Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 122: Thu phục Tử Tinh Dực Sư Vương

Mặt trời đã mọc lên cao, thiếu niên chăm chú nhìn bóng người thon dài đang ưu nhã dựa trên khối cự thạch, ánh mặt trời khẽ chiếu nên thân thể, khiến thân thể nàng như được bao trùm trong một tầng lưu quang chói lọi. Nữ tử trường kiếm kỳ dị đặt giữa hai chân nàng, hôm nay, nàng đã thay một bộ váy trắng, mái tóc đã búi thành hình phượng hoàng như trước tỏa ra vẻ cao quý, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng ưu nhã, bộ dạng nhu nhược mấy ngày trước bị mất đấu khí.

Đứng bên cạnh thiếu niên là một thiếu nữ mặc một bộ y phục cũng màu trắng nhưng y phục của nàng xen lẫn màu hồng, chiếc eo thon nhỏ thắt một chiếc lơ màu hồng nhạt trong suốt khá lớn đằng sau lưng. Chiếc lơ bó lại đem chiếc eo thon nhỏ của nàng bó lại, hai chiếc tua rua của chiếc lơ kéo dài tới tận ngang gót chân của thiếu nữ. Vẻ mặt của thiếu nữ xinh xinh đẹp dưới ánh nắng trông giống như bông sen màu hồng nhạt mở ra những cánh hoa phát ra hương thơm nhè nhẹ êm dịu lòng người.

Thiếu niên mặc một thân y phục màu lam, một bộ quần áo ở bên trong là y phục màu đen, chiếc áo khoác màu lam khoác ở bên ngoài, với khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có thể làm cho bất cứ nữ nhân nào khi nhìn thấy lần đầu cũng phải đỏ mặt có chút rung động.

Thiếu niên trầm ngâm nhìn về phía nữ tử xinh đẹp mà cao quý, miệng hắn nhếch lên hỏi: “Tử tinh dực sư vương thực lực là mấy tinh!? Nếu như ta đoán không nhầm trước đây hẳn nó cũng tầm tam tinh hoặc tứ tinh chứ!?”

“Ma thú cũng không dễ để phân chia thành mấy tinh cấp bậc, nếu là so về đấu kỹ để tranh hơn thua, nó nhiều lắm chỉ có thể cùng nhị tinh đấu hoàng chống lại, bất quá ma thú am hiểu nhất là cận thân chiến đấu, mà Tử Dực Sư Vương nếu nói về cận có thể so sánh với tứ tinh, thậm chí là ngũ tinh đấu hoàng ”Vân Vân trầm ngâm sau đó nói ra: “Tổng hợp lại, nó thân mình thực lực, có lẽ coi như là tam tinh đấu hoàng di…“

Suy nghĩ một chút đôi môi đỏ mọng của nàng hơi nhếch lên: “Hiện nay ta đã đạt đến tứ tinh đấu hoàng có thể nắm chắc đến bảy thành đánh bại nó. Nếu như cần thiết ta có thể một mình đi lấy tử linh tinh không cần người phải ra tay giúp đỡ!? Nếu như bị thương ta sẽ nhanh chóng chạy trốn sau đó nhờ Tiên Nhi muội muội chữa trị thương thế dù sao Tử Tinh Dực Sư vương muốn thương thế nhanh chóng khỏi hẳn không phải là ngày một ngày hai…” Vân Vận nói ra ý kiến của mình. Nàng đơn giản muốn đả thương tử tinh dực sư vương sau đó nhanh chóng rời đi rồi một lần nữa chữa thương trở lại.

Thiếu niên hai tay ôm ngực, hắn lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Ngươi đúng là có chút tiểu thông minh nhưng tử tinh dực sư vương nó trí tuệ chắc hẳn sẽ không ngốc. Đến lúc đó liều cá chết lưới rách sẽ rất nguy hiểm sợ rằng đến lúc đó ngươi sẽ không công ra về…” thiếu niên phất tay một cái sau đó tiếp tục nói: “Ngươi vẫn là làm theo kế hoạch của ta đi! Giả vờ bị thương sau đó dẫn dụ nó đến chỗ này ta khác có cách đánh thắng nó so sánh với kế hoạch kia của ngươi tốt hơn nhiều…”

Đôi mắt Vân Vận chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi thực sự muốn làm như vậy!?” Thiếu niên gật đầu, Vân Vận thở ra một hơi: “Ta không biết ngươi đến tột cùng là làm gì nhưng ta tin tưởng ngươi!”

Thiếu niên thấy vậy nhìn về phía nàng mỉm cười, hắn bình đạm nói: “Như vậy cứ theo kế hoạch của ta đi. Ngươi dẫn dụ nó đến đây ta sẽ giúp ngươi đánh thắng nó thế nào!?” Tiêu Sơn nói ra những lời đầy tự tin.

Vân Vận gật đầu sau đó xoay người đi: “Vậy hai người các ngươi ở lại đây đi! Ta sẽ tự mình dẫn dụ nó đến đây!?” Vân Vận xuất hiện một đôi cánh màu xanh da trời xuất hiện sau lưng. Đôi cánh nhìn tuyệt đẹp giống như một thiên thần vậy. Hai cánh của Vân Vận đập mạnh, thân hình của nàng nhoáng một cái bay về phía không trung.

Tiêu Sơn quay sang nhìn thấy Tiểu Y Tiên nhìn về phía Vân Vận trong con mắt lóe lên tinh quang. Hắn cười khổ nói: “Đôi cánh hóa khí của một đấu hoàng rất xinh đẹp đi!?” Thiếu nữ khe khẽ gật đầu Tiêu Sơn cười khổ nói: “Vậy mấy ngày nữa phu quân sẽ luyện chế mấy loại cánh phi hành xinh đẹp cho Tiên Nhi a!?”

Tiểu thiếu nữ hơi kêu lên, hắn lúc này bị thiếu niên nhẹ nhàng kéo vào người: “A…” Thiếu nữ bị cánh tay bá đạo của hắn ôm chặt lấy sau đó đôi môi của hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng. Thiếu nữ khẽ ưm lên một tiếng muốn đấy hắn ra ngoài.

Vân Vận lúc này đang phi hành trên không trung, phía dưới là một rừng cây, ở gần đó xuất hiện khá nhiều các cây cối rậm rạp bị đổ vỡ có vẻ trận chiến cách đây một tháng dấu vết vẫn còn có lưu giữ. Đôi mắt của Vân Vận hấp háy, nàng tò mò lẩm bẩm: “Thực sự với trận pháp kia hắn có thể chiến thẳng được tử tinh dực sư vương!?” Vân Vận có chút không tin sau đó nàng lắc lắc đầu nhanh chóng phi hành về phía trước.

Vân Vận lúc này đang phi hành đột nhiên chậm lại, ngay sau đó xuất hiện trước mặt nàng là một cái động phủ. Ánh mắt của nàng đảo qua tọa thất không xa trên dãy núi, trên đỉnh núi, một cái động cực lớn bị che lấp bơi nhánh cây, như ẩn như hiện.

Ở trên không trung, ánh mắt của Vân Vận chậm rãi đảo qua sơn động phụ cận, lông mày đen nhánh cau lại nói : “Phòng ngự chung quanh cũng rất sâm nghiêm, tên kia cũng đã có chút cảnh giới.”

Nàng trầm ngâm một chút sau đó nói: “Vậy nhanh chóng kéo Tử Tinh Dực Sư Vương ra là được!?” Vân Vận cũng không có tiếp tục nói nhảm, đôi cánh sau lưng rung lên, thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên trên cao, sau đó như một tia chớp hướng động khẩu phái trước bay đi.

Vân Vận vốn dĩ không muốn ân dấu, cho nên khi nàng tiến vào vùng phụ cận sơn động khoảng trăm thước thì từng đợt tiếng thú hô lên, vang vọng cả dãy núi.

Ngọc thủ nắm chặt,trường kiếm màu xanh kỳ dị, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, Vân Vận thân hình hóa thành một quang ảnh màu xanh, trong thời gian ngắn lao xuống khu rùng rậm bên cạnh sơn động, nhất thời từng tiếng thú thê lương hô lên, đông đảo ma thú, ở phụ cận sơn động hoảng sợ chạy trốn, dưới con mắt của ma thú một gã đấu hoàng cường giả không khác gì một ác ma hung ác, căn bản đối chiến không có một đường sống sót.

“Nữ nhân loài người, ngươi dĩ nhiên còn dám xuất hiện ? Hôm nay ta nhất định lấy tính miệng ngươi báo mối thù hủy giác ” Tại lúc ma thú thủ vệ bị Vân Vận ngược sát, bên trong động phủ to lớn, Tử Tinh Dực Sư Vương nổi giận rít gào, bạo vang lên khắp chân trời

Theo âm thanh rít gào vang lên, một đạo quang ảnh màu tím như một tia chớp từ bên trong động, bay vút ra, tức khắc bạo khởi quang hoa, khu rừng rậm trong nháy mắt bị phá hủy thành một mảnh hỗn độn.

Rừng rậm nhất thời bị phá hủy, hai đạo quang ảnh màu tím và màu xanh, một truy một cản, sau đó tại trên cao nghìn thước hung hãn va chạm vào nhau.

Ma thú thủ vệ trước cửa động phủ, đại đa số đều bị Vân Vận giải quyết, bất quá do thời gian ngắn ngủi nên vẫn còn sót lại hai đầu tam giai ma thú trốn ở phía sau, hiện tại hai đầu tam giai ma thú đang nơm nớp lo sợ nhìn trận chiến đấu kịch liệt trên không trung, dư ba chiến đấu từ phía trên lộ xuống làm cho chúng phủ phục trên mặt đất, không ngừng run rẩy. Thực sự thực lực của bọn chúng không đủ để tham gia loại trấn chiến như thế này. Ngay cả tư cách xem cũng rất có thể vì thế mà bị dư lực của hai người nghiền chết.

Tử tinh dực sư vương toàn thân bốc ra ngọn lửa đỏ rực nó gào lên vô cùng lớn: “Nữ nhân nhân loài mau cút khỏi lãnh địa của bản vương đi!”

Vân Vận đôi môi đỏ mềm mấp máy: “Chỉ cần Tử Tinh Dực Sư vương đem tử linh tinh cho ta, ta ngay lập tức sẽ rời đi không làm phiền ngươi nữa!”

“Nữ nhân nhân loài người đây là muốn chết!” Tử tinh dực sư vương há chiếc miệng cực lớn của nó, đầu của nó hơi lùi lại một ngọn lửa màu tím từ trong miệng của nó nhanh chóng phun ra ngoài. Thân hình của nó run lên bắn ra giống như một quả đại pháo vậy.

Vân Vận nhanh chóng xoay người vòng tròn, kiếm mang lóe lên, một cái cơn lốc vòi rồng xoay quanh thân mình sau đó hướng về phía quả cầu lửa không lồ kia oanh kích lên. Cả quả cầu không lồ kia bị cơn lốc vòi rồng hung hăng đập mạnh vào đó. Hai thứ va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ lớn: “Oanh!”

Chúng nhanh chóng tiêu tán, tử tinh dực sư vương không thèm để ý. Lúc này cả thân mình nó nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa mạnh mẽ. Ngọn lửa màu tím bốc lên rừng rực hóa thành một cột lửa cao mấy chuc trượng. Sau đó đột nhiên cột lửa lấy nó làm trung tâm bắt đầu điên cuồng xoay tròn, xoay tròn với tốc độ vô cùng nhanh. Hai cánh của tử tinh dực sư vương đập mạnh lên.

Cơn lốc lửa ngay lập tức bay về phía Vân Vận với tộc độ vô cùng nhanh. Vân Vân hai tay vung lên, đấu khí xoay tròn với tốc độ vô cùng nhanh. Trung quanh thân thể của nàng xuất hiện một cái vòi rồng vô cùng lần. Kiếm quét ra, cả chiếc vòi rồng cũng hung hăng nhanh chóng bay về phía cơn lốc lửa kia. Hai chiếc vòi rồng một lửa một gió hung hăng đụng vào nhau phát ra những tiếng rít gào.

Oanh! Oanh!...

Cả đám cây cối đều bị gió cùng với ngọn lửa nhanh chóng đánh bay cùng với đốt cháy. Chúng phát ra âm thanh tư tư giống như bị thiêu cháy với ngọn lửa với tốc độ cao vậy. Khắp nơi là biển lửa, cây cối bốc ra mùi khét lẹt.

Trảo của tử tinh dực sư vương vung lên, đôi mắt của nó ánh lên đỏ rức. Từ cánh tay của nó hàng loạt những vết gió cong màu tím sắc bén bắn về phía Vân Vận. Vân Vận vung kiếm lên tạo ra một cái khiên bằng gió. Đám gió sắc bén màu tử sắc này hung hăng đánh vào trên chiếc khiên phát ra những âm thanh nhức óc: “Đinh, đinh, đinh…” Phía trên tấm khiên có thể thấy không khí trấn động vô cùng mạnh mẽ.

Tử tinh dực sư vương lúc này lao về phía Vân Vận. Vân Vận vung kiếm lên , trung quanh của nàng xuất hiện những thanh kiếm vô cùng sắc bén. Toàn bộ thanh kiếm do đấu khí ngưng tụ thành toàn bộ bắn về phía tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương nó không quan tâm bởi vì nó tin tưởng đám kiếm do đấu khí ngưng tụ này không thể làm gì nó.

Đinh, đinh…

Tử tinh dực sư vương bị kiếm đâm lên nhưng lần này cũng không tốt như nó nghĩ. Một số kiếm do đấu khí ngưng tụ phá đi bộ giáp phòng thủ của nó. Tử tinh giáp của nó hoàn toàn bị đâm nát, đám kiếm đâm xuyên vào thân thể của nó, từ vết thương của nó vài vòi màu nóng hổi phun ra ngoài. Tử tinh dực sư vương với đôi mắt đỏ rực phát ra lửa, nó gào lớn: “Nữ nhân nhân loài đáng chết!”

Cả cái trảo lớn của Tử tinh dực sư vương hung hằng đập mạnh lên người của Vân Vận. Vân Vận ngay lập tức bị đánh bay, bộ giáp đấu khí trên người của nàng ngưng tụ bị rạn nứt. Từ miệng của nàng phun ra một chút màu đỏ.

“Nữ nhân nhân loài ngươi đây là muốn chết đừng có trách bổn vương…” Một tiếng sư ngâm mơ hồ mang theo phẫn nộ từ trong miệng phát ra, tử quang trên thân thể tử tinh dực sư vương ngày càng thịnh, chỉ trong chốc lát, quang mang mãnh liệt mơ hồ đã át đi ánh sáng mặt trời ban trưa.

Nhìn trên bầu trời tử tinh dực sư vương thân thể phát ra tử quang mãnh liệt, phía dưới ma thú vây xem đều đột nhiên hoảng sợ thối lui.

Vân Vận vốn biết được chiêu này đã quá quen thuộc nàng làm sao để cho nó được như ý. Kiếm đột nhiên đút vào vỏ, hai tay khép lại, phía trên bàn tay lập tức xuất hiện một quả cầu bằng gió nho nhỏ, đấu khí toàn diện áp xúc xoáy tròn thành một cơn lốc nhỏ trong bàn tay. Vân Vận nhìn về phía tử tinh dực sư vương.

Tử sắc quang hoa bao phủ cả một phiến thiên địa, trải qua một hồi đột nhiên co rút nhanh, chỉ trong nháy mắt tử hoa đầy trời đều bị áp súc thành tử sắc quang trụ cõ gần nửa thước. Tử tinh dực sư vương hét lên một tiếng: “Tử tinh phong ấn!” Một đoàn tử sắc giống như thiếm điện bắn về phía Vân Vận. Cùng lúc đó Vân Vận cũng ném đi quả cầu gió nhó nhỏ.

Oanh!

Quả cầu gió nho nhỏ hung hăng đụng mạnh về phía đoàn tử sắc kia. Nó bạo tác lúc này biến thành một quả cầu khổng lồ so với thân hình của tử tinh dực sư vương còn to hơn mấy lần. Nó bao trùm cả một khu vực rộng lớn. Tử sắc quang trụ bị đụng vào quả cầu gió nhanh chóng ảm đạm lại không còn ánh sáng đáng tiếc quả cầu vẫn điên cuồng mở rộng. Nó nhanh chóng lan ra phía ngoài. Tử tinh dực sư vương vốn là động vật với nguy hiểm cảm giác cực cao khi nhìn thấy được Vân Vận nén quả cầu đó nó đá hốt hoảng tính xúc bắn mạnh ra đòn này sau đó lùi lại.

Quả cầu gió quả thực vô cùng mạnh mẽ nhưng là hại mịnh hại người ai trong khu vực của nó nổ thì thực sự là quá đen. Toàn bộ quả cầu dung nhập phong thuộc tính lúc này giống như lưỡi cưa vô cùng sắc bén. Nó điên cuồng rít gào, đám cây bên dưới trong tầm ảnh hưởng của nó bị nó cắt thành những phiến gỗ nhỏ vụn. Vân Vận có chút kinh hoảng ngẩn người vì đòn uy lực đáng sợ này khi nàng tung ra hết sức.

Vân Vận lúc này mới hốt hoảng xoay người nhanh chóng rời đi. Nhưng nàng cũng bị một vết cắt lớn trên bộ ngực khá lớn. Bị luông gió táp vào toàn thân rách nát, miệng lại một lần nữa phun ra một ngụm máu.

Sau một chút quả cầu gió nhanh chóng yếu dần rồi tản đi, Tử tinh dực sư vương với đôi cánh bị rách, toàn thân bị thương nhưng trước mặt của hắn nữ nhân nhân loài kia còn bị thương nặng hơn nhiều. Toàn thân nàng rách nát không có một chỗ nào an toàn cả, trên người chằng chịt vết thương, Vân Vận lúc này xoay người bỏ chạy.

Tử tinh dực sư vương thấy vậy rít gào lên một tiếng: “Nữ nhân loài người ngươi muốn chạy, hôm nay để mạng ở đây đi!?” Nói xong tử tinh dực sư vương điên cuồng đuổi về phía Vân Vận. Hai người một đuổi một truy. Cứ như vậy với nhau, Vân Vận hoàn toàn không để ý đến tử tinh dực sư vương rít gào chỉ né tránh cùng với tiếp tục chạy chỉ là nàng không nhanh không chập, hơi thở có chút gấp rút mà thôi.

Đến một vùng núi toàn thân Vân Vận tỏ ra kiệt sức, thân thể của nàng nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Tử tinh dực sư vương lúc này toàn thân cũng lộ ra mệt mỏi. Nhưng trong lòng nó muốn giết chết nữ nhân nhân loài này. Nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Tử tinh dực sư vương lên tiếng gào lớn: “Nữ nhân nhân loài hôm này bổn vương nhất định phải xé xác ngươi thành trăm ngàn mảnh để rửa đi mối nhục ngươi với bốn vương!” Nói xong nó lao về phía Vân Vận đang đứng ở dưới đất, toàn thân của nó bốc lên tử sắc hỏa diễm nhàn nhạt.

Đột nhiên dưới chân của Vân Vận lúc này xuất hiện một vòng sáng ngũ sắc, một hình thù đồ án kỳ dị nhanh chóng từ phía dưới đất nổi lên. Bản tính của tử tinh dực sư vương đối với nguy hiểm cực kỳ nhảy cảm. Nó cảm giác có gì đó không đúng, Tử tinh dực sư vương ngay lập tức giảm đi tốc độ sau đó xoay người bỏ trốn.

Một âm thanh lẳng lặng vang lên: “Muốn chạy trốn đã muộn!” Âm thanh này vừa vang lên thì một cột sáng năm màu từ cái hình thù kỳ dị đó bắn về phía tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương hốt hoảng xoay người phun ra một ngọn lửa đánh về phía nguồn sáng. Nhưng có vẻ vô dụng bởi vì nguồn sáng lúc này đã đánh về phía cơ thể của nó, nó xuyên qua đám lửa mà không có bất cứ trở ngại nào.

Tử tinh dực sư vương cảm giác được có thứ gì đó chui vào đầu của mình. Sau khi nguồn sáng bay nhập vào cơ thể tử tinh dực sư vương thì cả trận pháp nhanh chóng ảm đạm xuống, nó tắt ngúm không có bất cứ phản ứng gì.

Hống!

Đột nhiên tử tinh dực sư vương hồng khiếu một tiếng, nó cảm giác được đầu của mình đau đớn vô cùng lớn. Thân mình nó lảo đảo ngay sau đó đâm rầm xuống mặt đất tạo ra một cái hố lớn. Bùi mù bốc lên, toàn thân của con tử tinh dực sư vương co quắp nó điên cuồng gào rú: “Hống, hống… nữ nhân nhân loài đê tiện ngươi đã làm gì với bản vương… khốn kiếp… mau màu ngừng lại!”

Vân Vận nhìn cảnh này thì hoàn toàn kinh hãi, con mắt mở to trừng trừng nhìn về phía trước. Một thiếu niên mặc một bộ y phục màu lam, chân hắn đạp một loại phi hành kỳ dị bắn về phía trước. Hắn đứng lơ lửng phía trước tử tinh dực sư vương nói: “Không phải là cô ấy mà là ta!?”

Con mắt đầy giận dữ của tử tinh dực sư vương kinh hoàng nhìn về phía Tiêu Sơn, thấy hắn đứng ở một vật trên không mà đằng sau không có cánh thì hoàn toàn kinh hãi. Nó run lên nói: “Tiền bối, ta và ngươi vốn không thù oán tại sao lại ra tay với ta. Chẳng lẽ vì trợ giúp nữ nhân nhân loài kia!?” Tử tinh dực sư vương lầm tưởng Tiêu Sơn là cường giả đầu tông run giọng nói, nó không có dám tự xưng là bản vương nữa.

Tiêu Sơn với giọng nói lạnh như băng phát ra về phía tử tinh dực sư vương: “Thần phục hoặc là chết!”

Nghe được âm thanh này toàn thân của tử tinh dực sư vương run lên, nó vốn là chúa sơn lâm cao cao tại thượng ở trong ma thú sơn lâm này. Từ trong huyết mạch của nó chính là tính tình cao ngạo làm sao chấp nhận nó thuần phục một con người cơ chứ. Tử tinh dực sư vương hét lên: “Nhân loài, bản vương kính trọng ngươi là một cường giả muốn bản vương thần phục vọng tưởng!?”

Thiếu niên đứng ở trên vật phẩm bay kỳ lạ đó nhếch miệng lên cười nói: “Đúng thực sự là ngu xuẩn. Ngươi nghĩ thật sự là hay? Hiện giờ ta là dao thớt ngươi như cá nằm trên thớt vẫn còn mạnh miệng!” Từ phía thiến nhiên đôi mắt của hắn đỏ nên ánh ra sát khí.

Hống, hống…

Tử tinh dực sư vương cảm giác đầu đau như búa bổ, nó quằn quại điên cuồng ở phía dưới đất nhanh chóng đạp phá tứ tung. Đầu của nó liên tục húc vào đá, nham thạch cùng với mấy cây cối. Mấy thứ này đều bị đầu của nó húc nát. Nó điên cuồng gào lớn: “Dừng lại, đau chết bản vương rồi, đau chết bản vương rồi…”

Giọng của thiếu niên kia trở nên âm trầm: “Thần phục hoặc là chết! Nếu không ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Hừ, hừ… đừng tưởng cơn đâu này chỉ như vậy ta có thể làm cho ngươi đau hơn đến mức ngươi muốn đi cầu chết. Thế nào cảm giác bị dằn vặt linh hồn thoải mái chứ? Chỉ cần một ý niệm ta có thể mạt sát linh hồn của ngươi. Suy nghĩ thật kỹ đi…”

Hống, hống…

Thiếu niên tiếp tục tăng cao lực lượng. Tử tinh dực sư vương cảm giác đầu của nó lúc này giống như có hàng ngàn hàng vạn con trùng ở trong đang cắn phá. Nó điên cuồng gào giống vang khắp nơi. Thiếu niên lại tiếp tục tăng cao, không đầy vài phút tử tinh dực sư vương đột nhiên hô lên: “Bản vương… bản vương… thần phục!”

Thiếu niên kia hừ lạnh nói: “Trước mặt của ta mà giám còn xưng hô bản vương. Một con thú không biết tôn ti trật tự như vậy giữ mạng cho nó thật sự là không xứng!”

“Không, không…” Tử tinh dực sư vương hốt hoảng lên tiếng nói: “Ta… ta… thần phục với chủ nhân. Xin chủ nhân tha cho ta một mạng!”

Khuôn mặt của thiếu niên trở nên hòa hoãn, hắn lạnh giọng lên tiếng nói: “Được, ngươi buông lỏng tốt nhất không có bất cứ phản kháng nào nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết…”

Tử tinh dực sư vương gật đầu, nó cảm giác lúc này cơn đau ở đầu đã hết nhưng đối mặt với ánh mắt đầy sát khí kia tử tinh dực sư vương cả người rung mình lên. Nó cúi đầu, toàn thân hỏa diễm nhanh chóng thu lại không còn chút nào. Đột nhiên nó cảm giác được trên trán của mình có thứ giọt nước gì đó dính lên. Sau đó nó nhìn thấy được hai tay của thiếu niên kết ấn sau đó loáng thoáng nói gì đó.

Đột nhiên lình hồn của nó run rẩy, cả thân thể của tử tinh dực sư vương run lên. Nó cảm giác được linh hồn của mình bị trồng vào thứ gì đó không nói rõ. Nó đối với thiếu niê kia có một cảm giác liên hệ mật thiết. Thứ nhất nó tuyệt đối phải phục tùng mệnh lệnh thiếu niên kia hơn nữa chỉ cần thiếu niên kia có một ý niệm ngay lập tức linh hồn của nó sẽ hình thần câu diệt. Mặc dù không đành lòng nó cũng chỉ trơ mắt nhìn về phía thiếu niên kia mà thôi.

Thiếu niên kia mỉm cười sau đó lên tiếng hô lớn: “Tiên Nhi, được rồi, ta xong rồi!”