đích vị trí.

"Báo! Địch nhân dự tính còn có một ngày đường!"

"Báo! Địch nhân gia tốc! Dự tính còn sáu canh giờ nữa là tới nơi!"

"Báo! Chỉ còn hai canh giờ!"

...

Khoảng cách của đối phương so với Minh Vương Hà càng ngày càng gần, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, đại chiến tướng đối diện với áp lực làm cho cả quân doanh như là dây cót bị kéo căng. Tất cả mọi người bắt đầu trở nên khẩn trương lên, những chiến tướng thân kinh bách chiến kia, lúc này mỗi người sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, thần sắc mang theo một tia sầu lo.

Rõ ràng đối phương chỉ có hai chi chiến bộ, nhân số không đến một vạn người.

Nhưng là chẳng biết tại sao, áp lực vô hình cường đại, bao phủ trong lòng của mỗi người.

Hành vi của đối phương không bình thường, khiến cho thần kinh mỗi người căng thẳng cao độ. Đối phương không phải hạng người vô danh, hắn đã đã chứng minh thực lực của mình.

Càng không bình thường, càng phải cảnh giác.

Ba mươi vạn đại quân như lâm đại địch.

Tạp âm hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người không tự chủ mà im lặng, bản năng khiến bọn chúng nắm chặt Ma binh trong tay, bầu không khí khẩn trương dị thường.

Ở phía xa xa trên bầu trời xuất hiện những chấm đen nhỏ, trái tim tất cả mọi người đập dồn dập.

"Đến rồi!"

Đại quân báo động, chiến tướng của bọn chúng nhao nhao bắt đầu gầm lên liên tiếp.

"Giữ vững tinh thần!"

"Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!"

"Chuẩn bị cho tốt. Đừng để gặp thời điểm mấu chốt thành xe bị tuột xích!"

...

Thế tới của chấm đen cực nhanh. Trong nháy mắt, mọi người chỉ cảm thấy trong tầm mắt tối sầm lại, đối phương vậy mà vọt tới rất gần bọn chúng. Rõ ràng đối phương không đến một vạn người, nhưng mà tiến công với tốc độ nhanh, lại làm cho mọi người có ảo giác phảng phất như thiên quân vạn mã gào thét xông tới.

Tất cả mọi người trong lòng không khỏi run lên!

Liên tục bảy ngày bảy đêm, thiết lưu không ai có thể ngăn cản đây sao?

Dường như đối phương muốn đi vào phạm vi công kích của bọn chúng, thần sắc mỗi một gã chiến tướng đều trở nên ngưng trọng khẩn trương hẳn lên, bọn chúng mỗi người vận sức chờ phát động, chỉ chờ đối phương một bước vào phạm vi công kích của bọn chúng, bọn chúng sẽ không chút do dự phát động một kích!

Đối phương bỗng nhiên đình chỉ!

Không hề có dấu hiệu mà đình chỉ, đang đà tiến công nhanh, lại đột nhiên bất động, chính giữa không có bất kỳ giảm xóc nào, khiến cho người khó chịu được gần muốn thổ huyết.

Bọn chúng rốt cục nhìn rõ ràng, đội ngũ phía trước chính là của người kia(ám chỉ là của vương)!

Tả Mạc lạnh lùng mà nhìn chăm chú đám địch nhân phía trước.

Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tràng cảnh của ba mươi vạn quân chiến bộ tập kết cùng một chỗ. Chiến bộ chi chít, không nhìn thấy điểm cuối, làm cho lòng người không khỏi có cảm giác chán nản vô lực.

Thế nhưng mà Tả Mạc không hề có.

Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương, không chút sứt mẻ. Ánh mắt, không hề có chút biến hóa, vẫn lạnh lùng không có một tia cảm tình, không hề có một chút xúc động.

"Hải Tâm Băng!"

Thanh âm lạnh lùng hờ hững, đến tai mỗi người vang lên, có thể nghe rõ ràng.

So sánh với sự thất kinh lúc trước, Hải Tâm Băng hiện tại cực kỳ trấn định. Nàng bước ra từ trong đám người kia, bình thản tự nhiên không sợ hãi.

Hải Tâm Băng mặc giáp nặng. Nhìn bề ngoài, càng thêm vài phần tư thế oai hùng hiên ngang. Lúc này ả thể hiện rõ phong thái trác tuyệt của Minh Chủ một phương. Tay nàng cầm lam sắc trường kiếm, tóc dài tung bay trong gió, dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, không nhiễm bụi trần, sự quả quyết cơ trí toát ra khiến cho người người tin tưởng.

Nàng không hè tránh né ánh mắt Tả Mạc, càng không nghĩ sẽ cùng Tả Mạc dùng miệng lưỡi dây dưa bèn trầm giọng nói: "Nói nhảm làm gì! Đánh thôi!"

Mắt phượng rồi đột nhiên bắn ra hào quang lăng lệ, nàng giơ cao trường kiếm trong tay, trang nghiêm thét lên: "Vì danh tiếng Minh Cảnh!"

Lúc này hào quang của Hải Tâm Băng bắn ra tứ phía, nàng tựa như ngôi sao chói mắt.

"Vì danh tiếng Minh Cảnh!"

Tất cả mọi người được nàng khích lệ, sự khẩn trương trong nháy mắt này biến mất không thấy tăm hơi. Nhiệt huyết bọn chúng sôi trào, chiến ý dâng cao! Ba mươi vạn đại quân giận dữ hét lên, ầm ầm như sóng vỗ, âm thanh vang vọng khắp nơi!

Hải Tâm Băng bỗng nhiên nhận ra, đại cục đã định!

Phía dưới sĩ khí chiến bộ, đã lên tới cực điểm. Chống lại ba mươi vạn quân chiến bộ, với sĩ khí tăng vọt thì chẳng ai có thể chiến thắng được.

Đối diện với tình thế kia, kẻ mang mặt nạ đồng bỗng nhiên đứng lên.

Hắn đứng ở trên lưng Đồng Cốt Minh Điểu Vương, tựa như là đứng ở trên mây. Hắn từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh.

Ánh mắt lạnh lùng tràn đầy khinh thường cùng miệt thị, thanh âm không lớn, nhưng toàn trường hoàn toàn có thể nghe rõ, những tiếng hoan hô gầm rú giống như trời long đất lở, bỗng dưng im bặt.

"Các ngươi, có tư cách gì mà vì danh tiếng Minh cảnh?"