Nhìn càng ngày cảm xúc càng mãnh liệt, càng ngày càng gần những tam cô lục thẩm kia. Trực giác đặc vụ nói cho ta biết, không đi nữa, ta sắp bị xé thành vài miếng rồi. Hơi lui về phía sau một bước, trên tay giữa năm ngón tay đã bị năm ngón tay nhẵn nhịu trói lại.

Lùi không được... Ta nhìn đám tam cô lục thẩm trước mắt, ta cảm giác sắp say rồi.

Nhớ năm đó, ta làm đặc vụ đối phó cũng đều có văn hóa, hoặc là người trẻ tuổi có học thức hiểu biết, học giả. Vẫn thật đúng là chưa đối phó qua hình tượng giống "đàn bà chanh chua" bình thường tồn tại của các chị phụ nữ...

Quay đầu, dáng vẻ đáng thương nhìn Tang tiểu thư, hình ảnh đáng thương như vậy trực tiếp manh ngây người phần đông người vây xem manh manh đến nghẹn tâm.

Tang Lạc Vũ luôn luôn chú ý Thương Lạc Dục, nhìn vẻ mặt ngơ ngác này của nàng, trong nháy mắt liền kinh động nàng. Nàng chưa từng nghĩ tới một người lạnh lùng cũng sẽ hướng nàng lộ ra vẻ mặt chân thành như vậy, trong nháy mắt liền đắm chìm vào trong vẻ mặt manh manh kia.

Thương Lạc Dục vừa nhìn liền cảm thấy không được bình thường, sao Tang tiểu thư nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng như thế lại không trả lời hả?!

Có chút nổi nóng, thế nhưng liếc một cái đám cường đại thân hữu trước mắt, Thương Lạc Dục cảm thấy vẫn là ở bên cạnh Tang tiểu thư an toàn hơn nhiều.

Ách ~~ Tang tiểu thư ~~ Đừng không để ý tới ta như thế, mau mau đến bảo vệ ta ~~

Trong lòng là muốn như vậy, cũng đem suy nghĩ trong lòng xuyên thấu qua tâm linh đến mắt truyền đặt vào trong mắt Tang tiểu thư. Tang tiểu thư rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn chung quanh một chút, lại nhìn vẻ mặt Thương Lạc Dục, còn có trong mắt viết lờ mờ chữ "ta sợ sợ", rõ ràng trên mặt, tại trước mắt của rất nhiều người gọi là "người thân". Đem Thương Lạc Dục ôm vào trong ngực, còn tiện tay sờ sờ đầu nàng.

Ngay lập tức, mọi người liền thu được cái kết luận. Tang phủ lừa gạt một bé lương thiên như tờ giấy đem về!

Kết quả là, những thứ dự định cho cái người là "người vợ" Thương Lạc Dục làm chút "lễ giáo". Thế nhưng lại bị manh hóa tâm cứ như vậy nát, mọi người cũng không làm khó dễ nàng, liền chào hỏi, giới thiệu một chút chuyện cho là kinh thiên động địa, thế tục không cho phép hôn nhân này đưa vào đại sảnh.

Tang phủ ở phượng thành, toàn thành hỉ sắc gắn kết đầy. Tang lão gia trực tiếp bày yến hội lớn, bao toàn bộ tửu gia lớn ở phượng thành, ba ngày ăn miễn phí. Bách tính mới mặc kệ với kết hôn không phù hợp tập tục này, chỉ cần có ăn, lại còn lấy được tiền lì xì, còn có bánh kẹo cưới cao điểm, ai không nói đại tốt. Bởi vì dân thanh một mảnh hảo, những kẻ đối địch thương nghiệp với Tang phủ cũng không có cách gì.

Tang phủ đón dâu, kinh hãi thiên hạ, ngay cả hoàng thượng nơi đó cũng phái người đưa quà cưới cùng lời chúc phúc tới. Lần này càng khiếp sợ thiên hạ, lần này dẫn tới những thứ ái tình nho nhỏ trong phủ các đại thành kia, trong nháy mắt, bị bách hợp cuồng quét cả vuông triều. Đây nói sau.

Bị người đưa tới đại sảnh, đỏ thẫm hỉ sắc đập vào mi mắt. Những công tử ca cùng các tiểu thư kia mỗi người đối với chuyện này với tân nhân* này hoàn toàn lộ ra kinh diễm, ao ước ghen tị ~~ (chỉ người vợ)

Cũng may ta và Tang tiểu thư đều là người ở trong cảnh đời lớn lao lăn lộn, không chút nào bị ánh mắt nóng bỏng của mọi người làm áp đảo, vẫn hiện ra vẻ ung dung không vội.

Tang lão gia ngồi ở trên đại sảnh, một bộ vui mừng, trong mắt hiện ra vui mừng, có điều lại để sót một tia sầu lo trong ánh mắt lập tức lóe qua, lại bị ta bắt được. Hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cảm giác được người bên cạnh nhìn chăm chú, cười quay đầu đối mặt với ánh mắt Tang tiểu thư. Chỉ thấy Tang tiểu thư hai mắt ẩn tình, hai con ngươi cũng chỉ có cái bóng của mình, trong nháy mắt, tâm liền run lên.

Ta tựa hồ nghe được cái gì nát, là tâm sao?

Hơi kinh ngạc sự động tâm của mình, phục hồi tinh thần lại, có chút không dám đối mặt, không dấu vết di chuyển tầm mắt, dừng lại ở tại cửa, cạnh cây cột đỏ thẫm, một người.

Lăng thiếu gia.

Nhìn Lăng thiếu gia ánh mắt thương tâm, không tự chủ được nhìn tiếp, cảm giác của hắn rất giống trước khi trọng sinh, mình chỉ yên lặng chờ Tam Nương ở phía sau.

Tam Nương.... Trong lòng siết chặt, có chút khó chịu.

Nhìn lâu, hắn thâm tình sâu không thể tự kiềm chế cũng cảm giác được ánh mắt của ta, hắn liếc qua nhìn, cùng ta tầm mắt đối địch.

Không có gì bất ngờ, chính là tình địch gặp nhau đặc biệt đỏ mắt. Lăng thiếu gia giương mặt tức giận, ánh lửa trước mắt hận không thể đem ta đốt trụi. Nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo không thôi, khó chịu trong lòng không khỏi tan bớt.

Tang tiểu thư đem hết thảy này đều nhìn ở trong mắt, lòng rất khó chịu, nhìn Thương Lạc Dục chợt lóe lên thương cảm, tâm không tự giác thắt chặt lại. Có chút sợ giơ tay bắt lấy ống tay áo Thương Lạc Dục, nhìn nàng nhìn ra phía ngoài, không nhịn được cũng quay đầu nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy người bên ngoài một mặt tức giận nhìn Thương Lạc Dục, đang nhìn thấy hắn nhìn về phía mình thì lộ ra dáng vẻ kinh hỉ. Trong lòng không khỏi thở dài, một chữ tình này ai nói rõ được. Biểu ca đối với mình, chính như mình đối với người bên cạnh giống nhau, trong lòng nàng cũng có người nàng....

Ta nhìn người đáng lẽ phải tức giận lập tức một mặt kinh hỉ, theo ánh mắt của hắn, thì thấy được người bên cạnh. Trong lòng không nhịn được nổi nóng, nhưng chỉ thấy nàng một mặt sầu tình. Thì không kiềm được nhẹ dạ, cũng không chút do dự đem nàng ôm vào lòng, cúi người hôn một cái.

Như thế rất tốt, tiểu tân nhân ở trước mặt mọi người cảm xúc lại sôi trào mãnh liệt như thế, những nữ hài chưa xuất khuê* lập tức đỏ bừng mặt xoay người, mà những nam tử kia thì lại vẫn ho khan liên tục, các bà các mẹ hung hăng nói: "Ôi ~~~"

Vốn vẫn chưa phát giác Tang tiểu thư, nghe được tiếng của xung quanh thì hồi thần lại, cũng biết vừa nãy xảy ra chuyện gì rồi. Nàng vừa bị Thương Lạc Dục cho... Ôm hôn!!

Tang tiểu thư nhất thời đỏ bừng mặt trực tiếp chôn mặt ở trong lồng ngực Thương Lạc Dục không chịu ra. Mà Thương Lạc Dục mới phát hiện mình làm cái gì, nhất thời cũng không biết làm sao bây giờ, nàng xưa nay chưa....

Cũng may Tang lão gia cười híp mắt nói giúp chúng ta mở vòng vây, còn hài hước nói: "Tuổi trẻ thật tốt ~~" Một trận tiếng cảm thán.

Tuy nói như vậy, nhưng tâm mình vẫn chưa bình tĩnh. Nàng xưa nay chưa từng làm chuyện ngoài ý liệu, ngoại trừ chuyện Tam Nương... Hiện tại lại sẽ bởi vì Tang tiểu thư mà...

Thương Lạc Dục sợ ngây người, bị trái tim mình làm cho sợ ngây người, nàng, nàng lại động tâm với Tang tiểu thư, có tình cảm không nên có. Vậy nàng với Tam Nương rốt cuộc xem là cái gì...

Đây là hoa tâm sao? Hay là đối với Tam Nương thay lòng?

Ta không dám thừa nhận, cũng sợ xác nhận.

Đặc vụ trí mạng nhất là tổn thương, tổn thương tình cảm... Rõ ràng ở trước mắt, lại không dám theo đuổi, bởi vì bên cạnh nàng có hắn. Chỉ có thể yên lặng ở phía sau nàng, nhìn nàng. Hiện tại, nhìn nữ tử trong lồng ngực, là động tâm sao? Thương Lạc Dục không dám xác nhận.

Cảm giác được người trước người tâm tình có chút thương cảm, không tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn trong tròng mắt màu đen kia phản chiếu ảnh mình, tâm hơi động, hai tay vòng lên cổ nàng, cứ như vậy hôn lên.

Hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, nhưng không có tách ra.

Lần này mọi người ở đây cũng không ai nói chuyện, chỉ là cũng xem cũng không xem, đều vẫn duy trì trầm mặc. Mà Tang lão gia trong mắt sầu khổ càng sâu, con gái của hắn, thật sự vì cái người đột nhiên xuất hiện này cướp đi tâm.

Thôi thôi, chỉ cần con gái hắn có thể vui vẻ là tốt rồi, hôn sự này vốn là muốn nói toạc đi ra ngoài. Hài tử không e ngại, trên tay hắn có phương thuốc có thể làm cho nữ tử mang thai. Hắn lo duy nhất chính là, con gái hắn cố chấp cưới người kia, trong lòng cũng có một người như vậy, hắn chỉ sợ con gái bị thương mà thôi.

Nghĩ con gái hắn thông minh như vậy sao không đoán được, nhưng mà cũng được, hắn biết con gái hắn hết hi vọng, một khi nhận định chuyện gì thì kéo không lại. Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là để con gái ít chịu tổn thương, xem qua vừa nhìn thấy mắt người kia, thân thể khẽ run, chứng minh nàng đối với con gái mình cũng có ý này.

Nghĩ đến đây, Tang lão gia bình thường trở lại, con gái hắn hiền lãnh mỹ lệ như thế, hắn cũng không tin nắm không được trái tim Thương Lạc Dục.

Nhìn một chút canh giờ, cảm thấy không sai biệt lắm, thì giả ho mấy cái, kéo ánh mắt của mọi người lại, còn có đôi tân nhân ôm hôn kia.

Tang gia ánh mắt ra hiệu hỉ nương phía dưới, hỉ nương hiểu ý, lập tức tiếp đón lên.

"Ai nha nha ~~ Không vội không vội nha ~~ Mai tới trước bái đường, buổi tối mới hảo hảo nháo ha~~" Hỉ nương vừa nói, đôi tân nhân lập tức đỏ bừng mặt.

Mọi người vui chơi, Tang lão gia đã ở chỗ ha ha cười.

Đi tới trước mặt Tang lão gia, chỉ có Tang lão gia một người ngồi, ta cùng Tang tiểu thư nghe tiếng của hỉ nương đứng trước mặt Tang lão gia.

Hỉ nương vung khăn hồng lên, vui vẻ nói: "Nhất bái thiên địa ~"

Ta cám ơn ông trời đã cho ta một lần có cơ hội sống lại.

"Nhị bái cao đường ~"

Tang tiểu thư không nhịn được gào khóc: "Cha ~"

Hỉ nương vừa nhìn, vội vàng nói: "Còn ơ ơ, Tang tiểu thưc chính là mừng đến phát khóc à ~~ Mau mau bái đường ~"

Ta nhìn viền mắt Tang tiểu thư hơi đỏ, tâm hơi căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Lạc Vũ."

Tang tiểu thư không biết sao, vừa nghe nín khóc mỉm cười, hướng ta cười nói: "Ân."

Tang lão gia ý vị thâm trường nhìn Thương Lạc Dục một chút, Thương Lạc Dục không phản ứng lại chút nào, nàng không biết nàng đã không tự chủ đem Tang Lạc Vũ khắc sâu vào trong lòng.

"Đến đến đến, nhanh kính rượu, nhanh kính rượu. Kêu tiếng cha, sau này sẽ là người một nhà." Giọng hỉ nương ở bên tai ta vang lại.

Nhà... nhà sao... Trước khi trọng sinh, ta chính là tên cô nhi, được Tam Nương tại chỗ tổ chức thu dưỡng. Ở trong tổ chức, chỉ có Tam Nương tốt với ta...

Tâm tối sầm lại, cực kỳ vừa vặn, thì Tang tiểu thư đẩy ta một hồi. Lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cầm lấy rượu thị nữ bên cạnh đưa tới. Nhìn về phía trước mặt mày ngậm hỉ Tang lão gia, cha sao...

Tang lão gia nhìn ra tâm tình của ta, cũng không vạch trần, cười nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của con gái ta, xét thấy Dục nhi nhỏ hơnVũ nhi nhà ta, như vậy ta trước hết uống xong rượu mừng của con gái ta rồi."

Tang Lạc Vũ ngọt ngào nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cha ~"

"Ơi ~" Tang lão gia đáp một tiếng, thì uống, từ trong lòng lấy ra một đại hồng bao cho nàng.

Mà Thương Lạc Dục thì ngây người. Không phải chứ, mình thật không có nghĩ tới Tang tiểu thư so với mình còn lớn hơn. Ngay lập tức thì chấn động tại chỗ, thấy thế nào cũng rõ ràng mình so với Tang tiểu thư lớn hơn.

Thương Lạc Dục tại năm 17 tuổi năm ấy đã được phong làm đặc cấp đặc vụ, cái giải thưởng này không phải đặc vụ bình thường nào cũng có thể làm được, trong 1000 đặc vụ cũng chưa thấy có thể tạo ra một đặc cấp. Không phải nàng nghĩ tới, làm nghề này, hơn nữa nàng ngoại trừ không ngừng làm nhiệm vụ thì cũng không biết làm cái gì, cho nên tại trường hợp lớn nhỏ hỗn độn vật lộn nàng đích thực, một thân khí tức lão thành, cảm giác tựa như tuổi tác nàng rất lớn. Kỳ thực tính tuổi, Thương Lạc Dục cũng mới 20 tuổi mà thôi. Tang tiểu thư đã là 22, ở nơi cổ đại này, đã sớm thành nhân phụ, có vài đứa trẻ rồi. Không phải người khác không muốn thú, chỉ tại Tang Lạc Vũ không muốn gả thôi với rất nhiều nguyên nhân.

Tang lão gia nhìn Thương Lạc Dục ngơ ngác, thì cười nói: "Uống rượu ngươi kính, nên gọi cha rồi."

Phục hồi tinh thần lại, nhìn Tang lão gia cầm lấy chén rượu trong tay chậm rãi uống, giật giật miệng. Vẫn là gọi: "Cha."

Tang lão gia vừa nghe, đại hỉ. Cười nói: "Được được được, đều là con của ta nha ~" Sau đó đem một đại hồng bao khác trong lòng ngực đưa cho ta.

Ta tiếp nhận, trực tiếp đặt ở trong lồng ngực. Lại không chú ý tới, tại lúc ta kêu Tang lão gia một tiếng cha, Tang tiểu thư kia lại đỏ cả vành mắt. Nhưng không để nước mắt rơi xuống, chỉ đảo đi đảo lại.

"Thê thê đối bái ~"

Ta vừa nghe hỉ nương, nhất thời nở nụ cười, thật không nghĩ tới vị hỉ nương này thật biết làm việc đấy. Ta nhìn Tang tiểu thư trước mắt, trong lòng không nói lên được tự vì gì, không thể làm gì khác hơn là chân thành mỉm cười, Tang tiểu thư cũng ôn nhu cười bỏ qua.

Ta cùng Tang Lạc Vũ hơi hướng đối phương cúi đầu, lúc ngẩng đầu, ta chỉ nhìn thấy cặp kia hai con ngươi thanh thuần, chỉ có bóng hình mình.

Tâm thật sự động.

Vài lời edit: Lâu rồi tớ k đăng, bận quá chắc m.n quên hết nd rồi nhỉ. Xin lỗi mọi người nhiều lắm. À thông báo xíu, bởi vì truyện này sắp hết rồi, nên tớ sắp làm bộ mới, đăng trong BGT ấy, tên là "Nữ chủ đại nhân, ta sai lầm rồi" Ai thích vào ủng hộ tớ nhá. Chắc tớ đăng trên wattap sẽ chậm hơn BGT cỡ 5c ấy, nếu đc thôi... Ủng hộ em