Người ta, dù cố tình hay vô ý, những chuyện đã xảy ra đều như một lần khắc ghi vào trong trí não. Nếu nói là đã quên đi, chi bằng hãy nói là tạm cất giấu vào trong một ngăn nhỏ, để đến khi một chút rung động khiến những hồi ức ấy ùa về, ta lại bất chợt mà nhận ra rằng, thì ra, chính bản thân ta, chưa từng khi nào quên đi...

Cuối tuần một ngày Tháng 3, 2019,

Sài Gòn trải rực màu hoa xuân muộn,

Từng cánh hoa bò cạp vàng, hòa vào ánh nắng chói chang của mùa nắng Sài Thành, thiêu đốt lên biết bao con tim cùng rạo rực.

Vậy là, cũng gần hai tháng kể từ cái ngày đôi bàn tay nắm lấy đôi bàn tay, Thành Khải theo bước chân của người anh yêu mến, trở lại Sài Gòn.

Đức không nhớ được quá nhiều thứ, thế nên đôi phút giây bên nhau còn gượng gạo rất nhiều.

Chưa thể có lại những nụ hôn sâu đầy mãnh liệt, chỉ là những cái hôn thoảng nhẹ qua môi, qua trán, những vòng tay siết nhẹ qua vai,

Đưa tay lên vuốt ve mái tóc người đã ngủ say. Thành Khải mỉm cười, Cậu còn mong gì hơn nữa?.

Đối với cậu mà nói, được như ngày hôm nay đã là không tưởng. Những ký ức đến với Đức không quá rõ ràng, cậu biết, Đức vô cùng khó chịu. Đức trở lại trường học, kiến thức phải bổ sung từ đầu, cũng may là lớp tại chức không quá đòi hỏi nhiều, nếu không hẳn là không theo kịp.

Thành Khải cũng đã xin được một công việc kế toán nhẹ nhàng, lương tuy không cao, nhưng với cậu, chi tiêu nhiều ít đều không phải là vấn đề nữa.

Bước nhẹ đôi chân thon gầy xuống giường, cậu muốn đi tắm một chút. Trời Sài Gòn tháng ba nắng nóng vô cùng, ngủ dậy cả người đều là một tầng mồ hôi mờ nhạt.

Tắm xong, Thành Khải với đôi tay lên lấy quần áo trên móc đã chuẩn bị sẵn, bỗng nhiên chút nước nhỏ vẫn còn ướt trên tóc rớt xuống khóe mắt khiến Thành Khải trượt tay mà đánh rơi hết cả xuống nền.

Ướt hết cả,

Sao mặc lại được đây?

Nhìn quanh một chút, cậu bèn quấn tạm chiếc khăn tắm cũng chẳng lấy gì làm lớn qua hông rồi bước ra ngoài. Chắc hẳn Đức còn chưa dậy.

Thế nhưng, cánh cửa nhà tắm vừa bật mở thì Đức cũng đang một tay che miệng ngáp mà bước vào.

Sửng sốt,

Đức cứ thế mà vô tình đứng chắn ngay trước cửa. Đôi mắt chăm chăm nhìn vào mảnh ngực để trần trước mặt.

Thành Khải ngại tới đỏ cả tai, nói thì đơn giản, nhưng thực tế đã là bao nhiêu tháng hai người không thấy nhau khi lõa thể rồi?. Chiếc khăn tắm cũng chẳng được đáng bao nhiêu vải, chỉ che được một vòng chỗ cần che mà thôi...

Thành Khải thật muốn lách qua người Đức để đi tới, biết như vậy cậu thà mặc đồ ướt cho rồi...

Đức nuốt xuống một ngụm nước bọt,

Chần chừ một lát Thành Khải vẫn là lách người để bước vào phòng,

- A.....

Thành Khải vừa lướt qua, Đức lại giương lên một nụ cười đầy gian manh mà rồi túm lấy cái khăn nhỏ từ phía sau... giật lấy.

Hai bờ hông cong lập tức lộ ra, đốt mắt.

Thành Khải sững sờ: bước đi cũng không được, xoay lại cũng không xong, cả người cứ như thế mà hóa đá.

Đức thực hài lòng mà mỉm cười.

Bờ hông kia lại đẹp đến nhường này?

Không chậm trễ một chút nào,

Đức gần như bế cả người Thành Khải mà áp lên giường, ngấu nghiến mà hôn lấy.

Đôi bàn tay cứ như thế mà vuốt lấy từng tấc da mềm mại, xua hết đi những nghi ngại còn vẩn vơ trong đầu,

Không biết,

Thực sự là không biết,

Cậu không rõ, đối với người kia là tình sâu nghĩa nặng tới như thế nào?

Cậu cũng chỉ là nhờ những cơn mơ chập chờn mà thấy được những ký ức rời rạc. Nhưng, mỗi một lần nhắc tới từ chia xa, mỗi một lần nghĩ rằng gương mặt kia có thể vì cậu mà rơi nước mắt. Tim cậu lại nhói đau.

Thế nên, cậu từ bỏ mọi viễn cảnh mà ba mẹ cậu vẽ ra, cậu vẫn chọn ở lại đây, bên cạnh người, trong một căn chung cư không lớn hơn thảm sân nhà cậu bao nhiêu mét.

Có thể, là không nhớ, có thể là lý trí cậu không rõ, nhưng thứ trong lồng ngực trần trụi kia của cậu, lại biết được rằng, ở bên người, thực hạnh phúc vui vẻ biết bao nhiêu.

Thằng Sơn nói với cậu, đừng có vội manh động mà ăn người ta tới không còn mẩu xương. Sẽ phản tác dụng mất,

Cậu, cố nhịn.

Nhưng hôm nay, nhìn bờ ngực trắng ngọc kia, đôi trái anh đào như mời như gọi. Hỏi làm sao cậu có thể chối từ?

Dục vọng là một thứ đáng sợ

Dục vọng có thêm tình yêu lại càng đáng sợ, nó sẽ thiêu đốt con người ta tới chết.

Đức không kìm được nữa, mặc tiếng rên trong yết hầu Thành Khải muốn bung ra, Đức vẫn mút lấy đôi môi ấy, đôi bàn tay không hề e dè mà vươn xuống, nắm lấy cậu em nhỏ của Thành Khải.

Run rẩy,

Thành Khải gần như mê man vào nụ hôn và những xúc cảm điên cuồng ấy,

Đôi bàn tay ấm áp bao lấy nơi yếu đuối khiến cậu vừa như tê dại mà muốn nhiều, nhiều hơn nữa, lại vừa còn chút ngại ngùng mà muốn đẩy ra.

Đôi môi Đức vừa rời khỏi, Thành Khải thở hổn hển kêu lên nhỏ giọng:

- Đức... a... đừng.. đừng...

- Không đừng được nữa rồi... quá trễ rồi...

Đức vừa hôn lên cần cổ ấy, vừa liếm lên tai Thành Khải,

Chiếc lưỡi khôn khéo mà như đi lướt qua từng vành tai, chui từng chút một vào bên trong.

Đôi chân Thành Khải như cứng đờ... cảm giác này.. kích thích cậu tới không thể phản kháng nổi nữa, cả một chút giãy dụa, cũng không.

Đức không rõ, nhưng cậu cứ như thế mà gặm nhấm từng chút một, lại vô cùng thành thạo từng điểm mẫn cảm trên cơ thể người kia, như là đã từng vô số lần, cũng như là mới mẻ tới cực hạn...Cậu em nhỏ của Đức cũng đã cương lên tới nhô lên hẳn khỏi quần,

Đức chỉ mất tất cả 5 giây để cởi chiếc quần thun và chiếc áo ba lỗ rộng rãi ra khỏi người.

Cả hai giờ đây đều hoàn toàn không còn một chút gì che phủ.

Thành Khải ngượng ngập, khẽ cúi đầu, không dám rên lấy một tiếng.

Đức như thế mà lại bắt lấy gương mặt kia mỉm cười:

- Anh cái gì cũng nhớ, vậy, anh có nhớ chúng ta từng " làm" bao nhiêu lần rồi không?

- Em...

- Đừng nói nữa, hãy dành sức để rên thì hơn, em chịu hết nổi rồi...

Đức ghì lấy Thành Khải dưới thân, đôi môi lập tức mút lấy hai hạt anh đào mà nhay tới khi tấy đỏ, đôi bàn tay luồn xuống hạ thân mà trêu đùa, cậu em nhỏ nóng ran tựa lên một thành đùi non của Thành Khải mà cọ sát,

- Ưm.. a... không... Đức...

- Như thế này? Hay như thế này?

Đức lấy tay siết lấy đầu khấc cậu nhỏ cũng đã cứng từ khi nào của Thành Khải mà mân mê từng chút, vừa xoa nắn vừa day bóp lấy,

- A.... Đừng..

- Cho em..

Thành Khải không chịu nổi kích thích, theo từng nhịp giật nóng hổi phóng tràn lên tay Đức...

- Giờ, tới lượt em...

Đức nhanh chóng rời lên chiếc túi nhỏ của mình, lôi ra những thứ đồ cần thiết,

Thành Khải cố xua đi sự ngượng ngùng:

- Em... chuẩn bị những thứ này sao?

- Từ lâu lắm rồi, chỉ đợi có hôm nay!

Xoay người Thành Khải lại, để Thành Khải chống hờ hai chân, Đức hôn lên bờ hông nhẵn nhụi mềm mượt ấy, liếm lấy, Thành Khải rùng mình co người lại, Đức lại như thế mà thuận theo tay, bóp một chút kem bôi trơn, trượt ngón tay đi vào.,

Cũng chẳng được bao lâu, từng vách thịt siết chặt đó khiến Đức quăng thẳng lọ kem xuống sàn, mặc kệ , cứ thế mà để cậu em nóng bỏng của mình một đường xuyên vào.

- Không thể chịu nổi nữa, em không nhịn được..

- A...

Thành Khải tay nắm chặt lấy ga giường...cảm giác đau đớn nhanh chóng được thay thế bởi những khoái cảm do côn th*t điên cuồng kia thúc tới từ phía sau. Đôi tay Đức cũng không một chút nhàn rỗi mà tuốt lên xuống từng vòng da nơi cậu nhỏ của Thành Khải, mân mê hai hòn ngọc nhạt màu...

Đau, và không đau,

Mê li và sung sướng,

Từng giọt mồ hôi từ gương mặt Đức rơi xuống nhòe trên lưng cậu, chính là minh chứng cho việc người ấy cũng khao khát, khao khát tới cháy bỏng...

Trong những âm thanh rên rỉ tràn ra khỏi đôi môi xinh xắn kia, ấy thế, mà đem theo cả một nụ cười...

Quyện vào nhau, quyện lên những ánh nắng chiếu đầy khung cửa sổ.

Tình dục ư?

Nếu nói tình yêu không nhuốm chút sắc màu của dục vọng, tình yêu ấy, có lẽ chưa đủ chín muồi.

===============

Trong khoảng rộng của một siêu thị,

Có một chàng trai với một đống những cánh hoa hồng vẽ thành hình một trái tim.

Sơn như một kẻ ngố ngông nghênh nhất hành tinh này mà chẳng cần người khác bận tâm. Cứ thế mà xếp xếp rồi lại lo gió thổi bay mất. Bó hồng trong tay cũng vì thế mà bớt đi mấy bông cho đủ.

Long tới. Nhìn đồng hồ: trễ 15 phút.

Chẳng sao cả!

Từ ngày có Thành Khải vào lại đây, gan Long tự nhiên to thêm 15 cen ti mét. Cứ mỗi đêm tên Sơn mò sang phòng trọ đòi tuốt xã giao, cậu đã có chỗ để xin ngủ nhờ. Kể cả phải nhìn những ánh mắt đầy đạn to đạn nhỏ của tên Đức đó, thì vẫn còn tốt chán.

Chẳng biết cái vạ gì mà hôm đó hai tên lại còn dùng tay, lại còn dùng miệng...Eo ơi! Nhớ lại mà đã rùng cả mình...

- Happy birthday to You!

Long đang như người mất hồn mà vừa đi vừa nghĩ ngợi, thì tên khốn nào đó đã rẽ qua mấy kẻ hiếu kỳ mà vươn tay bắt lấy tay cậu.

Long vô thức mà bị kéo tới trong vòng trái tim kết hoa hồng đó. Xung quanh ngày một đông, đã có những người giơ điện thoại lên mà chụp hình, quay phim. Sơn không quản, quỳ một chân xuống, đưa bó hoa hồng tới trước mặt Long dùng ánh mắt vạn lần trìu mến mà tỏ tình:

- Làm người yêu anh nhé?

À. Long đã hiểu, cái câu này hắn đã có lần rình chỉ có hai người mà nói. Nhưng cậu luôn luôn coi như tiếng ruồi muỗi bay qua. Chưa từng chú ý.

Long hơi suy nghĩ vài phút. Cái tên chết tiệt này xưa nay hay ghẹo gan cậu. Hôm nay nhân tiện có nhiều, thật nhiều người như thế này, cậu phải cho hắn bẽ mặt chơi. Long hắng giọng lấy sức nói rõ to:

- Đéo!

Ngắn gọn và xúc tích, người xung quanh ban đầu còn hốt hoảng, sau đó 5 giây thì phì cười ngặt nghẽo,

Mái tóc bông xù không mảy may đếm xỉa tới tâm tình người tặng, vô cùng hả dạ mà một đường dúi lại bó hoa vào lòng Sơn, bĩu môi, nhấn mạnh lại:

- Không đời nào!. Tôi - là – trai- thẳng!

Long lập tức bước đi, không quay lại.

Tâm tình của Sơn?

Nói là hoang mang thì có một chút, nhưng: thất vọng hay buồn rầu ư? E rằng đợi kiếp sau đi!

Tiếng cười ầm ĩ xung quanh khiến cậu nhíu mày: Á đù! lại không muốn tử tế?

Đúng là thân lừa ưa nặng mà.

Sơn chép miệng, đứng dậy, quăng bay luôn bó hoa hồng. Tiến tới túm lại người vừa mới rời bước khỏi.

Long bị tóm thẳng lên xe không khỏi hốt hoảng giãy dụa:

- Anh làm gì? Muốn làm gì? Muốn làm cái gì?

- Muốn thẳng? Không có cửa!

Sơn lái xe đi thẳng một đường.

Gan Long vẫn còn chưa to tới mức dám nhảy xuống xe khi xe vẫn đang chạy bon bon.

Sau đó thì sao?

Một đường bị tóm lên phòng khách sạn gần đó,

Một đường bị tha lên giường,

Không ngoan?

Một đường bị trói chặt tới banh chân banh tay trên giường

Vẫn không ngoan?

Một đường nữa tên khốn Sơn nào đó cầm kéo mà từ từ từ từ, cắt từng miếng quần áo nhỏ trên người của Long.Mỗi một miếng quần áo theo đường kéo mà hở ra những khoảng da trắng hồng ngon ngọt, khiến Sơn vô cùng thích mắt mà vuốt ve. Long thì cả thở cũng không dám thở mạnh chỉ sợ đầu kéo kia xoẹt nhầm lên da thịt.

Tới khi lưng chiếc kéo lạnh buốt áp thẳng lên đầu ngực, Long mới trợn trắng mắt ngậm giọng xin tha:

- Sơn đại ca, Sơn đại ca, xin nương tay...

- Sao rồi? biết sợ?

Long cảm thán nhìn bộ quần áo đã bị kéo cắt đến tả tơi, ngay cả cái lưng kéo cũng đang miết lấy một bên đầu ti cậu. Không sợ ư?

Cậu chỉ thiếu một chút nữa là đái thẳng ra quần đây!

- Xoẹt

- ....!

Thêm vài ba đường cắt, cả chiếc áo đã không còn một mảnh vương trên người, Long mặt trắng bệnh không nói ra một lời.

Sơn đưa chiếc kéo đến đặt ngay lên đũng quần còn lành lặn của Long:

- Anh hỏi lại một lần nữa: Nói! Làm người yêu của anh > ok?

- Được được được, làm ông nội tôi luôn cũng được nữa!

- Okei. Tốt. câu hỏi thứ hai: Em cong hay thẳng?!

Nhìn chiếc kéo đặt ngay trên đũng quần thế kia, trời ạ, cong mà có trym còn hơn thẳng mà trym cũng chẳng còn.

Long ngậm ngùi:

- Vâng. Em cong.

Sơn nhìn mái tóc bông bông xù kia rõ ràng trả lời vâng mà đầu lại như muốn lắc. Liền không nhịn được lại muốn trêu ghẹo:

- Vậy, để anh giúp em cong hẳn!

- Hả?

Sơn cắt bỏ chiếc quần ngoài của Long, để lại chỉ một chiếc quần nhỏ trên thân thể ấy,

Long run lẩy bẩy khi từng ngón tay Sơn mở rộng chiếc cạp quần nhỏ lên, đặt chiếc kéo lạnh ngắt đè lên thằng nhỏ đang ỉu xìu phía dưới.

- AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! Anh... anh... anh...

- Không sao, chỉ là để đó để răn đe em một chút thôi!

Sơn cười tà.

Chiếc kéo dĩ nhiên đã được gập gọn, không thể sơ sảy mà làm thương cậu nhỏ của Long được, nhưng,

Có ai bị đặt nguyên một chiếc kéo sắt lên trên của quý của mình mà không cực độ phát điên không?

Từng lỗ chân lông trên người Long muốn như dựng đứng, cậu em nhỏ như chừng sợ hãi mà rụt vào tới dính lên hai ổ trứng. Khéo chừng cần dùng nhíp gắp mới ra thật.

Chết tiệt! Chết tiệt!

Trong đầu cậu thầm rủa một tỷ một tỷ lần cái tên thối tha nào đó đang mơn trớn mà vuốt ve khắp ngực cậu.

Rồi lại nhìn đến mũi đầu chiếc kéo nhọn hoắt nhô ra khỏi mảnh quần lót, cuối cùng, cũng đành cắn răng thương lượng:

- Anh Long, thế này nhé?. Một tháng một lần? Anh bỏ cái kéo kia ra cho em cái?

Sơn lắc đầu:

- Muốn thương lượng? Vậy thì... mỗi ngày đi! Dẫu sao cũng là người yêu rồi, đừng nên keo kiệt quá?

- ...........!

- Sao? Nếu không thì.. cứ để đó đi. Nhưng nếu em cương lên, e rằng, sẽ khó mà để nó giữ nguyên như vậy lắm!

- ...........!!!!!!!! Được!!!!!!!!!!!!!!!! mỗi ngày thì mỗi ngày!

Một tiếng được này bật ra, chính thức kết liễu đời trai tân của Long, cũng chính thức chấm hết cái gì là cong với thẳng. Mỗi ngày sau này đều run run mà bước xuống giường.

Sơn thò tay vào trong quần Long, cẩn thận bỏ ra chiếc kéo đặt lên chiếc bàn bên cạnh.

Cởi chiếc áo ra khỏi người, áp bờ ngực của mình lên thân thể người nằm dưới. Muốn hôn lên. Long lập tức mặc cả:

- Cởi trói đã!

- Cái này thì không được!

- Anh là đồ khốn nạn!

- Anh chưa từng nhận mình là người tốt!. Chỉ cần có được em, giá nào anh cũng trả!

========

Cuộc sống vốn dĩ không như là mơ, Trần Đức cũng không thể có một phép nhiệm màu nào để mà nhớ lại những năm tháng cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm đó,

Nhưng, không phải bất kể sự cố nào trong cuộc đời đều là đáng buồn. Trần Đức sắp sang cái tuổi 22, thế nhưng cũng chính bởi ký ức mất đi 4 năm trước đó, vô tình mà gột rửa đi luôn cả những thứ tệ hại trong tính cách của cậu.

Ở bên cạnh Thành Khải, Trần Đức cảm nhận được những thứ vốn thèm khát, vốn thiệt thòi.

Cậu có đôi bàn tay mềm mại đặt lên trán những ngày ốm đau.

Cậu có được nụ hôn dịu ngọt mỗi khi đang muốn tức đến điên người

Cậu có tình yêu, cậu có sự thương xót,

Có được sự chân thành.

- --------------

Vào một ngày không lâu sau đó,

Thành Khải được bà Lan hẹn gặp.

Cậu tới sớm,

Tại quán café nhỏ, bọc chiếc ly café nóng trong tay còn đương nghi ngút khói, muốn được hơi ấm của chiếc ly lan tỏa ra để trấn an những điều lo sợ trong lòng, Thành Khải thậm chí không dám nhìn thẳng vào chiếc ghế trống đối diện.

Cậu, là một kẻ thất hứa.

Cậu đã hứa với bà, sẽ ra Bắc,

Cậu cũng đã hứa với bà sẽ rời xa người ấy, thế nhưng, cậu không làm được.

Đảo mắt ra ngoài khung cửa, dõi theo từng chùm bông bò cạp vàng đang đung đưa theo gió.

Loài hoa thật đẹp, lại mang theo cái tên hoa xuân muộn.

Mỗi một con người đều có một mùa xuân cho riêng mình,

Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay liệu có thể trở thành những đóa hoa xuân muộn kia không?

Hay,

Sẽ chẳng còn một mùa xuân nào cho cậu nữa?

================//===============