Tố Y chưa từng yếu đuối như vậy, cho dù y bị Hoàn Nhan Tự bắt buộc khẩu giao vào buổi tối kia, y cũng không tỏ vẻ nhu nhược, giờ phút này rốt cuộc không thể chịu đựng, quỳ gối lê về phía trước, vừa đối Hoàn Nhan Tự lạy một cái thật mạnh vừa khóc ròng: “Van cầu ngươi thả nàng, ngươi muốn ta như thế nào đều được, chỉ cần ngươi thả đứa nhỏ kia, nàng chỉ là một hài tử mà thôi. Van cầu ngươi. . . . . . Thả nàng đi.”

Hoàn Nhan Tự thấy y lấy đầu đập xuống đất, âm thanh bang bang, trên trán rất nhanh liền máu tươi đầm đìa, thân mình cũng không từ mà run rẩy mấy cái, cuối cùng hít sâu mấy hơi, khôi phục ngữ khí lãnh liệt ban đầu nói: “Trẫm muốn cái gì, ngươi hẳn là rõ ràng, còn muốn trẫm lặp lại lần nữa sao?”

Tố Y ngạc nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, Hoàn Nhan Tự nhìn y hiển nhiên vẫn do dự, liền hạ quyết tâm, cười ha ha nói: “Ngươi nói cũng đúng, trẫm là Kim Liêu quốc chủ, này một đao đi xuống, tất yếu cùng người khác có điều bất đồng mới phải.” Hắn mạnh bạo từ trong đám người túm ra người bạn cùng chơi thuở bé lúc đầu đã hướng Tố Y cao giọng cầu cứu ra, trừng trừng nhìn bụng nàng, âm trầm cười: “Không tồi, một đao đi xuống, hai mạng người, này thật không giống người thường, Tố Tố, ngươi muốn cứu tiểu cô nương kia, trẫm đáp ứng ngươi, mượn ả này thay thế, thế nào?”

Tố Y “a” một tiếng kêu to, hoảng sợ nghĩ muốn tiến lên, mới đi vài bước, lại bị bọn thị vệ kéo về, y nhìn về phía Hoàn Nhan Tự, chỉ thấy hắn trong mắt lộ ra hưng phấn trước nay chưa từng có, một bên thì thào nói: “Lần này dù vô luận như thế nào cũng không thể buông tha, một đao đi xuống, có lẽ còn có thể lấy ra một hài tử để ngoạn ngoạn đây, ha ha ha.” Mắt thấy nàng kia đã sợ tới mức liều mạng khóc la, một bên đứt quãng kêu thảm “Tố đại ca cứu ta. . . . . . Cứu ta a.” Mà đao phong Hoàn Nhan Tự đã chém đứt vạt áo của nàng, Tố Y rốt cuộc không chịu nổi áp lực này, tê thanh kêu thảm: “Thả nàng. . . . . . Ngươi thả nàng. . . . . . Ta đáp ứng ngươi. . . . . . Ta đáp ứng ngươi là được.”

Hoàn Nhan Tự thở ra một hơi, trên tay cũng không thả lỏng, đao tiêm không chịu rời vạt áo nàng, âm trầm hỏi: “Ngươi đáp ứng trẫm cái gì? Nói nghe thử xem.”

Tố Y cả người đều giống như không còn sinh khí mà tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt dại ra nhìn về phía thanh đao trong tay Hoàn Nhan Tự, run rẩy nói: “Ta đáp ứng làm hoàng hậu của ngươi. . . . . . Làm Hoàng hậu . . . . . của ngươi.. . . . . .” Thanh âm dần dần nhỏ đi. Hoàn Nhan Tự chính đang hưng phấn thì chợt nghe “Bùm” một tiếng, nhìn lại, nguyên lai Tố Y rốt cuộc chịu không được tra tấn thể xác lẫn tinh thần, nói còn chưa dứt lời, người đã hôn mê bất tỉnh.

Hắn đối việc này cả kinh không nhỏ, vội bỏ xuống tiểu đao, nhanh như chớp vọt đến bên người Tố Y, ôm lấy thân mình nhuyễn ra của y, dò xét hơi thở, sau mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Yêu thương thay bảo bối trong lòng lau đi máu tươi trên trán, chỉ thấy vết thương trên cổ y cũng đã nứt ra, chảy ra máu, vội kêu Tử Lưu lên nói: “Mau đem y vào trong hảo hảo trị liệu, ai, trẫm cũng là dưới tình thế cấp bách mà hồ đồ, hẳn là phải đợi đến khi vết thương của y hảo rồi mới bức y đáp ứng.”

Tử Lưu tiến tới cẩn trọng xem xét vết thương, nói: “Đại vương yên tâm, không có việc nguy hiểm.” Nói xong gọi vài tên thái giám đến, đem đến một cái sập gụ, đưa Tố Y đặt lên phía trên, cùng Tử Nông vội vàng rời đi. Liền ngay sau đó nhóm người vừa nãy vẫn là con tin vội vàng chạy xuống, liên thanh hỏi: “Tố đại ca xảy ra chuyện gì? Y hôn mê sao? Không có việc gì chứ?”

Hoàn Nhan Tự đứng lên, trên mặt sớm không còn bộ dáng hung ác tàn nhẫn vừa rồi, hòa nhã nói: “Các ngươi yên tâm, y cũng sắp trở thành hoàng hậu của trẫm, trẫm so với các ngươi còn khẩn trương hơn vì y.” Thình lình nữ tử mang thai kia bỗng nhiên tiến lên, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn nói: “Ngài sẽ đối tốt với y chứ? Nếu không chúng ta chẳng phải đã đưa y vào tuyệt lộ, đến lúc đó chúng ta lương tâm bất an, cũng nhất định nguyền rủa ngài không được chết tử tế.”

Lập tức có người quát: “Lớn mật, sao có thể vô lễ như thế đối Hoàng Thượng?” Liền thấy Hoàn Nhan Tự cười, phất phất tay nói: “Cô nương, ta thiên tân vạn khổ lập nên một hoàng hậu, cũng không phải để cho y chịu tội. Các ngươi yên tâm, Tố Tố trở thành hoàng hậu của ta, Kim Liêu cùng Đại Tề là người một nhà, trẫm tuyệt sẽ không dung túng cho dân tộc ta ức hiếp Tề nhân.”

Cô nương kia lúc này mới gật gật đầu nói: “Nếu không như thế, chúng ta cũng sẽ không làm trái lương tâm để ép bức Tố đại ca, ngài đã đáp ứng với chúng ta, sẽ đối tốt với Tố đại ca, quân vô hí ngôn, cũng không thể đổi ý.” Nói xong duỗi tay ra nói: “Tốt lắm, ngài đáp ứng trả thù lao cho chúng ta diễn kịch, cũng nên thanh toán tiền đi.”

Hoàn Nhan Tự quay đầu lại, bảo Tử Nam lấy bạc, lại nghe Tử Nam nói: “Đại vương vẫn là chậm đã, tiền bạc đều là do Tử Nông coi quản, nàng hiện tại đang theo Tử Lưu chiếu cố Tố tướng quân.” Không đợi nàng dứt lời, Hoàn Nhan Tự liền nói: “Chuyện này cũng không khó gì, ngươi trước cứ xuất ra, chờ Tử Nông có thời gian thì đi lĩnh về, ta biết số bạc này ngươi có thể lo được.” Nói xong đối nhóm “con tin” nói: “Các ngươi cứ đi theo nàng.”

Tử Nam bất đắc dĩ rời đi. Hoàn Nhan Tự lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, mặt giãn ra cười nói: “Chiêu này quả nhiên dùng được, Tố Tố a, trẫm thật không có nhìn lầm ngươi.” Lời còn chưa dứt, chợt nghe thanh âm của nhi tử từ phía sau vang lên: “Hừ, người không cần cao hứng, người bức y như vậy, y phải làm trái lương tâm đáp ứng người làm hoàng hậu, trong lòng cũng nhất định hận người đến chết. Hơn nữa ta biết người tuyệt đối không nói rõ chân tướng với y, mà xem ra, người có nói với y, y cũng sẽ không tin, đổi lại là ta, ta cũng không tin.”

Hoàn Nhan Tự cười khổ một chút, si ngốc nói: “Yêu thì sao, hận thì sao, chỉ cần trong lòng y có trẫm, vĩnh viễn cũng không quên được trẫm, đã đủ rồi. Vốn trong lòng y, trẫm cùng y chính là cừu nhân a.”

Hoàn Nhan Sóc gật đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu nói: “Nguyên lai là như vậy, nếu không thể khiến cho ái nhân yêu mình, vậy làm cho hắn hận mình, dù sao cũng tuyệt không thể tỏ ra lạnh nhạt thản nhiên mà vài năm sau liền quên mất, là như vậy sao? Phụ hoàng.”

Hoàn Nhan Tự vừa muốn nói phải, bỗng nhiên tỉnh ngộ, mắng: “Ngươi còn nhỏ thì hiểu cái gì, chỉ biết học mấy chuyện này, còn không mau đi học cho trẫm, ta nếu hỏi thái phó biết ngươi công khóa không chuyên, xem ta làm sao phạt ngươi.” Hoàn Nhan Sóc vừa le lưỡi liền nhanh như chớp chạy biến đi mất. Nơi này Hoàn Nhan Tự cũng vội vàng hướng tẩm cung của Tố Y mà đến.