Sau khi mọi người đi theo ba bạch y nhân vào cửa tế đàn, đập vào mắt chính là nhiều loại pháp trận chống đỡ phức tạp, pháp trận này có rất nhiều thậm chí là mọi người chưa bao giờ gặp qua, có thể thấy được người Phù Diễm đảo đối với mấy đồ vật này rất coi trọng.

Mấy người Tiết Linh liếc nhau một chút, sau đó đều trầm mặc, cẩn thận theo sát người phía trước, từng bước cũng không dám đi sai.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mọi người rốt cục từ cửa tế đàn mờ tối đi vào, mới phát hiện bên trong tế đàn căn bản không khác gì nơi bồng lai tiên cảnh.

Đó là một sơn cốc được các sườn núi vây lại, nhìn quanh bốn phía, mới biết cái cửa mọi người vừa mới tiến vào chính là lối ra duy nhất của sơn cốc, cây cối bên trong cốc cũng không cao lớn, chỉ từng bụi cây nhỏ rậm rập, nhiều loại hoa dại không biết tên.

Ở giữa sơn cốc tọa lạc một cung điện được xây bằng ngọc thạch tinh xảo, trên cửa có bảng hiệu khắc ba chữ vàng Tử y điện. Nhìn kỹ thấy, bên trong có một pho tượng nữ nhân bằng bạch ngọc, chỉ thấy nàng chải kiểu tóc phi tiên kế, khóe mắt đuôi mày phi thường ung dung quý khí, ánh mắt bễ nghễ khiến tất cả mọi người nhìn không khỏi tâm sinh kính sợ, muốn quỳ mọp dưới nàng, môi bạc mỏng, hơi hơi vểnh lên, nhưng lạ làm người ta có một loại cảm giác vừa quyến rũ lại thanh thuần.

“Đây là…….” Tiết Linh sợ hãi, vì sao nàng cảm thấy nữ nhân trước mặt này quen thuộc như vậy?

Vũ Văn Tắc nắm tay nàng, mắt híp lại.

Thấy thế, Tiết Linh nhanh chóng cúi đầu, nàng biết vừa rồi mình hành động lỗ mãng, bây giờ còn chưa thấy Mật nhi cùng Huyền Vũ, phải thu liễm, nhưng vẻ mặt nghi hoặc vẫn không có biến mất.

Đợi hai mươi người đi tới cách cung điện ba trượng, thì bị cưỡng chế ngừng lại.

“Quỳ!” Ba bạch y nhân đứng đầu đội ngũ, dẫn đầu quỳ xuống.

Nghe thấy mệnh lệnh, mười người đứng ở phía sau bọn họ lập tức cung kính quỳ xuống, thấy thế bọn Tiết Linh do dự cũng chậm chậm quỳ xuống, bất quá không có quỳ thật, chỉ là làm bộ, cúi đầu không nói gì, nhưng hình như cũng không ai truy cứu.

“Thỉnh tế phẩm!” Bạch y nam tử sau khi quỳ lạy niệm một đoạn văn dài, lớn tiếng nói.

Vừa dứt lời, từ  bên cạnh cung điện đột nhiên đi ra hai hắc y nhân sắc mặt nghiêm túc, dẫn một đôi nam nữ xiêm y màu đỏ hướng bọn họ ở bên này đi tới. Nữ tử trang dung kiều diễm, tú lệ động lòng người, nam tử cũng là tiêu sái cùng phóng đãng, hai người hồng y tương xứng, xa xa nhìn lại giống như một đôi bích nhân trời đất tạo nên.

Nghe hai chữ tế phẩm, đám người Tiết Linh vội vàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện đôi nam nữ một thân hồng y kia chính là Tiết Mật cùng Huyền Vũ, chỉ là lúc này hai người biểu tình dại ra, ánh mắt vô thần, giống như rối gỗ không có sinh mệnh.

Tuy năm năm không gặp nhau, vừa thấy Tiết Mật, Tiết Linh vẫn nhận ra nàng, rốt cuộc không thế khống chế bản thân, nháy mắt đứng dậy, hướng về phương hướng Tiết Mật phi thân mà đi. Một chưởng đánh lui hai hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng, giữ chặt Tiết Mật, sờ khuôn mặt nàng nói, “Mật nhi, thật là muội…… Ta rốt cuộc gặp lại muội, vài năm qua muội sống tốt không? Bọn họ bắt muội lại đây có làm muội bị thương không?”

Lúc này, những người khác cũng tới bên cạnh hai người, Chu Tước cũng giữ chặt Huyền Vũ không ngừng hỏi.

“Bọn họ…..Hình như có gì đó không đúng……..” Cảnh Trung Lưu nhíu mày nói.

Nhắc thế mới tỉnh ngộ, mọi người đang kinh hỉ cũng giật mình thanh tỉnh lại, phát hiện hai người trước mặt quả nhiên không thích hợp, hai mắt dại ra vô thần, mọi người hỏi bọn họ nhiều như vậy nhưng không thấy trả lời một câu, mất tích vài ngày nhìn thấy thân nhân bằng hữu xuất hiện trước mặt mà cũng không có biểu tình gì, vẫn là vẻ mặt đơ như khúc gỗ.

“Mật nhi, muội làm sao vậy?” Tiết Linh vỗ vỗ mặt hồng y nữ tử, trên mặt là lo lắng vạn phần.

“Ta nhìn xem…..” Vũ Văn Tắc vội vàng đi đến trước mặt Tiết Mật, cầm cổ tay nàng, biểu tình nghiêm túc, sau đó lại duỗi tay cầm cổ tay Huyền Vũ.

“Các ngươi là người nào, trước mặt tử y nương nương mà cũng dám làm càn!” Ba bạch y nam tử trách mắng, người cùng nhau vào với bọn Tiết Linh cũng đứng dậy căm tức nhìn bọn họ.

Vũ Văn Tắc buông tay hai người, trên mặt bỗng ngưng trọng, “Bọn họ bị khống chế, cần……”

Còn chưa nói xong, một trận tiếng cười của nam tử xen vào, “Ha ha, Thích cốc chủ, Vũ Văn trang chủ, đến Phù Diễm đảo sao không nói với ta một tiếng a, làm hai ta không có đi nghênh đón các ngươi, thật sự là thất lễ a!”

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tiếu Doanh tươi cười từ phía sau mọi người đi ra, bên cạnh hắn là một nữ tử quyễn rũ động lòng người, cũng đồng dạng tươi cười vui vẻ, chính là Hồng Anh.

Nhìn thấy hai người này, Cảnh Trung Lưu đột nhiên cảm thấy không đúng, nhưng mà không biết không đúng chỗ nào, chỉ có thể đứng ở một bên, âm thầm phòng bị.

Thấy tình hình này, Thích Vô Thương đứng dậy, trên mặt cũng mang theo tươi cười, “Chỉ là tới đón hai bằng hữu trở về, nghĩ không nên quấy rầy Tiếu đảo chủ!”

“Bằng hữu nào? Cũng nên giới thiệu cho ta nhận thức với!” Tiếu Doanh dừng một lát, sau đó làm ra bộ dạng giật mình, “Sẽ không là một nam một nữ bên cạnh các ngươi chứ, này không thể được…… Không được…….” Nói xong còn lắc lắc đầu.

“Sao không được, bọn họ chính là bằng hữu của chúng ta, ngươi dám nói ngươi không biết!” Chu Tước lòng đầy căm phẫn nói.

“Ta biết a…….” Sau đó như nghĩ tới cái gì, mắt nhìn về phía đám Tiết Linh càng thêm kinh ngạc, “Này không phải là các ngươi nghĩ bọn họ bị ta bắt tới đây chứ, đại hiểu lầm a, bọn họ là tự nguyện đến Phù Diễm đảo ta làm khách a…….”

“Làm khách? Trở thành tế phẩm, cái này mà là làm khách à?” Tiết Linh phi thường giận dữ.

“Trở thành tế phẩm là bọn họ cam tâm tình nguyện, có thể phụng dưỡng tử y nương nương là phúc khí mà chúng ta muốn cũng không thể được a.”  Nói xong trong ánh mắt Tiếu Doanh còn dẫn theo tia thành kính, mấy người khác nghe hắn nói vậy, cũng đều là vẻ mặt sùng kính.

“Ngươi thật sự là rất biết giả bộ, loại nói dối này mà cũng có thể soạn được, ai sẽ tin ngươi!” Chu Tước khó chịu nói.

“Không tin? Ha hả…….” Trên mặt nam tử đột nhiên hiện ra tia cười quỷ dị, tay phải ở vị trí tất cả mọi người nhìn không thấy hơi giật giật.

Đám Tiết Linh đều cảm thấy tươi cười này có chút không thích hợp, sau đó nhìn nam tử ở phía đối diện, âm thầm phòng bị.

Nhưng không ngờ ngay sau đó, Huyền Vũ đột nhiên bạo khởi, trọng kiếm màu đen chém Vũ Văn Tắc, những người khác đều không dự đoán được loại biến cố này, muốn cứu viện cũng không kịp, mà Cảnh Trung Lưu ở một bên vẫn đang âm thầm quan sát Tiết Mật, Huyền Vũ cũng đã nhận ra vẻ mặt khẽ biến của Huyền Vũ không thích hợp, vội vàng dựng một tường băng thật dày. Không ngờ trọng kiếm trong tay hồng y nam tử nhìn thì cồng kềnh, nhưng phi thường sắc bén, thẳng phá lớp tường băng hướng về Vũ Văn Tắc.

Chừng đó thời gian cũng giúp Vũ Văn Tắc phản ứng kịp, nháy mắt nhảy sang một bên, chỉ là cánh tay bị một vết thương nhẹ.

“Thiếu chủ!” Chu Tước, Bạch Hổ kinh hô.

“Vũ Văn!” Tiết Linh cũng thập phần kinh hoảng, nhưng một khắc sau đột nhiên nghe vài tiếng kiềm nén ở phía sau truyền đến, quay đầu lại, phát hiện Tiết Mật một thân hồng y đang cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt vặn vẹo, giống như đang cố gắng chịu đựng thống khổ vậy.

“Mật nhi, Mật nhi, muội làm sao vậy?” Tiết Linh vội la lên.

Nghe tiếng nàng la lên, mọi người vội nhìn về phía Tiết Mật, Vũ Văn Tắc dưới sự giúp đỡ của Cảnh Trung Lưu, nháy mắt lúc Huyền Vũ công kích sinh ra khe hở, mà xuất ra một hạt châu màu xanh, ném lên người hắn, khi hạt châu tới gần Huyền Vũ thoáng chốc tản mát một trận ánh sáng màu xanh đậm, đem cả người hắn bao lại.

Một lát sau, Vũ Văn Tắc mới thu hồi hạt châu, lúc này Huyền Vũ đã khôi phục lại trạng thái ngẩn ngơ lúc trước, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

“Bạch Hổ, hảo hảo chiếu cố Huyền Vũ!” Sau đó vội vàng chạy lại bên người Tiết Mật, đối với nữ tử mắt sắp xuất huyết cũng làm như khi nãy.

Chỉ thấy hồng y nữ tử từ trong ánh sáng màu xanh đậm đó dần dần bình tĩnh lại, đỏ bừng trong mắt cũng chậm chậm rút đi, vẻ mặt hơi sáng sủa, đợi Vũ Văn Tắc thu hồi hạt châu, nàng giống như không có khí lực ngã xuống đất.

“Mật nhi!” Tiết Linh tại thời điểm Tiết Mật còn chưa chạm đất, liền một tay ôm nàng vào ngực, thanh âm có chút run rẩy.

“…….Tỷ……” Tiết Mật suy yếu nói, trong mắt còn dẫn theo chút mê mang.

“Mật nhi, muội nhận ra ta rồi, thật tốt, thật tốt!” Tiết Linh ôm nữ tử trong ngực thật chặt, hai mắt rơi lệ.

“Thiếu chủ, Tiết Mật đã tỉnh, sao Huyền Vũ vẫn còn như vậy?” Chu Tước sốt ruột hỏi.

“Thân thể hai người không giống nhau, Huyền Vũ có thể còn cần thanh minh châu trị liệu vài lần nữa.” Vũ Văn Tắc nói.

Nghe vậy, Chu Tước cũng không nói gì, chỉ là nhìn đám người Tiếu Doanh càng thêm phẫn hận.

Nhưng Tiếu Doanh lại tuyệt nhiên không để ý ánh mắt của nàng, nhìn hai người Tiết Mật cùng Tiết Linh, ánh mắt âm ngoan, thầm nghĩ, nha đầu phiền phức! Lại chớp mắt một cái đối với Vũ Văn Tắc giả mù sa mưa mở nụ cười, “Vũ Văn trang chủ, ta thấy hạt châu trên tay ngươi hẳn là tiên bảo đi, còn có thanh kiếm kia cũng vậy, thượng tiên gia pháp bảo trong tay các ngươi cũng không ít, làm cho người ta thật hâm mộ a!”

Tiên bảo? Thích Vô Thương cùng mấy người Cảnh Trung Lưu nhìn nhau, ánh mắt trở nên vô cùng ngưng trọng, tiên bảo là khái niệm gì? Kia chính là pháp khí mà tiên nhân trên thượng giới mới có, không nghĩ tới Tu Chân Giới cũng sẽ có!

Nguyên lai là tiên bảo, đúng vậy, chỉ có tiên bảo mới có uy lực như thế, nhưng mà tiên bảo bọn họ từ đâu mà có? Tiết Mật trong mắt mang theo tia nghi hoặc.

“A…….Tiếu đảo chủ sao lại hâm mộ chứ, mặt ngọc kính trên tay ngươi lúc đó chẳng phải là tiên bảo sao, hơn nữa hẳn là còn nhiều thứ lợi hại mà không có lấy ra đi!” Vũ Văn Tắc cười cười cũng theo hắn giả mù sa mưa, một chút cũng không có cảm giác giương cung bạt kiếm lúc nãy.

Nghe vậy, mấy người Thích Vô Thương ánh mắt càng thêm ngưng trọng, xem ra Tu Chân Giới thật sựu là ngọa hổ tàng long, Lung Nguyệt cốc có chút giậm chân tại chỗ rồi.

“Mấy đồ vật của ta sao có thể cùng Vũ Văn trang chủ đánh đồng chứ!” Trên mặt Tiếu Doanh cười càng đậm, ngay cả vết sẹo đều vặn vẹo, sau đó cười khanh khách mời, “Nếu không chúng ta đi nơi khác ngồi, nơi này dù sao cũng là tế đàn của tộc ta, không thích hợp đàm thiên thuyết đích (nói chuyện trên trời dưới đất)!”

Vũ Văn Tắc nghe hắn mới, không đáp ứng cũng không phản đối, chỉ là nhìn hắn, khóe miệng tươi cười không thay đổi, vẻ cảnh giác trong mắt càng thêm dày đặc.

Thấy đám người kia không có ý tứ muốn rời đi, tươi cười trên mặt Tiếu Doanh dần dần thu liễm, trầm mặc nói, “Đây là không cho ta mặt mũi sao! Ban đầu các ngươi chủ động đến, còn tùy tiện hạ thủ, giờ…….” Vừa dứt lời, một sợi tơ màu vàng rực rỡ từ trong tay áo bay ra, thẳng hướng đám người Tiết Linh.

Thời điểm Vũ Văn Tắc chuẩn bị tiếp một kích này, thế nhưng sợi tơ vàng óng ánh chỉ cách bọn họ một trượng thì ngừng lại, sau đó giống như xuất hiện cơ quan, một trận pháo thật lớn hiện ra dưới chân mọi người, không có ai may mắn thoát khỏi.

“Đây là…….” Vũ Văn Tắc sắc mặt tối sầm.