Tiêu Sơn lần theo cảm giác sinh cơ nồng đậm chính xác là nơi chứa đựng ra sinh cơ vô cùng mạnh mẽ. Hắn đi nhẹ nhàng vô cùng tránh dẵm lên các loại dược vật. Hắn đi khoảng mấy trăm mét cảm giác sinh cơ ngày một nồng đậm. Tiêu Sơn tiến tới thì thấy được phía trước một cây đại thụ vô cùng lớn. Phía trung quanh nó hình thành lên một vườn dược thảo, chỉ duy mình nó là một cái cây vô cùng to lớn.

Trong con mắt đen nhánh của Tiêu Sơn lấp lánh ra tinh quang. Hắn nhanh chóng đạp cước bộ tiến về phía cái cây không lồ kia. Cái cây khổng lồ này càng tiến tới thì càng thấy to lớn. Nó có chu vi đến mười người ôm mới xuể. Tiêu Sơn lúc này đứng dưới gốc cây này hắn ngước nhìn lên cái cây không lồ thấy nó trọc vào khoảng mây xanh.

Tiêu Sơn cảm nhận được không khí nồng đậm thiên địa năng lượng hơn nữa sinh mệnh khí tức vô cùng mạnh mẽ. Tiêu Sơn xoay quanh mọi nơi, hắn bắt đầu đi quanh cây không lồ này sau đó lại nhìn xung quanh khu vực này. Hắn nhìn thấy khối núi trung quanh tạo ra một trận địa vô cùng kỳ lạ.

Tiêu Sơn lại tiếp tục kiểm tra xung quanh, hắn thấy được các loài dược liệu này khi ở gần cây đại thù không ngờ lại sống vô cùng khỏe mạnh. Trong khi các loại cây này yêu cầu ánh sáng mặt trời nhưng dưới cây đại thụ thì ánh sáng mặt trời khá là yêu ớt nhưng không hiểu sao chúng lại sống sót vô cùng mạnh mẽ hơn nữa còn phát triển dày đặc.

Khuôn mặt của Tiêu Sơn càng ngày càng mừng rỡ, hắn đi lại trung quanh sau đó lại mỉm cười. Hắn đi lại xung quanh càng quan sát thì khuôn mặt càng mừng rỡ. Sau đó hắn đột nhiên hét lên một tiếng vô cùng lớn: “Hahahaha, ta cuối cùng không ngờ lại có thể tìm được tuyệt địa chi mộc ở chỗ này! Hahaha, vận khí không tệ chút nào. A, a, a…”

Tiêu Sơn phá lên cười lớn, hắn nhìn đống thức vật này nhưng ngay sau đó lắc lắc đầu cười khổ ngẫm nghĩ: “Nhưng trận pháp này xem ra mình không thông thuộc. Nếu muốn luyện tập thành công trận pháp sau đó chế tạo thành mộc linh thi quả thực cũng phải tốn ít nhất là vài tháng…” Tiêu Sơn khoanh tay đồng thời dùng ngón tay chỏ gõ gõ vào trán lầm bầm: “Ta không có tinh huyết của nữ nhân như vậy chẳng lẽ muốn bắt một người sau đó giết chết để chế tạo cương thi hay sao?” Tiêu Sơn tuyệt đối không muốn dù sao cái vụ cương thi không bằng dùng máu huyết của nam nhân và nữ nhân sau đó sử dụng chế tạo ra mộc tinh linh so sánh với mộc linh thi có phần nghe cao cấp hơn nhiều.

Vài ngày đã qua…

Một thiếu nữ mặc một thân quần áo màu trắng tinh khiết nhìn về phía thiếu niên. Hai mắt của thiếu nữ có chút si mê nhưng sau đó đôi mắt của nàng thoáng qua sự chán nản đồng thời nàng khe khẽ thở dài. Thiếu niên cửi ngực trần, hắn lúc này nhắm mắt lại bắt đầu hai tay huy quyền vô cùng uyển chuyển. Sinh cơ lưu chuyển quanh thân thể của hắn bắt đầu trở nên tràn ngập.

Một mùi hương thơm ngát bốc vào mũi của Tiêu Sơn, Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười vô cùng nhẹ. Hắn đạp chân một bước xoay người bắn về phía mùi thơm đang phát ra. Lúc này đã thấy được Tiểu Y Tiên cầm trong tay mấy món ăn đạt lên bàn đá. Tiêu Sơn khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô cùng thỏa mái.

Tiểu Y Tiên cùng nhìn về phía hắn mà cười một cách thân mật: “Đói bụng không? Đến đây đi!”

Dù sao ở đây có một cái tảng đá lớn được Tiêu Sơn lấy đến làm một cái bàn đá, hắn dùng thủy nguyên lực tạp ra con dào sắc bén cắt nát tấm đá sau đó đem chúng đưa đến chỗ của Tiểu Y Tiên. Hiển nhiên cũng không thể thiếu một bộ ghế bằng đá rồi. Mặc dù Tiểu Y Tiên có chút tò mò nhưng nàng cũng không hỏi. Ai cũng đều có bí mật của chính mình, Bao gồm chính Nàng cũng không ngoại lệ, Cho nên, Nàng cũng không có quá phận mà đi dò xét Tiêu Sơn đến tột cùng mối ngày hắn làm gì, mỗi ngày tại sao hắn lại diễn luyện đi duyễn luyện lại bộ quyền pháp kia, còn khả năng dùng hệ thủy của hắn không phải hắn là hệ hỏa sao, còn cả việc hắn tại sao luyên tục vẽ các loại đồ hình kỳ quái. Tất cả nàng đều biết chỉ thoáng như không thấy.

Thiếu nữ vấn ngồi bên cạnh thạch táo, đem nấu một ít thực vật bị săn chuẩn bị đâu vào đấy.

(Thạch táo: gồm 3 hòn đá đặt hình tam giác để nấu bếp)

Ngồi trên ghế đá, Tiêu Sơn nhìn tại nơi bận rôn, Tiểu Y Tiên trong mũi thon nhẹ nhàng phát ra tiếng ca, không khỏi khẽ mỉm cười, từ trù nghệ mà nói, nàng đúng là một nữ tử khéo tay, Tiêu Sơn thực sự rung động trước tiếng ca của nàng. Vị mỹ nhân với hai tay trắng noãn như ngọc này trong phòng bếp rất thanh thuần. Nhưng khi dùng độc, Đồng dạng là cực kì nhẹ nhàng cùng quỷ dị.

Độc sư, loại nghề nghiệp này trên Đấu khí đại lục danh tiếng cũng không phải là tốt lắm, Rất nhiều người đều có chút sợ hãi khi tiếp xúc với Độc sư, Bởi vì bọn họ có thể thần không biết quỉ không hay dùng thủ đoạn hạ độc, có thể làm cho bất cứ đối thủ nào, thậm chí là bằng hữu đều có cảm giác ăn ngủ không yên.

Đồng dạng, nếu như không phải Tiêu Sơn thân thể của hắn trên đời này mọi loại độc không thể ảnh hưởng đến hắn trừ xuân dược ra thì hắn thực sự đã không dám ăn thức ăn của Tiểu Y Tiên. Dù sao, Một mình ra ngoài, Cẩn thận một chút càng trọng yếu, mặc kệ như thế nào, Mạng thủy chủng chỉ có một cái.

Có lẽ chính vì Tiểu Y Tiên thấy được rằng hàng ngày ở bên cạnh hắn đều rất vui vẻ, hàng ngày hắn đều kể chuyện cười cho nàng nghe, ăn thức ăn của nàng nấu, thái độ của nàng với hắn càng ngày càng trở nên thân thiện hơn. Nhưng sự quan tâm của nàng ngày một sâu đậm nhưng cái vấn đề vô cùng rắc rối là không hiểu tại sao Tiểu Y Tiên lúc nào cũng có chút nỗi buồn trong lòng hắn không lý giải được.

Hai người ngồi vào bàn ăn, Tiêu Sơn cũng không ngần ngại mà húp lấy húp để thức ăn. Tiểu Y Tiên sau đó đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi bao giờ thì rời đi!?”

Tiêu Sơn cười lắc đầu nói: “Ta chí ít phải trong ba tháng nữa mới sẽ rời đi!” Sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Đúng rồi, ngươi có tu luyện hay không đấu kỹ phi hành ta đưa cho ngươi!”

Khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười xinh đẹp: “Ta đã có Lam Ưng, ta cũng không cần thiết một phi hành đấu kỹ! Ngươi hay tu luyện như vậy sẽ có một thứ để bảo mạng!?”

Tiêu Sơn thấy vậy, hắn phất tay nói: “Công pháp ta tu luyện có chút đặc biệt không có cách nào tu luyện loại đấu kỹ này!” Tiêu Sơn thực ra nói dối chính hắn cũng không có biết có thể tu luyện hay không chỉ là hắn chưa thử mà thôi. Sau đó hắn đột nhiên nói: “Tiểu ny tử, ta vẫn thấy nàng nên tu luyện loại đấu kỹ này, như vậy mạng sống của nàng mới an toàn, ta cũng bớt lo lắng hơn!”

Tiểu Y Tiên thấy vậy khuôn mặt ửng đỏ sau đó nhìn về phía hắn, khuôn mặt của nàng thoáng trầm xuống, thiếu nữ nói: “Tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy? Ngươi có biết…” Nói đến đây thiếu nữ trầm lại không có tiếp tục nói. Khuôn mặt của nàng trở nên ảm đạm, thiếu nữ cầm trong tay cây đũa cũng không buồn gắp.

Thiếu niên xấu xí thấy vậy lắc lắc đầu nói: “Tiểu ny tử, taa cũng không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra với nàng…” Hắn gắp món ăn vào trong bát cơm của Tiểu Y Tiên nói: “Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ ở bên nàng. Hãy nhớ rằng ta luôn ở bên cạnh nàng, dù trời có sập xuống ta cũng sẽ đỡ cho nàng…” Hắn tự tin ngạo nghễ nói ra những lời này. Sau đó hai má của Tiêu Sơn trở nên ửng đỏ, hắn mặt vô cùng dày lúc này cũng trở nên xấu hổ.

Tiểu Y Tiên mỉm cười sau đó gật đầu. Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó nói: “Ta muốn ra ngoài du lịch. Ta muốn đi chung quanh đấu khí đại lục một lần!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy mỉm cười gật đầu nói: “Chủ ý này không tệ chút nào!? Ngươi thì bao giờ muốn đi!”

Tiêu Y Tiên mỉm cười hòa nhã nhìn hắn nói: “Ta chỉ nghĩ như vậy thôi, việc này cũng không cấp bách, Thời gian của Ta cũng không thiếu...”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Du lịch đại lục, thám hiểm tầm bảo, tìm những kích thích mới đồng dạng đây cũng là một giấc mộng trong lòng hắn.

“Ngươi cũng có hứng thú sao? Chúng ta có thể cùng nhau đi a.” Cho thêm củi vào lửa, Tiểu Y Tiên cười dài nói.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy nói: “Ta cũng muốn đi một chuyến cùng với ngươi nhưng ta thực sự không thể bời vì có sự vụ trong người!”

“Vậy thật đúng là đáng tiếc, thật vất quả mới có thể tìm được một bằng hữu có cùng sở thích giống như ngươi.” Có chút tiếc nuối lắc lắc đầu, Tiểu Y Tiên bất đắc dĩ nói.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ấp úng, hắn hít một hơi thật sâu sau đó lên tiếng nói: “Tiên Nhi…” Hắn cả thân thể run lên, sau đó hắn cố gắng lấy bình tĩnh tiếp tục nói: “Tiên Nhi, ngươi đi cùng với ta được không! Nói thật, ta… ta không muốn ngươi đi du lịch chút nào…” Giọng của hắn run run nói: “Đi cùng ta có được không sau đó ta sẽ…” Nói đến đây Tiêu Sơn ngừng lại không biết nói gì. Hắn rất muốn nói câu ta yêu nàng nhưng không thể nói ra. Hắn có thể biểu hiện hình dáng vô lại có thể nói được ta yêu nàng rất dễ nhưng trong tình trạng nghiêm chỉnh thì… Hài…

Thân thể mềm mại thoáng cứng đờ, kế tới nàng run lên, Tiểu Y Tiên khe khẽ thở dài nói: “Ngươi biết thân phận của ta sao?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Là một độc dược sư sao!?”

“Ta sớm muộn gì đều cũng sẽ trở thành một gã Độc sư, Hơn nữa, Có lẽ còn có thể là cái loại làm người ta chán ghét nhất.” Âm thầm thở dài một hơi, Tiểu Y Tiên đột nhiên nhẹ giọng nói.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy khó hiểu nói: “Ngươi nói gì vậy! Không phải ngươi hy vọng trở thành một luyện dược sư hay sao? Ngươi đã có ý nguyện trở thành luyện dược sư rồi sẽ có ai bắt ép ngươi trở thành một độc sư cơ chứ?”

“Ai, ngươi sẽ không hiểu đâu...Ta cũng muốn trở thành luyện dược sư nhưng có lẽ ta chỉ có thể thành độc dược sư. Đó chính là số phận của ta...” Buông xã mái tóc xuống che khuất khuôn mặt, Tiểu Y Tiên lẩm bẩm nói : “Nếu như ngày sau gặp lại, Ta hy vọng ngươi còn có thể đem ta làm bằng hữu là tốt rồi.”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người nói: “Ngươi muốn rời đi!?”

Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu sau đó mở miệng nói: “Ta cũng không biết! Có lẽ là vậy đi. Ngươi biết ta là một độc dược sư mà nếu như ta đi cùng ngươi như vậy sau này ngươi tuyệt đối trải qua sẽ không tốt. Tiền đồ của ngươi sẽ bị ta ảnh hưởng!”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người. Hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên, tuy mới gặp vài ngày nhưng trái tim hắn rung động càng mạnh mẽ. Hắn muốn nói ra một câu ta yêu nàng, mặc dù hắn biết Tiểu Y Tiên cũng có tình cảm của hắn nhưng hắn sợ nàng sẽ tự chối hắn. Đây chính là tâm lý sợ bị từ chối, cứ nghĩ đến cảnh bị từ chối là trái tim của hắn đau như cắt. Hắn không hiểu tại sao hắn cảm nhận được nếu như mình nói như vậy Tiểu Y Tiên sẽ từ chối mình đơn giản là thân phận độc dược sư sao? Thân phận này thì có gì đặc biệt phải sợ chứ! Ở tu chân giới có nhiều vị độc dược sư cùng đồng thời là luyện dược sư đâu có gì lạ.

Tiêu Sơn thở dài nói: “Ta không biết vấn đề của nàng đến tột cùng là gì nhưng ta sẽ không tìm hiểu chỉ cần nàng nói ra ta nhất định giải quyết được. Trên đời này ta tin tưởng không có vấn đề gì ta không giải quyết được!” Tiêu Sơn có tuyệt đối tin tưởng như vậy là nhờ vào cái công pháp vô cùng bá đạo thiên hà diễn sinh quyết kia. Theo công pháp đạt đến cấp bậc cao hoàn toàn có thể đoạt thiên địa tạo hóa thay đổi thể chất của một người đây là mức đáng sợ thế nào. Dù Tiểu Y Tiên không có thể chất của luyện dược sư thì sao chứ? Nếu cần hắn có thể thay đổi là được…

Tiêu Y Tiên lắc đầu thở dài, khuôn mặt âm trầm, hai mắt hơi dưng dưng nước nói: “Ngươi không có cách nào hiểu được đâu!”

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn cũng không truy vấn bí mật của nàng. Hắn chờ nàng nói rõ bí mật mà nàng đang ấp ủ trong lòng. Chính vì vậy mấy ngày nay hắn cũng không có dùng linh hồn lực dò xét nàng làm gì. Dù sao có Lam Ưng bảo hộ Tiểu Y Tiên hắn cũng không lo lắng chỉ cần Lam Ưng kêu lên một tiếng hắn sẽ biết được Tiểu Y Tiên có nguy hiểm hay không.

Tiêu Sơn đưa bát ra, hắn mỉm cười nói: “Được rồi, tiểu ny tử vẫn là cho ta một bát đi!” Vươn ngọc thủ từ một bên lấy ra cái chén nhỏ, Sau đó bới thêm một chén canh nấm nữa, Cẩn thận lần lượt đưa cho Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn liếm miệng một cái nói: “Thật là ngon a!” không một chút do dự trực tiếp một hơi uống hết vào bụng, Tiểu Y Tiên trên mặt thoáng mỉm cười, nàng rất thích sự tín nhiệm này của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn mỉm cười đáp lại: “Ai lấy được nàng thật là có phúc a!? Không biết ai có được phúc này đây!?”

“Lấy ta?” Nghe lời này của Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên không khỏi mỉm cười, che miệng cười nói: “Nhưng ngươi phải biết rằng, Cái nghề Độc sư này trên Đấu khí đại lục có tỉ lệ kết hôn là ít nhất, Bởi vì không có bao nhiêu người đủ can đảm cùng thê tử đồng sàn cộng chẩm giữa lúc ôm ôm ấp ấp liền có thể phóng thích Độc dược trí mạng.”

Lúc mà có thể làm cho người khác nghe đến kỳ danh, Vẻ mặt liền sợ hãi hận không thể cách xa mười vạn tám nghìn dặm thì phải đạt tới Độc sư cấp bậc tông sư, Nhưng cũng không phải người nào cũng có khả năng trở thành.

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Hahaha như vậy thì hay quá!” Nghe thấy vậy khuôn mặt của Tiểu Y Tiên trở nên ảm đạm. Tiêu Sơn cười khổ nhìn nàng nói: “Đừng hiểu lầm a! Ta nói cái hay quá bởi vì như vậy sẽ không còn có nam nhân dám đến gần ngươi như vậy sau này ta sẽ dễ dàng!” Tiêu Sơn trầm ngâm đưa tay khoanh lại trước ngực nói: “Mặc dù đánh đồn không địch không vui nhưng mà vì ngươi ta không quan tâm!”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên có cảm giác quái dị cái gì mà đồn có địch với đồn không địch. Tiêu Sơn chỉ mỉm cười nói: “Như vậy nếu như ta nguyện ý ăn thức ăn của ngươi đây này!?” Sau đó hắn cười híp mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Ngươi nói không ai dám ôm một thê tử như vậy ngủ a!? Tối nay ta có thể tiến vào nơi đó hay không!?” Tiêu Sơn chỉ về phía căn nhà trang, vẻ mặt vô cùng dâm đãng và bỉ ổi.

Tiêu Y Tiên hơi ngẩn người thế nào người này nãy giờ đứng đắn hiện giờ lại hoàn toàn giống như một tên dâm tặc. Hai má của Tiểu Y Tiên ửng đỏ, nàng biết thừa hắn nói như vậy chỉ muốn trêu trọc nàng. Nàng cũng phát hiện hắn có tình cảm với mình là thực, mình cũng bắt đầu yêu thích hắn là thật nhưng chỉ là, nàng có thể ở bên cạnh hắn sao? Chính nàng cũng không biết mình sẽ khi nào phát độc đến lúc đó hắn sẽ chết mà không biết mình vì sao chết. Nàng tuyệt đối sẽ không hại hắn!?

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Y Tiên cười nói: “Tiểu thê tử, tối nay chờ ta a!” Nói xong hắn phá lên cười sau đó xoay người rời đi!

Tiểu Y Tiên hơi ngẩn người nhìn về phía hắn. Sau đó nàng đem bát nồi thu thập lại, Tiểu Y Tiên hướng nơi lều cỏ đi đến, Lúc sắp tiến vào cước bộ hơi chậm lại, hai mắt của nàng phiến hồng, từ trên đó hai giọt nước mắt rơi xuống. Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đã đi xa. Đôi mắt ửng đỏ, hai cánh môi hồng liên tục mím lại sau đó bước vào trong lều.

Tiêu Sơn thở dài một hơi thầm mắng: “Chẳng lẽ muốn ta như lần trước cưỡng hiếp các nàng mới xong sao!?” Tiêu Sơn đưa tay lên gõ gõ chán sau đó hắn tìm một khu vực bắt đầu thử nghiên cứu trận pháp.

Trần pháp để hình thành mộc linh thi yêu cầu gồm có một nơi có linh địa tràn ngập năng lượng thuộc loại hệ mộc. Mà địa điểm đã được hắn lựa chọn đó chính là cây đại thụ. Vị trí lòng cốt là cây đại thụ kia. Trận pháp gồm tám chiếc động nối liền với nhau lấy vị trí cây đại thụ làm trung tâm. Trong đó có một cái động làm động chính nơi đặt vào để tạo ra mộc linh thi hay mộc tinh linh. Bảy chiếc động còn lại được sử dụng là nơi tiếp liệu thiên địa linh khí cho mộc linh thi hay tinh linh ra đời.

Tiêu Sơn nhắm mắt lại hắn khe khẽ lẩm bẩm: “Thiên nhân mô thức, nghiên cứu trận pháp bắt đầu!” Từng hình ảnh trong trận pháp bắt đầu được Tiêu Sơn phân biệt vô cùng kỹ lưỡng kèm theo đó chính là các loại trận phụ trợ. Mấy thứ này vô cùng rắc rối, nó liên tục được phân tích trong đầu của Tiêu Sơn.

Sau khi sử dụng thiên nhân mô thực quả thực Tiêu Sơn rơi vào trạng thái mệt mỏi. Hắn ngồi đả tọa một chút sau đó tỉnh dậy phất phất tay. Không biết lúc nào trời đã trở về tối om. Tiêu Sơn cười híp mắt ngẫm nghĩ trong lòng: “Tiểu ny tử này nói không ai dám ôm nàng tối này ta mò vào phòng nàng xem sao?” Hắn đã biết Tiểu Y Tiên có tình cảm với hắn nhưng hắn muốn biết lý do gì nàng có ý từ chối hắn. Nếu cần thiết hắn sẽ cưỡng hiếp nàng cũng không ngại trừ khi nàng không yêu hắn nếu không hắn sẽ mạnh mẽ bắt ép nàng bên cạnh.

Trời đã trở về tối, Tiêu Sơn nhíu mày đi về phía lều cỏ, thường ngày lúc này Tiểu Y Tiên hẳn là hái thuốc trở về rồi chứ? Có khi là bữa tối cùng chuẩn bị đã xong. Tại sao nàng nhưng không có xuất hiện tại đây a! Đầu óc của Tiêu Sơn có chút choáng váng, hắn vừa dùng thiên nhân mô thức nên linh hồn lực quét xem vô dụng rồi.

Trong lòng thoáng hiện một nét nghi hoặc, Tiêu Sơn rãi đi tới trước lều cỏ, nhẹ gõ cửa, nhưng bên trong lại không có nửa điểm động tĩnh, lần nữa nặng nề gõ vài cái, nhưng kết quả vẫn như cũ. Tiêu Sơn đứng im một chút sau đó hắn hít một hơi đạp mạnh cánh cửa ra. Cảnh cửa lúc này bị hắn đạp bung ra. Tiêu Sơn, vội vã vọt vào bên trong, trong phòng đang trôi nỗi một màng sương khói làm hắn ho sặc sụa, hữu chưởng vội vàng đưa tới, kình khí hung mãnh từ lòng bàn tay phun ra ngoài, nhất thời đem sương khói trong phòng thổi ra khỏi lều cỏ.

Sương khói trong phòng từ từ tiêu tán, chỉ thấy tại trên giường, Tiểu Y Tiên hai mắt nhắm chặt, vốn khuôn mặt hồng nhuận, giờ phút này nổi lên thất thải nhan sắc rất quỷ dị.

Nhìn bộ dáng Tiểu Y Tiên lúc này giống như là không có hô hấp bình thường, Tiêu Sơn hoàn toàn giật mình. Hắn nhìn thấy trên đôi môi đỏ kiều diễm mọng nước của nàng, ánh mắt của Tiêu Sơn trở nên ngây dại, mép hồng nhuận, dĩ nhiên còn sót lại một ít bột phấn màu đen, xem màu sắc cùng mùi vị này, rõ ràng là chất màu đen kịch độc mà Tiểu Y Tiên đang nắm trong tay. Tiêu Sơn vội vàng chạy đến ôm nàng vào lòng, hai mắt đở bừng.

Tiêu Sơn run lên thầm nghĩ: “Nàng chẳng lẽ phục dụng thuốc độc tự sát! Làm sao có thể!?” Sau đó hắn giật mình nghĩ đến một vấn đề nói: “Không đúng!”

Tiêu Sơn ngay lập tức dùng bàn tay giật mạnh bụng của nàng ra, Roạt! Âm thanh xé rách y phục của thiếu nữ ra. Một làn da trắng nõn hồng hào xuất hiện trước mặt của Tiêu Sơn. Chiếc eo thon nhỏ xuất hiện trước mắt hắn nhưng hắn không có dục vọng mà ăn đậu hủ của nàng. Tiêu Sơn nhìn về phía chiếc ấn kỳ bảy màu. Phía dưới tiểu phúc sinh ra một cái ẩn tuyến bảy màu rất nhỏ, Tiêu Sơn giật mình sau đó hô lên: “Thì ra là vậy, phệ độc thể chất! Nữ nhân ngu ngốc này nàng sợ ta biết nàng là phệ độc thể chất ta sẽ sinh ra sợ hãi nàng ư!? Đúng là ngu đến hết chỗ nói mà!”

Nhìn Tiểu Y Tiên đang được hắn ôm trong lòng, Tiêu Sơn cắn hai hàm răng nghiến ken két. Phần vì tức giận, phần vì khổ sở. Thì ra Tiểu Y Tiên muốn tránh mặt của hắn chẳng qua vì cái thứ này mà thôi. Tiêu Sơn ngẫm nghĩ loại thể chất này trong vạn ngươi chưa chắc có một người, hơn nữa trên đấu khí đại lục lại có nhưng chưa bao giờ Tiêu Sơn sẽ biết cớ gì Tiểu Y Tiên lại rõ như vậy.

Hắn đột nhiên nghĩ đến cuốn sách đang nằm ở phía bàn. Hắn đưa tay lên hút cuốn sách về phía mình. Hắn thấy cuốn sách đang mở, trên phía đó xuất hiện mấy dòng chữ: “Ách Nan Độc Thể, một loại độc thể kì dị, có thể lấy thôn phệ độc dược để gia tăng nhanh chóng thực lực, phương thức phân biệt Ách Nan Độc Thể, nơi tiểu phúc sinh ra một cái ẩn tuyến bảy màu rất nhỏ, đường nét bảy màu ẩn chứa độc lực sẽ sinh trưởng dọc theo trong cơ thể, mà khi đường nét bảy màu kéo dài đến vị trí trái tim, là thời khắc Ách Nan Độc Thể cực mạnh, đồng thời, cũng sẽ bị vạn độc phệ thân đau nhức.” Những chữ nhỏ ghi phía dưới, vẫn phi thường kể rõ nêu ra chi tiết phương thức Ách Nan Độc Thể tạo thành thương tổn, Tiêu Sơn nhìn mấy dòng chứ này thì thoáng thở dài.

Ách nan độc thể hay gọi là phệ độc thể chất vốn là thể chất tu luyện vô cùng bá đạo tại trong tu chân thể giới. Một khi tu luyện công pháp đặc biệt sẽ tăng trưởng mạnh tu vi. Không ngờ ở thế giới này cũng có hơn nữa còn lấy cái tên ách nan độc thể. Tiểu Sơn nhìn về phía nàng sau đó hắn cắn răng một cái dù thế nào hắn cũng nhất định phải ăn nữ nhân này hôm nay. Dù thế nào hắn cũng phải giải khai tâm tình của nàng. Hắn muốn biết được nàng yêu hắn đến mức nào.

Vốn nguyện vọng nàng là trở thành một gã luyện Dược sư, đáng tiếc, bởi vì duyên cớ thuộc tính trời sanh, nàng đành phải từ bỏ trở thành một gã y sư, dựa theo thể chất nàng phát triễn, ngày sau, sợ rằng sẽ trở thành đại độc sư cấp bậc tông sư trên đại lục đông đảo người sợ hãi cùng kiêng kị.

Khi tới tình trạng đó, có lẽ quả thật sẽ giống như lời ngày đó nói. Không có nữa người nào dám cùng nàng tiếp xúc, càng khỏi phải nói cùng bằng hữu nói chuyện thân mật, nàng muốn vốn là trở thành y sư cứu tử đỡ thương, nhưng tựa hồ lão thiên không muốn như vậy, làm cho một nữ nhân thiện lương sinh ra, biến người nọ gặp phải Ách Nan Độc Thể.

Tiêu Sơn nhớ đến được trong đó có một chiếc nhẫn màu xanh lá cây vô cùng phù hợp với nàng. Từ trước đến nay công pháp tu luyện trong chiếc nhân cổ phác trên tay hắn xuất ra không có công pháp nào là không bá đạo cả. Đặc biệt hai chiếc nhẫn kia hắn cảm nhận được bất phàm. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng trở thành độc dược sư, nếu như vậy hắn đâu còn là Tiêu Sơn. Hắn muốn nàng trở thành một y sư tuyệt vời, nếu như nàng muốn trở thành luyện dược sư sao? Hắn sẽ thành toàn cho nàng.

Nhìn khuôn mặt đang ánh nên nét hồng hào của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn nhè nhàng dùng bàn tay vuốt ve lên khuôn mặt của nàng. Lòng hắn đang chất chứa vô vàn yêu thương. Đôi mắt của hắn ánh nên nét yêu thương, ôn nhu… Hắn yêu nàng vì nàng đáng yêu sao? Không phải là vì tấm lòng lương thiện của nàng. Tiêu Sơn thầm nghĩ dù hôm nay có cưỡng hiếp nàng, có bắt ép nàng ở bên cạnh hắn, có lẽ nàng ban đầu sẽ khổ sở nhưng hắn nhất định sẽ làm.

Tiểu Y Tiên nằm trên giường hai mắt đóng chặt chậm rãi mở ra, ngọc thủ giật giật, khóe miệng dần dần thoáng nổi lên một nét khổ sáp, đôi mắt của Tiểu Y Tiên từ từ nhấp nháy mở ra, sau đó đôi mắt của nàng to tròn nhìn về phía Tiêu Sơn kinh hãi. Nàng giật mình hô lên: “Buông ta ra! Ngươi còn không buông ra!” Nàng lo lắng vội vàng muốn đẩy hắn ra. “Uhm” Một nụ hôn từ đôi môi của hắn áp thẳng lên đôi môi của nàng. Tiểu Y Tiên hoàn toàn kinh hô, con mắt mở to nhìn về phía hắn.

Thiếu niên xấu xí dùng sức ôm chặt lấy thân thể của nàng. Hắn áp đôi môi của nàng về phía đôi môi của hắn sau đó há miệng luồn chiếc lưỡi của hắn vào bên trong.