Tiêu Sơn thấy được Vân Vận không chịu nổi đã kích mà ngã xuống đất bất tỉnh thì lòng Tiêu Sơn đau như cắt. Hắn cảm giác được trái tim của mình giống như có một bàn tay ma quỷ đang bóp nghẹt lấy. Ngực hắn bị ép chặt, hơi thở trở nên vô cùng khó khăn. Lúc này, điều hắn rất muốn làm đó chính là trực tiếp chạy tới ôm Vân Vận vào trong lòng sau đó nhẹ nhàng an ủi nàng nhưng hắn tuyệt đối không thể làm vậy. Bộ dạng Tiêu Sơn vẫn lạnh như băng, khuôn mặt mang theo sự lạnh lùng và âm trầm.

Trái tim Tiêu Sơn đang rỉ ra máu, hắn cảm nhận được từng đao từng đao khảm vào trong tim hắn. Tiêu Sơn cảm giác được đau đớn đến thấu gan thấu ruột, điều hắn có thể làm là âm thầm căn răng ở trong lòng: “Vận Nhi... xin lỗi nàng, thật sự xin lỗi nàng! Nếu như ta không làm vậy nàng sẽ gặp phải nguy hiểm. Thứ cho ta là một nam nhân... một nam nhân vô năng. Ngay cả khả năng bảo vệ một cô gái cũng không có.”

Thì ra tất cả biểu hiện trong lúc này của Tiêu Sơn chỉ để cho người ngoài nhìn thấy mà thôi. Hắn muốn đem mối quan hệ giữa hắn và Vân Lam tông nháo cứng với nhau. Hắn tuyệt đối không muốn quan hệ giữa hai người sẽ khiên cho Vân Vận trở nên nguy hiểm. Chính vì vậy mà hắn mới đưa ra hạ sách này.

Đám người Vân Lam tông nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt họ bao hàm tức giận, oán trách, coi thường, khinh rẻ... đủ những mặt trái tâm tình đối với Tiêu Sơn. Nhưng đáp lại những cái nhìn khinh rẻ này là khóe miệng nhếch lên kèm theo đó là một nụ cười tràn đầy khinh bỉ nhìn về phía họ. Thấy bộ dạng Tiêu Sơn biểu hiện, đám đệ tử Vân Lam tông càng trở nên tức giận hơn.

Tiểu Y Tiên thoát lựchoàn toàn ngã vào trong lòng của Tiêu Sơn. Hai má xinh đẹp của Tiểu Y Tiên trở nên đỏ hồng, toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi. Khi mà nàng ngả đầu vào Tiêu Sơn thì ánh mắt nàng mang theo sự mệt mỏi nhìn về phía hắn nói: “Phu quân, thiếp đã ổn định được thương thế của Tiểu Long Nữ. Hiện giờ Tiểu Long Nữ cũng không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa!”

Khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện nụ cười vô cùng gượng gạo, hắn nhếch miệng lên: “Tiên Nhi, nàng giỏi lắm!” Tiểu Y Tiên mím mím môi nhìn về phía Tiêu Sơn, ánh mắt của nàng mang theo tâm tình rất phức tạp mà Tiêu Sơn không có cách nào nhìn ra đôi mắt xinh đẹp ấy đang biểu hiện những gì.

Bất chợt lão già Cổ Vấn Thiên đi về phía Tiêu Sơn. Khi đi gần tới Tiêu Sơn thì Cổ Vấn Thiên để lộ khuôn mặt nhân từ, nụ cười giống như ánh mắt trời xuất hiện trên khuôn mặt của Cổ Vấn Thiên. Khuôn mặt từ mi thiện mục Cổ Vấn Thiên hướng về phía Tiêu Sơn trong khi giọng nói mang theo ấm áp và sự quan tâm nhẹ nhàng nói ra: “Tiểu hiền điệt, sau này các ngươi có ý định gì?”

Tiêu Sơn mím mím môi, hắn nhẹ nhàng ôm Tiểu Y Tiên trong ngực, ánh mắt khẽ liếc Tiểu Y Tiên một cái. Hắn đảo qua đám người Vân Lam tông sau đó khuôn mặt hắn bộc lộ ra sự buồn bã. Hắn mở miệng lên tiếng nói: “Tiền bối Cổ Vấn Thiên...”

Vậy mà chưa để cho Tiêu Sơn mở miệng nói hết thì Cổ Vấn Thiên xuất hiện nụ cười hòa ái, bàn tay lão đưa ra sau đó mở miệng nói với giọng nói đầy ấm áp: “Tiểu hiền điệt, tiểu nha đầu Huân Nhi thường gọi ta một tiếng Thiên gia gia. Nếu ngươi không chê lão già này, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Thiên gia gia.”

Nụ cười tràn đầy ấm áp của Cổ Vấn Thiên quả thực khiến cho Tiêu Sơn cảm khái. Tuy vậy Tiêu Sơn đã trải qua quá nhiều biến cố nên lòng nghi ngờ còn rất nặng. Mặc dù Cổ Vấn Thiên đối với Tiêu Sơn có ơn cứu mạng nhưng hắn vẫn có chút nghi ngờ lão già này. Vẻ mặt Tiêu Sơn lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Tiền bối Cổ Vấn Thiên...”

“Gọi ta một tiếng gia gia đi!” Bàn tay Cổ Vấn Thiên chìa ra, hắn nở nụ cười hiền hòa mà lại ấm áp. Ánh mắt lão tràn đầy trìu mến nhìn về phía Tiêu Sơn. Bất cứ ai nhìn về phía đôi mắt của lão sẽ cảm giác được mình đối mặt với chính gia gia của mình mà không phải người khác.

Tiêu Sơn có chút ngượng ngùng, sau đó hắn nhẹ nhàng gật đầu rồi mới mở miệng hỏi Cổ Vấn Thiên. Khuôn mặt Tiêu Sơn bộc lộ ra sự tò mò, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy: “Thiên gia gia, ngài nhắc đến Huân Nhi. Không biết quan hệ của hai người là...”

Lão già Cổ Vấn Thiên mở miệng cười lớn nói: “Hahaha... Nếu tính bội phần thì ta coi như bá phụ của phụ thân Huân Nhi. Ngươi nói xem quan hệ của ta cùng với Cổ Huân Nhi là gì!” Khóe miệng lão già Cổ Vấn Thiên xuất hiện nụ cười như có như không.

Nghe lão già nói về thân phận của mình thì Tiêu Sơn mới giật mình một cái. Xem ra quan hệ của lão già này đối với Tiêu Huân Nhi không phải là bình thường. Khi thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Tiêu Sơn thì Cổ Vấn Thiên nhàn nhạt thở dài ra một hơi rồi mới tiếp tục nói: “Hà... Tộc trưởng bởi vì muốn nàng có một tuổi thơ bình yên nên hắn mời đưa tiểu nha đầu này tới Tiêu gia các ngươi. Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi!”

Nói đến đây thì lão già Cổ Vấn Thiên mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử, lão già ta đây xem ngươi không sai chút nào! Tiểu nha đầu kia xem ra còn rất có con mắt a!”

Vẻ mặt Tiêu Sơn lập tức mờ mịt nhìn về phía Cổ Vấn Thiên sau đó lên tiếng hỏi: “Thiên gia gia, ngài... ngài đây là có ý gì?”

Lão già Cổ Vấn Thiên nheo mắt lại sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không biết gì?” Vẻ mặt Tiêu Sơn càng trở nên mờ mịt khi nhìn về phía Cổ Vấn Thiên. Hắn hoàn toàn không hiểu Cổ Vấn Thiên nói gì cả. Cổ Vấn Thiên lập tức mở miệng nói: “Tiểu hiền điệt, ngươi chẳng lẽ không biết tình cảm của nha đầu kia dành cho ngươi!?”

“Tình cảm... Huân Nhi dành cho ta!?” Vẻ mặt Tiêu Sơn biến thành ngu ngốc. Hắn tất nhiên biết đến Huân Nhi, Huân Nhi không phải yêu thích Tiêu Viêm sao? Phải biết được hắn cũng đã từng yêu thích Huân Nhi nhưng căn bản hắn chưa từng bao giờ nghĩ rằng Huân Nhi sẽ thích mình cả. Tiêu Sơn chớp chớp đôi mắt, cũng không biết hắn giả vờ ngu lại còn ngu thật hỏi: “Tiền bối... Thiên gia gia, ngài nói gì, ta không hiểu!?”

“Hài...” Lão già Cổ Vấn Thiên thở dài một hơi, ánh mắt trở thành buồn bực nhìn về phía Tiêu Sơn. Bàn tay lão chìa ra hướng về phía Tiêu Sơn mà nói với giọng chất vấn: “Tiểu tử, ngươi chẳng lẽ không biết được rằng tiểu nha đầu kia thích ngươi hay sao?”

“Huân Nhi... nàng thích ta!?” Nói ra câu này không biết Tiêu Sơn đang tự hỏi mình là còn đang trả lời Cổ Vấn Thiên nữa. Hắn có chút ngượng ngùng bởi vì mình đang ôm Tiểu Y Tiên trong lòng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Cổ Vấn Thiên, một lúc sau Tiêu Sơn mới mở miệng nói: “Nàng... không phải thích Tiêu Viêm sao?”

Lão già Cổ Vấn Thiên thở dài, hắn lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Ngươi căn bản không hiểu được. Giống như Cổ tộc và Tiêu tộc đều có huyết mạch đấu đế. Mặc dù huyết mạch đấu đế của Tiêu gia các ngươi còn tồn lại rất ít nhưng không phải không có. Tất nhiên có một số trượng hợp phản tổ. Mà Tiêu Viêm cũng là trường hợp phản tổ gần với huyết mạch đấu đế nhất. Bản thân tiểu tử này mang trong mình huyết mạch đấu đế dày nhất. Ngay cả người mang huyết mạch đấu đế như tiểu nha đầu Huân Nhi kia cũng sợ không sánh bằng.”

Trong lúc này lão già Cổ Vấn Thiên không nhanh không chậm giảng giải cho Tiêu Sơn. Lão rõ ràng không sợ những người ở đây nghe được chuyện này. Lão già bình thản lên tiếng nói: “Từ khi Tiêu Viêm sinh ra, tộc trưởng đã phát hiện được điều này nên muốn tác hợp tiểu nha đầu kia với Tiêu Viêm. Ngoài ra, huyết mạch đấu đế cao cấp của Tiêu tộc và Cổ tộc sinh ra hiệu ứng hấp dẫn nhau. Chúng ta cũng không hiểu lý do tại sao? Nếu như cho Tiêu Viêm đầy đủ thời gian lớn lên, hắn dựa vào huyết mạch hoàn toàn có thể tu luyện tới tầng thứ của đấu thánh. Thế nên, hắn cũng là đối tượng thích hợp nhất để hôn phối với tiểu nha đầu kia. Chuyện này cũng chỉ có một số ít chúng ta biết mà thôi!”

Một số ít người vậy mà lão có thể nói ra dễ dàng và trước mặt nhiều người như vậy. Tiêu Sơn có chút nghi ngờ về lão già này.

Nghe được lão già này nói vậy thì toàn bộ đám đệ tử của Vân Lam tông đều khiếp sợ. Vậy sau này Tiêu Viêm chẳng phải sẽ tu luyện thành một đấu thánh hay sao? Điều này khiến cho đám người ở đây hoàn toàn khiếp sợ. Đặc biệt trong đám người này có được Nạp Lan Yên Nhiên. Nạp Lan Yên Nhiên lại từ bỏ một vị hôn phu có khả năng trở thành đấu thánh trong tương lai. Nếu như một người khác nói Tiêu Viêm sẽ trở thành đấu thánh thì họ nhất định sẽ nói các ngươi chính là kẻ thần kinh nhưng từ chính miệng lão già này nói thì lại là một việc hoàn toàn khác.

Một nụ cười mang theo dáng vẻ từ mi thiện mục lại xuất hiện trên khuôn mặt Cổ Vấn Thiên. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn nói với giọng đều đều: “Tiểu hiền điệt... Tiểu nha đầu kia còn rất thích ngươi. Ban đầu nàng chẳng qua có chút thích Tiêu Viêm mà thôi! Mặc dù Tiêu Viêm cũng rất xuất sắc nhưng là... chúng ta còn tôn trọng quyết định của nàng.”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì nở một nụ cười khổ sở, hắn lắc lắc đầu sau đó nhìn về phía Cổ Vấn Thiên nói: “Thiên gia gia, ta hiểu. Ta đã từng rất yêu... rất yêu nàng nhưng trong lúc này tình cảm của ta dành cho nàng đã không còn. Mặc dù ta không phải là một nam nhân tốt lành gì còn rất tham hoa háo sắc nhưng người mà ta yêu...” Nói đến đây Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên mà nở nụ cười,

Thấy được nụ cười của Tiêu Sơn, trong lòng Tiểu Y Tiên cảm giác giống như ăn mật ngọt. Có lẽ chính bởi vì nụ cười này mà nàng yêu hắn chăng? Chính bởi vì nụ cười này mà nàng không tiếc cùng hắn đi vào chỗ chết sao? Nàng cũng không biết nữa.

“Hà... Xem ra hai người các ngươi là có duyên mà không có phận!” Lão già Cổ Vấn Thiên hít một hơi thật sâu, bộ mặt tỏ ra sự thất vọng. Lão già lên tiếng nói: “Tiểu hiền điệt, hiện giờ các ngươi đang bị thương không nhẹ chi bằng cùng lão phu trở về Cổ tộc. Nếu các ngươi đi cùng với mấy lão già chúng ta thì mấy lão già chúng ta cũng yên tâm hơn.”

Tiêu Sơn nghe được lão già Cổ Vấn Thiên nói như thế thì lập tức bản thân rơi vào trầm tư. Ánh mắt Cổ Vấn Thiên nheo lại nhìn về phía Tiêu Sơn, hắn thấy bộ dạng suy tư của Tiêu Sơn thì lập tức tiếp tục lên tiếng với giọng trầm ấm nói: “Tiểu hiền điệt... ngươi phải biết rằng đám người Hồn Điện đó không phải người tốt lành gì. Hiện giờ, ngươi đã trở thành mục tiêu của chúng. Mặc dù chúng đã đạt được thứ chúng muốn, lão phu nghĩ chúng cũng khó lòng bỏ qua cho các ngươi. Nếu không, các ngươi hãy cũng chúng ta trở về Cổ tộc. Ở đó, chúng ta có thể bảo vệ tốt cho các ngươi.”

Nghe Cổ Vấn Thiên nói như vậy thì Tiêu Sơn hơi ngẩn người ra. Lời nói Cổ Vấn Thiên nói không sai chút nào. Hiện tại, tình trạng Tiêu Sơn cùng với người thân hắn gặp nguy hiểm vô cùng. Nói đúng hơn thì hắn có thể bị Hồn Điện đuổi giết bất cứ lúc nào. Tiêu Sơn không sợ nguy hiểm nhưng người thân của hắn thì sao? Có kẻ ngốc mới không biết lựa chọn như thế nào. Tuy nhiên, dù thế nào thì Tiêu Sơn cũng cảm giác có chút không đúng.

Trong lúc này thì Hải Ba Đông đứng ở gần đó lập tức mở miệng thở dài nói: “Tiêu Sơn, ngươi... hay là đi với mấy vị tiền bối này đi. Chỉ cần ngươi bảo hộ tốt cho Nhã Phi là được rồi!”

Nhất thời con mắt Tiêu Sơn mở lớn nhìn về phía Hải Ba Đông, hắn lập tức lên tiếng hỏi: “Hải gia gia... vậy còn ngài!?”

Vẻ mặt Hải Ba Đông xuất hiện sự buồn bã. Hắn lắc đầu nhè nhẹ, bọ mặt già nua nhăn nheo xuất hiện nét ảm đám, chán trường. Lão già hít một hơi sau đó phả ra hơi khá dài: “Ta không thể cùng các ngươi rời đi. Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ còn cần ta. Ta chắc không thể cùng các ngươi rời đi.”

Khuôn mặt Tiêu Sơn lập tức trở nên lo lắng, hắn lập tức lên tiếng hỏi: “Nếu như người Hồn Điện tìm tới. Hải gia gia, ngài phải làm sao?” Nói ra câu này thì Tiêu Sơn xuất hiện sự phẫn hận. Hắn cảm giác được mình thật vô năng. Nếu như hắn đủ mạnh thì đã không xảy ra những việc như thế này. Liệu đám Hồn Điện vì uy hiếp hắn sẽ không dùng đến gia tộc Mễ Đặc Nhĩ và Hải Ba Đông sao. Phải biết được Mễ Đặc Nhĩ và Hải Ba Đông đều là người quan trọng của Nhã Phi. Nếu như chúng bắt gia tộc Mễ Đặc Nhĩ và Hải Ba Đông để uy hiếp Nhã Phi. Vậy Nhã Phi phải làm sao? Hắn phải làm sao đây?

“Bất kể thể nào, ta cũng sẽ không rời đi gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ngươi chỉ cần đối xử tốt với tiểu nha đầu kia là được!” Hải Ba Đông thời dài, khuôn mặt lão trở nên buồn rầu. Hắn nói với giọng trầm thấp và đều đều: “Hơn nữa, khi trở về ta sẽ tuyên bố đem Nhã Phi trục xuất ra khỏi gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ta nghĩ chắc Hồn Điện sẽ không đến tìm chúng ta nữa.” Tất nhiên, Hải Ba Đông chỉ nói ra câu này vì làm Tiêu Sơn an lòng và hắn cũng hy vọng trường hợp xấu sẽ không xảy ra, mọi việc diễn ra đúng như hắn muốn.

Vậy mà Cổ Vấn Thiên đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu hiền điệt người yên tâm đi! Việc gia tộc Mễ Đặc Nhĩ giao cho chúng ta. Lần này, nếu không phải chúng ta chậm chân, Tiêu gia các ngươi sẽ không gặp phải tai nạn này. Chỉ trách chúng ta quá chậm chân...” Vừa nói thì Cổ Vấn Thiên vừa thở dài, bộ mặt biến thành vô hạn đau buồn, vô hạn thương tiếc. Ai nhìn vào cũng cảm giác được lão đáng thương. Lão tiếp tục nói: “Ta biết được gia tộc Mễ Đặc Nhĩ quan trọng với tiểu hiền điệt thế nào. Chúng ta tuyệt sẽ không để gia tộc Mễ Đặc Nhĩ gặp thảm họa giống Tiêu gia. Chúng ta sẽ phải cường giả bảo vệ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.”

Lời nói Cổ Vấn Thiên rót vào tai Hải Ba Đông khiến cho hắn cảm nhận được giống như vớ được một cọng cỏ cứu mạng. Hắn lập tức chắp tay khom người hành lễ: “Cảm tạ tiền bối đã chiếu cố tới gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta.” Cổ Vấn Thiên chỉ quay ra nhìn về phía Hải Ba Đông, khuôn mặt lão xuất hiện nụ cười thân thiền đồng thời đầu hơi gật gật. Thấy khuôn mặt này thì Hải Ba Đông cảm giác được lão giống như thần hạ phàm vì cứu vớt gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mà tới.

Hải Ba Đông lập tức chìa tay đồng thời mở miệng khuyên bảo Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn, các ngươi hãy cùng các vị tiền bối này rời đi đi! Chỉ có các vị tiền bối này mới có thể bảo hộ chu toàn cho các ngươi. Chỉ trách gia gia như ta quá vô dụng, ngay cả giúp chút sức cho các ngươi cũng không được.”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì bản thân cũng có chút rung động. Hắn có chút cảm động bởi vì cách đối xử của Cổ Vấn Thiên đối với hắn, đối với Tiêu gia. Không nghĩ tới Cổ Vấn Thiên lại là người hiệp nghĩa không tiếc hết thảy bảo vệ cho hắn, bảo vệ người thân hắn, bảo vệ Tiêu gia. Vì cái gì hắn còn do dự không quyết mà đi với Cổ Vấn Thiên đây? Hắn không biết! Hắn chỉ cảm thấy ở sâu ơ nơi nào đó có một thứ gọi là linh cảm. Linh cảm này nói với hắn rằng hắn đi theo Cổ Vấn Thiên chắc chắn hắn phải chết không cần nghi ngờ.

Suy nghĩ một hồi lâu thì Tiêu Sơn để lộ một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt. Hắn nhìn về phía mấy người Cổ Vấn Thiên nói: “Đa tạ Thiên gia gia và các vị đã ra tay tương trợ. Sau này gia tộc Mễ Đặc Nhĩ phải làm phiền các vị rồi!”

Mấy lão già đều nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười mà gật đầu. Lão già Cổ Vấn Thiên mấp máy đôi môi hồng hào của mình nói: “Tiểu hiền điệt, ngươi đã gọi ta một tiếng gia gia. Việc này ta quản chắc rồi. Ngươi hãy yên tâm cùng chúng ta đi thôi!”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì nhẹ nhẹ lắc lắc đầu nói: “Thiên gia gia, hiện giờ ta không thể đi cùng ngài ngay được. Có một việc ta cần phải làm gấp. Sau việc này, chúng ta nhất định sẽ cùng mọi người rời đi!”

Nghe được điều này thì lão già Cổ Vấn Thiên ngẩn người ra một cái. Hai hàng lông mày của lão hơi nhíu lại nhìn về phía Tiêu Sơn mà hỏi: “Tiểu hiền điệt, ngươi có việc gì khó khăn có thể nói với chúng ta...” Bộ dạng Tiêu Sơn trở nên ấp úng khi nghe được Cổ Vấn Thiên hỏi vậy. Cổ Vấn Thiên thở dài ra một hơi sau đó nói: “Nếu hiền điệt, ngươi có việc khó khăn như vậy... chúng ta cũng không bắt ép. Nhưng ngươi phải hiểu, các ngươi đi một mình sẽ rất nguy hiểm. Hồn Điện tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

“Ta hiểu! Đa tạ ý tốt của Thiên gia và các vị tiền bối!” Tiêu Sơn hơi cúi đầu làm lễ. Ngay sau đó hắn lên tiếng nói: “Sau khi làm xong việc này, ta nhất định sẽ đi tìm các vị tiền bối để đến Cổ tộc.”

Mấy lão già nhìn về phía nhau, Cổ Vấn Thiên thở dài một hơi rồi gật gật đầu, hắn lên tiếng nói: “Nếu vậy, lão phu cũng không làm khó ngươi nữa...” Bàn tay Cổ Vấn Thiên vứt ra. Một miếng ngọc lập tức rơi vào trong tay Tiêu Sơn. Miếng ngọc hình chữ nhật nho nhỏ. Trên miếng ngọc có những ký hiệu kỳ dị mà trên đó còn có khắc một chữ nổi “Cổ” tượng trưng cho Cổ tộc. Lão già Cổ Vấn Thiên mới bình thản lên tiếng nói: “Nếu như ngươi muốn gặp lại chúng ta hoặc giả các ngươi gặp phải nguy hiểm, các ngươi hãy bóp vỡ mảnh ngọc này. Đến lúc đó lão phu sẽ lập tức xuất hiện bảo hộ các ngươi rơi đi.”

Nhẹ nhàng nắm trong tay mảnh ngọc, Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười nói: “Đa tạ, Thiên gia gia và các vị tiền bối!” Ngay sau đó hắn quay ra nhìn về phía Hải Ba Đông nói: “Hải gia gia, sau này người hãy tự chăm sóc cho mình thật tốt!” Hải Ba Đông nhìn về phía hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn mà gật đầu.

“Hải gia gia, cẩn trọng bản thân!” Tiểu Y Tiên nói ra với giọng nhè nhẹ.

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Chúng ta đi thôi!” Nói đến đây hắn quay ra nhìn về phía đám người Cổ Vấn Thiên nói: “Thiên gia gia, các vị tiền bối... chúng ta sẽ còn gặp lại!” Ánh mắt Tiêu Sơn khẽ liếc một cái về phía Vân Vận. Ngay sau đó hai người Tiểu Long Nữ và Thanh Viêm lập tức biến mất. Dưới chân Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên xuất hiện vòng sáng. Hai nười lập tức biến mất chỉ trong tích tắc.

Nhìn thấy được cảnh này thì lập tức đám đệ tử Vân Lam tông hác hốc mồm ra. Vậy mà, trong lúc Tiêu Sơn lập tức rời đi như thế này thì Cổ Vấn Thiên nhíu mày lại. Ở sâu trong mắt của lão xuất hiện vẻ âm trầm. Vừa rồi, lão rõ ràng thấy được Tiêu Sơn đem ngọc giản thu vào. Hắn không có cách nào cảm ứng được ấn ký mà mình đã cài đặt lên ngọc giản này.

Lão già Cổ Vấn Thiên thầm nghĩ, một nụ cười lạnh lẽo trong lòng của lão. Nụ cười này mang theo sự coi thường và khinh bỉ: “Tưởng thoát dể dàng như vậy sao? Tiểu tử!?” Mặc dù lão không biết Tiêu Sơn có phát hiện ra được lão đang diễn trò hay không nhưng dù Tiêu Sơn có trốn đi đâu đi nữa thì lão cũng lập tức tìm được bọn họ.

Cổ Vấn Thiên thấy được Tiêu Sơn đã rời đi thì lập tức quay về phía mấy lão già nói: “Chúng ta cũng cần trở về!” Mấy lão già nhìn về phía nhau gật đầu một cái.

Trước mặt của đám đệ tử Vân Lam tông, bàn tay Cổ Vấn Thiên đưa ra. Lực lượng hắn nhẹ nhàng đem không khí xé rách tạo ra một cái động xoáy tròn màu đen. Lão bình tĩnh đi vào trong đó. Theo sau là mấy lão già cũng nhẹ nhàng vuốt râu đi vào phía bên trong.

Ma Thú Sơn Lâm...

Tiêu Sơn cùng Tiểu Y Tiên lập tức xuất hiện tại một sơn cốc nhỏ. Tiểu Y Tiên sau khi dùng truyền tống thì toàn thân lực độ hao hết. Nàng lập tức ngất đi. Tiêu Sơn cũng cảm giác toàn thân không có chút khí lực nào. Hắn lập tức cắn răng phất tay một cái. Một người thanh niên tuấn lãng xuất hiện trước mặt Tiêu Sơn.

Hai hàm răng Tiêu Sơn cắn chặt, hắn gằn ra một tiếng: “Mau đem chúng ta đến cửa vào không gian của Hỏa Liên Yêu Thánh!” Vẻ mặt Thanh Viêm lập tức dại ra nhưng hắn bị Tiêu Sơn gằn lên với giọng tức giận: “Mau! Còn không đi. Toàn lực phi hành... mau...”

“Vâng!” Thanh Viêm không có hồi đáp. Hắn lập tức hóa thành một con chim lửa khổng lồ. Vừa hóa thành con chim khổng lồ, hắn đã thấy được Tiêu Sơn vọt thẳng lên lưng mình. Thanh Viêm lập tức dùng hết khí lưc của mình phóng về phía khu rừng Mê Huyễn Tùng Lâm.

Tại một dãy nũi...

Đám lão già Cổ Vấn Thiên đi gặp một đám người mặc áo đen. Nếu như Tiêu Sơn ở đây nhất định sẽ kinh ngạc bởi vì đám người áo đen này không phải là người đã tấn công hắn ở đế quốc Gia Mã hay sao? Một số người đã bỏ đi áo bào để lộ ra khuôn mặt thực sự. Một đám người lập tức đối với lão già Cổ Vấn Thiên cung kính nói: “Ra mắt các vị trưởng lão!”

Mấy lão già nhìn về phía đám người này gật đầu. Lão già Cổ Vấn Thiên lập tức gật đầu mỉm cười hài lòng nói: “Còn rất tốt đây! Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất xuất sắc. Chúng ta trở về Cổ tộc đi thôi!”

Một người thanh niên cực kỳ anh tuấn bước ra hỏi: “Đại trưởng lão, lần này chúng ta tổn thất nhưng là...”

Hắn còn chưa nói hết thì đã bị Cổ Vấn Thiên cắt đứt, bàn tay hắn đưa lên ngăn cản lời nói của người thanh niên. Cổ Vấn Thiên mỉm cười nói: “Chuyến này tổn thất vài người không đáng nói. Ngoài ra, đám người bị giết chết... toàn bộ đều là người của Hồn Điện bị chúng ta khống chế.” Một số đám người mặc áo choàng đen ở đây run lên. Cổ Vấn Thiên cười lạnh nói: “Nếu như thiếu chỉ cần tìm Hồn Điện bổ xung là được. Chỉ cần không làm quá tay, Hồn tộc cũng rất khó phát hiện. Hơn nữa, chúng ta thu hoạch trong lần này hơn xa giá đã bỏ ra. Lần này chúng ta cũng đã biết cực hạn của tiểu tử kia ở chỗ nào.”

Vẻ mặt người thanh niên cực kỳ anh tuấn kia nghi hoặc hỏi: “Các vị trưởng lão, hắn còn nhỏ tuổi như vậy thực lực đã đủ khiêu chiến đấu tôn tam tinh đỉnh phong. Chúng ta để hắn sống có quá nguy hiểm hay không?”

Cổ Vấn Thiên lắc lắc đầu cười nói: “Thực lực của tiểu tử này quả thật có chút đáng sợ nhưng cũng chưa nguy hại tới mức đó. Chẳng qua hắn dựa vào trận pháp của tu chân giả cùng với khế ước long tộc truyền thừa từ long tộc mới đạt được mức đó thôi. Cộng vào thân pháp cùng với pháp thuật quỷ dị coi như miễn cưỡng đấu với đấu tôn sơ cấp. Nói hắn có khả năng đấu với đấu tôn sơ cấp coi như là miễn cưỡng.”

“Nếu như ngay từ đấu hắn không có khế ước long tộc, không có trận pháp hỗ trợ đồng thời người chúng ta toàn lực ra tay. Ngươi nghĩ hắn có cơ hội chống lại đấu tôn sơ cấp sao.” Lão già Cổ Vấn Thiên vuốt vuốt râu sau đó nói: “Không nghĩ ra tiểu tử này lại có thể dùng trận pháp đem một đấu tôn tam tinh đỉnh ép xuống chỉ còn đấu tôn nhất tinh đỉnh đây. Trận pháp của tu chân giả vẫn huyền ảo, vẫn khó lượng như thế. Vậy mà đem đấu tôn đánh sụt xuống cả hai tinh thật làm cho người cảm thán.”

Lão già mặc áo choàng đen cười nói: “Tiểu tử này, xác thực có chút thú vị nhưng cũng đầy nguy hiểm. Cho hắn một thời gian nữa, hắn có lẽ giết được đấu tôn sơ cấp cũng không trừng!”

Đầu Cổ Vấn Thiên nhẹ nhàng lắc lắc, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Bây giờ vẫn không thể giết hắn vội. Chúng ta cần chút thời gian xác nhận công pháp. Ngoài ra, hắn còn có lợi đối với gia tộc chúng ta. Chúng ta không cần vội vàng giết chết hắn. Bất quá chỉ là một con khỉ có chút lợi hại mà thôi. Chúng ta có thể giết chết hắn bất cứ khi nào nhưng tốt nhất không nên để các viễn cổ chủng tộc khác biết được điều này. Cứ để cho hắn sống một thời gian đi.” Nói xong thì Cổ Vấn Thiên xuất hiện nụ cười tràn ngập tự tin và coi thường đối với nhân sinh.

Một người nam nhân từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra mấy quả cầu khá lớn. Chúng lơ lửng trong tay của người nam nhân này. Hắn mở miệng với giọng điệu cung kính: “Đại trưởng lão, đây là số hình ảnh và âm thanh chúng ta đã lưu lại. Xin đại trưởng lão kiểm tra lại!”

Bàn tay Cổ Vấn Thiên phất lên, một đám ngọc lập tức bay vào trong tay của lão. Bàn tay lão đưa ra thâu tống một đám đấu khí vào trong đám ảnh ngọc này. Nhất thời ảnh ngọc hiện lên hình ảnh rất rõ ràng, từng chi tiết về Hồn Điện tấn công đám người Tiêu Sơn ra sao. Ngoài ra còn có ảnh đám người Cổ Vấn Thiên có tình có nghĩa như thế nào? Cổ Vấn Thiên sẵn sàng hy sinh lợi ích để bảo vệ đồng minh Tiêu gia. Sau khi xem toàn bộ hình ảnh và âm thanh ghi lại thì lão mỉm cười gật đầu thỏa mãn.