Trình Dục nhanh chóng quay trở lại nơi ở, rất lâu mới có thể hồi phục bình tĩnh. Nghĩ lại một tiếng trước, người thanh niên gián điệp kia còn nhắm mình bóp có, gần như chỉ tích tắc sau sẽ bắn chết mình, ngồi trong bồn tắm đầy nước nóng, bất an đến độ châm một điếu thuốc, khói thuốc lan tỏa mới phần nào miễn cưỡng giúp thả lỏng thần kinh đang căng lên của anh.

Tối nay không phải lần đầu tiên Trình Dục đối diện với nguy hiểm, nhưng cho dù đã lăn lội nhiều năm trong bang phái nhưng anh vẫn kinh sợ bởi ánh mắt của kẻ gián điệp kia. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, vô cùng lạnh lùng, giống như một con báo đen máu lạnh.

Thế nhưng tại sao khí chất tản ra từ người hắn lại là hương vị của chính nghĩa như ánh mặt trời chứ không phải sự tàn nhẫn thường thấy? Tên nhạy bén đáng giận, thế nào mà ngay cả sau lưng cũng có mắt, phát hiện ra mình trốn ở ban công nhìn trộm bọn họ, hơn nữa lúc xâm nhập Nhan Minh còn cao giọng mời mình tham gia! Hắn thật đúng là kẻ khiến người ta không thể hiểu nổi!

Trong bồn tắm lớn rửa chất nhầy ở thằng nhỏ, Trình Dục dụi dụi điếu thuốc mặc vào áo ngủ màu trắng do khách sạn chuẩn bị sẵn, đến trước gương nhìn bộ dạng của mình, xem ra mình thực sự bị Hà Diễn dạy dỗ đến sa đọa. Khi trốn ở góc phòng quan sát hai người anh tuấn cuồng nhiệt ôm nhau, thân thể Trình Dục cũng nổi lên phản ứng. Hơn nữa, anh không thể tin người trong tiềm thức mình nghĩ ngay đến lại là cái cứng rắn của Hà Diễn.

Nhìn hai gò má ửng hồng, ánh mắt ướt át đen một màu của mình trong gương, Trình Dục nghĩ mình cũng hơi vội vàng khi kết luận như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn không phải.

Trình Dục có chút đăm chiêu khẽ vuốt ngực mình. Áo ngủ trắng rộng mở khoe ra hai đầu nhũ đỏ tươi. Anh vậy mà lại có khát vọng muốn âu yếm chúng. Nó trướng lên khiến anh thật khó chịu.

Ý tưởng tự an ủi hiện lên trong đầu Trình Dục. Cả khối cơ thể vừa tắm đầy ấm áp giờ phút này tưởng như đang bị người khác trêu đùa, giống như Nhan Minh vừa rồi bị người yêu của mình đùa bỡn. Trình Dục đưa bàn tay vào trong áo hướng về phía đầu nhũ của mình.

Khi vừa nhéo vào khuôn mặt anh tuấn mang theo nét cười của Hà Diễn hiện trong đầu khiến anh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng từ bỏ ý định tự an ủi.

-Bực quá! Mình điên rồi sao?

Một tia sét đánh vào đầu Trình Dục! Anh hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Nói như vậy không phải mình đã thua hắn sao? Mình lại muốn Hà Diễn “làm” mình? Đầu mình bị hỏng rồi sao?

Trình Dục thở dài rời khỏi buồng tắm đi ra phòng ngủ, còn chưa kịp xoay người để xem đối phương là ai anh đã bị người không biết vào phòng lúc nào cầm súng nhắm vào gáy.

Gã đàn ông đứng phía sau anh lộ ra lúm đồng tiền.

-Baby, tôi cùng anh đến Thượng Hải đây.

Hà Diễn đột ngột xuất hiện trong phòng khách sạn Trình Dục thuê, mở miệng nói chuyện với anh bằng giọng nũng nịu ngọt lịm.

-Đêm nay tốt nhất anh nên nói cho tôi biết, sao anh có thể lạnh lùng không từ biệt mà bỏ tôi đi như thế?

Nói xong Hà Diễn chuyển đến đứng trước mặt Trình Dục, khẩu súng trong tay vẫn giữ nguyên tư thế nhắm vào gáy anh.

Bây giờ Trình Dục mới nhìn rõ người đánh lén sau lưng mình. Cách ăn mặc vẫn thật lưu manh giả danh tri thức, phong thái cùng vẻ mặt vẫn mang vẻ vô lại đẹp trai như trước.

Hà Diễn mặc một bộ âu phục màu lam tôn lên dáng người cao lớn, mái tóc đen hơi dài vẫn để xõa xuống, khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ, trong đôi mắt đẹp vẫn nóng cháy như cũ, khóe miệng vẫn mang cười như cũ, mang vẻ xinh đẹp loá mắt xuất hiện ở trước mặt Trình Dục.

Nhận thấy nhịp tim hỗn loạn của mình, Trình Dục nghĩ, đáng chết, sao mấy ngày không gặp mà khi gặp lại lại cảm thấy hình như hắn đẹp trai hơn. Nhất định không thể cho hắn biết vừa rồi Trình Dục mang cảm xúc cô đơn gì nghĩ đến hắn.

-Anh … Sao anh lại ở đây?

Trình Dục ngạc nhiên nhìn Hà Diễn nhanh như vậy đã mò tới. Lúc con sói này vào mình hòa toàn không nhận ra.

-Đến cũng không nói trước một tiếng, để tôi chuẩn bị tốt một chút.

Trình Dục bình tĩnh đi về phía giường, định lúc Hà Diễn không chú ý sẽ cúi xuống lấy khẩu súng lúc nãy mình vừa để trong đống quần áo cởi ra.

Khi tay anh nhẹ nhàng tìm trên giường, Hà Diễn đã cười với anh.

-Đừng tìm. Ở đây.

Hà Diễn vô cùng đắc ý đưa một khẩu súng ra trước mặt Trình Dục, chính là khẩu màu bạc mấy hôm trước anh mới mua. Ánh sáng từ đèn chiếu xuống hai khẩu súng tuyệt mỹ trong tay Hà Diễn, cả hai đều nhắm vào Trình Dục.

-Anh từ xa đến đây, muốn tôi làm gì?

Bị hai khẩu súng chĩa vào, Trình Dục không câu giờ mà trực tiếp vào thẳng vấn đề, hỏi Hà Diễn.

-Đừng nói chỉ là đến thân mật với tôi.

-Tôi định nói với anh, anh bỏ đi phòng trăng mật trên con thuyền xa hoa đó chỉ còn mình tôi ở, không tránh khỏi có hơi cô đơn.

-Anh có thể tìm MB tiếp khách ở quán.

-Bọn họ sao có thể sánh với anh.

-Hà Diễn, đừng tiếp tục nói đùa nữa. Anh rốt cục muốn gì từ tôi? Anh biết thân thế của tôi.

-Không khác lắm.

-Vậy mau nói cho tôi biết.

Trình Dục nhìn Hà Diễn với ánh mắt tràn ngập chờ mong, không còn sự chán ghét như trước. Gã đàn ông mấy phút trước còn nhớ đến giờ lại đứng trước mặt mình, so với việc bị hắn coi như trò hề mà lấy súng nhắm vào thì Trình Dục hôm nay đã trải qua nguy hiểm thực sự, đến giờ còn chưa hoàn toàn định hồn, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nếu Hà Diễn biết chuyện Trình Dục muốn biết, hắn muốn để sống dễ chịu thì nên nói ra chứ. Anh không muốn tiếp tục chịu tra tấn nữa. Mấy ngày qua nhìn con chim cũng còn có tổ, có chim bố chim mẹ, mình lại không hề hay biết cha mẹ mình là ai, nhà mình ở đâu.

Trình Dục mong đợi Hà Diễn sẽ nói mọi việc. Coi như thế giới này thực sự tàn nhẫn hay thay đổi đi thì ít nhất lúc đó bọn họ thực sự đã có những chuyện đáng nhớ. Trong anh tồn tại sự kỳ vọng không nói nên lời với Hà Diễn.

-Anh đã gặp Lộ Tiêu?

Hà Diễn nghiêm túc hỏi.

— Lộ Tiêu, Trình Dục nhớ ra Nhan Minh có gọi người thanh niên gián điệp bằng cái tên này, nhẹ giọng đáp:

-Đúng. Hắn là cảnh sát?

Khi nghe anh hỏi câu này Hà Diễn biết thực ra Trình Dục biết rất ít, vừa mới có thông tin mà đã tự tiện chạy theo người ta thật làm tinh thần hắn không thể yên nổi, không thể không dùng tý thủ đoạn để truy ra nơi anh trốn đi. Rốt cục cũng tra ra mã hiệu của mấy đồ quý giá mà Hà Diễn mua cho đã bán ở hiệu cầm đồ. Vì thế mấy ngày mấy đêm qua hắn tức tốc tới Thượng Hải.

-…Coi vậy đi. Công an Hồng Kông.

Mày Hà Diễn hơi nhíu lại, nói cho Trình Dục.

-Hắn vì sao lại qua lại với anh?

-Việc này tạm thời tôi không thể nói cho anh biết.

-Anh đừng chặn họng tôi như thế, nói hết tất cả cho tôi.

Mười mấy năm qua, Trình Dục đều khao khát muốn biết thân phận của mình. Anh muốn biết mình là con ai, sinh ra ở gia đình như thế nào. Nếu không bị bắt cóc rồi bán đi liệu mình sẽ trở thành người ra sao, có giống như bây giờ không – làm một kẻ bán mạng trong thế giới ngầm, cả đời chỉ có thể đứng sau lưng nhìn trộm Phi Long nhưng không có dũng khí bước lên, cho dù là một lần ôm Phi Long hay nói cho hắn biết cảm giác của mình.

Cho nên, có rất nhiều rất nhiều năm, Trình Dục muốn biết thân thế mình đến phát điên lên.

-Tôi không làm việc lỗ vốn. Nếu tôi nói cho anh, anh sẽ đáp lại tôi thế nào?

Để trừng phạt Trình Dục xảo quyệt đã chuốc mình thuốc khi còn ở trên tàu, cải trang thành mình đi gặp Lộ Tiêu, cộng với nhiều ngày anh khiến hắn ôm một bụng lo lắng, giờ phút này Hà Diễn định tính kế anh một chút.

-Tôi…

Trình Dục lúc này cũng không có gì có thể đáng đưa ra mặc cả với Hà Diễn. Ngoại trừ cơ thể nóng bừng lúc tắm khi nghĩ đến hắn.

Anh lẳng lặng suy nghĩ chừng một phút, sau đó cởi áo ngủ trên người xuống. Cả người trần trụi đứng trước mặt Hà Diễn, khàn giọng nói với hắn:

-Tôi dùng cơ thể này báo đáp anh.

-Không tồi, tiếp tục đi.

Hà Diễn nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt lóe sáng rực rỡ như đá quý chần chừ nhìn thân thể mềm mại ẩm ướt của Trình Dục. Hà Diễn không biết vừa rồi trong phòng tắm anh ta làm gì, nhưng giờ phút này cả người tràn ngập hấp dẫn.

Hai đầu nhũ đỏ tươi đứng thẳng. Làn da trắng nõn ánh lên nét sáng bóng. Vật giữa chân dưới cái nhìn chăm chú của Hà Diễn khẽ run, chảy ra chất lỏng ướt át. Không phải anh ta đã tự an ủi ở phòng tắm chứ? Hắn hưng phấn ảo tưởng việc mà mấy phút trước có khả năng xảy ra.

-Trước tự mình sờ …

Hà Diễn mỉm cười, ngồi xuống sô pha ở góc tường bên trái, nhấc hai chân bắt chéo, dùng bộ mặt hưởng thụ quan sát Trình Dục có thể vì bí mật thân thế mà đắm chìm trong dục vọng trước mặt mình không.

-Anh…Không nên quá đáng…

Trình Dục không phải kẻ ngốc, anh hiểu lời ấy của hắn có ý gì. Hà Diễn biến anh thành kẻ hèn hạ, ti tiện.

-Tốt nhất là chính mình đạt được cao trào, bằng không tôi cũng không nhớ nổi Lộ Tiêu đã nói những chuyện gì về Trình Ngữ Huyền đâu.

Hà Diễn ngây ngốc phát hiện thì ra mình cũng có thể kìm chế Trình Dục như vậy.

-…

Đêm tối tĩnh lặng, trong phòng không khí đầy giằng co. Khoảng chừng nửa phút, Trình Dục miễn cưỡng đưa bàn tay cứng nhắc đến vật ở giữa cơ thể nói mình không làm được.

Hà Diễn biết ý định của anh, cũng không định sẽ khiến anh khó xử và nhục nhã, vì thế bắt đầu sử dụng những từ ngữ kích thích, giúp anh làm những hành động tự an ủi.

-Tưởng tượng đó là tay tôi đang nhẹ nhàng vuốt ve, từ hai gò má, xương quai xanh, dần xuống ngực, sau đó hơi dùng sức đè đầu nhũ xuống. Anh cảm thấy bị tôi đè như thế rất khó chịu nhưng nơi đó lại càng muốn đè nhiều hơn, ước tôi dùng thêm sức vào nó. Cho nên, tôi sờ phía bên kia của anh.

-Ư…

Trình Dục nghe theo đưa tay rời đến đầu nhũ mình chà xát. Lúc ban đầu chỉ cảm thấy xấu hổ nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển sang trạng thái nóng rực đầy khoái cảm.

-Từ từ, hai bên của anh bị tôi chơi đùa nhiệt tình, anh phát ra tiếng kêu thẹn thùng *** đãng, lý trí thì mách bảo chán ghét bị tôi đụng chạm nhưng thân thể lại vô cùng thoải mái …

-Ô…

Trình Dục vừa tự an ủi vừa thốt ra tiếng thở dốc nhỏ vụn.

-Sau khi chơi đủ rồi, tôi vươn đầu lưỡi ấm áp dính đầy nước bọt liếm chúng, cả hai đều cắn mút, chúng sẽ trở nên mẫn cảm như vú của phụ nữ vậy, anh bị tôi kích thích đến ngửa đầu thở hổn hển.

-A a…

Hai má Trình Dục đã biến thành màu hồng, hai mắt khép hờ nhìn thấy ảo giác, dường như đang thấy Hà Diễn dùng đôi môi đỏ tươi ẩm ướt chơi đùa đầu nhũ nhỏ của mình.

-Tôi vừa mút chúng, vừa hướng tay về phía chỗ giữa của anh. Cầm phân thân đã cứng rắn kia lên ma sát. Để anh vừa lòng lực của tôi rất lớn. Anh không lâu liền bắn ra, sau đó lỗ nhỏ của anh trở nên ngứa ngáy như có mấy con giun đang bò. Anh sẽ muốn, thật muốn tôi giúp anh làm biến mất cảm giác ngứa này … Cho nên tôi cho một ngón tay vào, đâm vào chỗ bí ẩn đó của anh …

-A… A

Hai mắt khép hờ, một tay chạm đến đầu nhũ của mình, một tay ma sát phân thân Trình Dục rất muốn nhanh chóng đạt đến cao trào tuyệt đỉnh. Nhưng cảm giác không đủ, còn thiếu cái gì đó, như thế này tuyệt đối không được.

-Không không được, tôi không ra được …

Trình Dục sầu não rên rỉ.

-Vì sao?

Đang bị món ăn sống động ngon miệng trước mặt khiêu khích đến mức trướng phát đau, Hà Diễn khàn khàn hỏi.

-Bởi vì … Bởi vì tôi muốn anh.

Trình Dục nói thật.

Giây tiếp theo, người chỉ đạo hành động tự an ủi đến bên cạnh ôm anh lên giường, thực sự âu yếm anh.

-Anh cần tôi, đúng không?

Thanh âm tràn ngập chờ mong vang bên tai Trình Dục, rõ ràng thấy vành tai đỏ lên của anh nhưng trái tim hắn vẫn thấy rộn ràng từng đợt từng đợt.

Hà Diễn chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng anh ta sẽ yêu mình, hắn chỉ hy vọng anh ta cần mình. Hắn sẽ không để Phi Long kia có cơ hội chăm sóc gần gũi với anh ta. Từ khi ở Tokyo lập bẫy nhốt anh ta lại bên người, Hà Diễn chỉ một lòng quan tâm, mong anh ta có thể cần đến mình. Giữa họ chỉ là quan hệ chăm sóc và làm chuyện đó thôi cũng đủ để hắn thấy hạnh phúc.

-Nói cho tôi biết thân phận của mình.

Trình Dục cảm giác thân thể của mình bị Hà Diễn ôm đến tan chảy. Bị người kia đặt dưới thân như vậy, anh không còn cảm giác oán hận hay chán ghét như trước đây nữa mà thay vào đó là an toàn. Hắn đột nhiên nhảy vào phòng mình, đắc ý dùng hai khẩu súng nhắm vào mình, cuối cùng lại dịu dàng ôm lấy mình.

-Nhưng vừa rồi chính anh không bắn nha …

Hà Diễn say đắm hôn lên hai gò má ửng hồng của Trình Dục. Lúc tự an ủi đã xinh đẹp đến nhường này, chẳng lạ vì sao Hà Diễn lại đắm sâu vì anh như vậy. Cho dù có nguy hiểm gì sắp đến, hắn cũng tự nguyện bước chân vào.

-Cho nên, sau đó, ngoan ngoan cảm nhận tôi, làm xong tôi sẽ nói cho anh biết.

-Đồ nói dối, không được … Ô Ô …

-Nhưng tôi đến giờ vẫn không lừa được anh. Anh thông minh như vậy làm sao bị tôi lừa được, anh vẫn biết thế mà?

Hà Diễn xoay người một cái ngồi vào đầu giường, dùng sức mạnh thần tốc như vũ bão đưa Trình Dục ngồi vào hạ thân của mình, tách hai chân anh ra, ưỡn eo từ từ đâm vào miệng lỗ sớm đã rộng mở, thỏa mãn điều cả buổi tối này anh mong mỏi.

Cảm giác trống rỗng bị nam tính nóng bỏng của Hà Diễn mạnh mẽ lấp đầy, cơ thể anh gần như tê liệt, lý trí bắt đầu rời xa, sự lo âu phiền não đều bị xóa tan, cả người như đang sung sướng chìm trong kẹo ngọt.

Mềm mại, ngọt ngào, say mê. Đó là toàn bộ cảm giác có thể hình dung khi bị Hà Diễn đâm vào. Giờ phút này, Trình Dục mới hiểu thì ra mình cần Hà Diễn đến thế.

Hà Diễn nhẹ nhàng muốn anh, hắn biết mấy ngày qua ở Thượng Hải anh đã phải nhẫn nại thế nào, cô đơn đến đâu. Mấy năm qua, anh vẫn tự vượt qua như vậy, rõ ràng là một người tràn đầy năng lực thế mà lại cung cúc tận tụy hỗ trợ cho bang Phi Long lớn mạnh như bây giờ, hy sinh rồi tự gây áp lực cho bản thân nhiều như vậy, đến giờ bản thân mình là ai cũng không biết.

Anh như vậy khiến Hà Diễn đau lòng.

Hà Diễn biến anh thành tù nhân, nhưng vẫn giữ lại chỉ là vì muốn chăm sóc anh ta, tưởng như không cần gì nhưng sâu thẳm trong tâm hồn vẫn khao khát tình yêu.

-Hà Diễn … Ư ư … Hà Diễn … Cho tôi nhiều hơn, tôi muốn của anh nhiều hơn …

Ngồi trên đùi Hà Diễn, trần trụi đón nhận va chạm từ đối phương, Trình Dục quấn quýt si mê kêu tên Hà Diễn. Đây là lần đầu tiên, anh theo cảm xúc trên giường muốn Hà Diễn giữ lấy mình như vậy. Màn đêm yên tĩnh bao phủ bên trong tiếng thở dốc của hai người.

Tiếng kêu *** đãng triền miên vì bị kích tình mà phóng ra dịch bắn lên cả tấm đệm trên giường, một lần lại một lần. Hai ngày say sưa cùng một chỗ, một chút cũng không muốn buông nhau ra.

Hương thơm từ đóa hoa màu trắng phảng phất trong không gian. Xung quanh khách sạn không có công viên vậy mùi này từ đâu đến. Thời tiết bây giờ đã đến xuân sao? Đúng, là mùa xuân. Mùa trăm hoa đua nở.

Trình Dục mở to mắt, thấy đầu giường có đóa hoa hồng màu trắng, cánh cánh lớp lớp lại đọng những giọt sương, lóng lánh phản chiếu dưới ánh sáng ban ngày. Hắn đi mua đóa hoa tươi này lúc nào, người đâu rồi?

Trình Dục cúi đầu nhìn thấy những vệt hôn ấn trên da thịt trắng nõn của mình, nhớ lại tối qua mình đã làm chuyện gì với hắn.

— Đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt kia giống như được thưởng thức hương vị ngọt ngào của những viên kẹo đường mềm dẻo, cuộc đời này Trình Dục chỉ cần theo hắn hưởng phúc là đủ. Như vậy hắn đã trở thành gì của anh?

Đặt bên cạnh đóa hoa là khẩu súng tay nhỏ bé, là của Trình Dục. Hà Diễn trả súng lại cho anh, sau đó liền bỏ đi, trong phòng chỉ còn mình Trình Dục.

-Hà Diễn…

Trình Dục thử gọi một tiếng. Nhưng không gian im ắng không ai đáp lời.

-Đáng giận!

Trình Dục hét to, mình lại bị hắn lừa, rõ ràng tối hôm qua nói sau khi làm xong sẽ kể về thân phận của mình.

Ăn mình không còn mảnh vụn xong xuôi liền để lại một bó hoa bỏ đi một mình, rốt cục quỷ kế của hắn là gì? Lần lượt lôi mình ra chơi đùa, còn ẩn ý nói không lừa mình.

Trình Dục buồn bực nhặt hộp thuốc bên cái gối mở ra, lấy một điếu. Anh không thích hút nhưng trong tình huống hiện tại, anh rất muốn dùng khói thuốc để phát tiết một chút những bực bội sinh ra vì Hà Diễn.

Thuốc là của Hà Diễn để lại. Lúc hắn đi khá vội vàng cộng với không muốn đánh thức anh nên bao thuốc luôn mang theo cũng quên.

-Đồ hèn!

Trình Dục cắn răng mắng, rõ ràng là đồ vô lại còn học văn nhân tặng hoa. Giống đóa hoa xinh đẹp đã bị mình ném đi trên con đường dọc bờ biển kia, bó hoa trên tủ đầu giường cũng trắng tinh khôi một màu như vậy.

Đã một lần bị ném đi. Đây sẽ là lần thứ hai.

Hà Diễn đúng là một gã mặt dày đến không thể tả, nhưng giờ đường đường là một ông chủ lớn, có tiền có thế, thủ đoạn để níu chân một người nhiều lắm sao với mình hắn chỉ làm hành động đơn giản này?

Chỉ tặng hoa. Chỉ để lại duy nhất đóa hoa trắng này mà thôi. Lần thứ nhất bị Trình Dục không kiên nhẫn mà vứt đi vậy lần thứ hai cũng bị ném vậy thôi.

Môi ngậm điếu thuốc của Trình Dục dần cong lên thành nụ cười. Nhận ra dù tối qua lại bị hắn lừa một cú nhưng mình vẫn không thể ghét hắn được.

Yên lặng ngậm thuốc, mùi thuốc lá vừa xa lạ vừa quen thuộc vây lấy anh, người Trình Dục trần trụi đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy bản thân sau cuộc hoan ái với Hà Diễn. Khắp người là dấu hôn, dày đặc ở chỗ bắp đùi.

Má anh đỏ lên, trong lòng lặng lẽ thề, nếu lần sau tên cầm thú kia còn dám bạt mạng như vậy nhất định sẽ hết sức chỉnh hắn. Khiến hắn hiểu người đã dám tặng hoa cho mình nhất định không được đột nhiên biến mất.

Suo Dior là tổ chức tội phạm buôn lậu súng ống nổi tiếng ở Mỹ, chưa ai từng đến trụ sở chính của họ, nhưng thế lực lại không đâu không có. Hiện tại người đứng đầu là một người đàn ông Trung Quốc tuổi trẻ.

Nghe nói mấy chục năm trước, người thành lập ra tổ chức này cũng là một Hoa kiều, một giáo sư dược có tài năng thiên phú về ngành học này, học tiến sĩ ở đại học Columbia xong liền nghiên cứu ra một loại thuốc mới, nhanh chóng sau đó bị giới hắc đạo New York để mắt tới, ý đồ lấy người nhà ông ta ra uy hiếp khiến người đó nửa tự nguyện nửa bị bắt dấn thân vào con đường tội phạm lạc lối.

Nhưng sau khi vị giáo sư gia nhập hắc bang, cũng không trở thành người máy bị hoàn toàn khống chế. Nhờ năng lực bản thân cùng khí phách, ông không chỉ dần dần thoát khỏi khống chế của bọn họ mà còn thành lập tổ chức riêng của mình – Suo Dior, một tổ chức tội phạm cao cấp về y dược.

Đồng thời ông còn có một gia đình hạnh phúc, người vợ xinh đẹp sinh cho ông một đứa con trai thông minh lanh lợi, sau đó ba năm lại sinh một cô con gái, một trai một gái một lớn một nhỏ sống hòa thuận với nhau. Với hậu phương vững chắc như thế nên dù thân nhúng chàm vị giáo sư vẫn cảm thấy cuộc đời mình thật mỹ mãn.

Giáo sư không muốn hai đứa con mình đi vào con đường không thể quay trở lại nên từ nhỏ đã dùng nhạc cổ điển giáo dục con, đưa chúng vào học nội trú ở nhạc viện châu Âu, không cho chúng giống mình trở thành thiên tài thông minh hơn người, chỉ hy vọng chúng có thể sống cuộc đời bình lặng.

Ngay khi mới bắt đầu chuyện ông lo lắng đã được giải quyết như vậy, con trai và con gái đều rất thích âm nhạc, tuyệt nhiên không muốn bước vào phòng thí nghiệm sực mùi hóa chất nhạt nhẽo.

Nhưng bước ngoặt khiến vị giáo sư kinh ngạc vẫn xảy ra. Con trai ông năm tám tuổi bị bắt cóc sau đó khoảng nửa năm mới được thủ hạ của ông tìm lại được, trở về Suo Dior nhưng giáo sư không vì tìm được con mà vui vẻ.

Ông giận dữ không thừa nhận nó là con mình, nói nó là đứa nào đó bị đưa về thay thôi. Nhưng tất cả mọi người đều nhận ra hình dáng của con trai ông, vẫn cho rằng nó chính là con trai ông tìm lại được sau vụ bắt cóc.

Giáo sư vẫn lo lắng nói:

-Không. Không phải … Tuyệt đối không phải … Tiểu Huyền của ta không có ánh mắt độc ác như vậy.

Sau đó qua vài năm ông cũng quá buồn bực mà qua đời.

Tới nay đứa con mà vị giáo sư không nhận là con cũng đã trưởng thành. Năm nay hai ba tuổi, trở thành người đứng đầu Suo Dior, kinh doanh súng ống buôn lậu với y dược bị cấm buôn bán. Tên hắn là ‘Trình Ngữ Huyền’.

Em gái hắn Trình Anny sau khi lớn lên, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng không thừa nhận hắn chính là người anh dịu dàng trước đây cùng chơi đùa với mình.

Để tra rõ việc kì quái này Trình Anny không chỉ trộm đi đối chiếu AND của mình với hắn không khớp nhau, mà còn giấu hắn gia nhập cảnh sát quốc tế, muốn tìm ra rốt cục kẻ nào chủ mưu vụ này, cộng với đi tìm anh trai bị bắt cóc đã thất lạc mười năm nay.

Mà em gái và anh trai gặp nhau chính là vào đêm Hà Diễn đưa anh đến ra mắt. Đêm xuân với cánh hoa anh đào rơi rơi bay lượn hai người nhẹ nhàng ôm nhau nhảy một điệu Waltz.

Hà Diễn nhớ lần đó anh em họ Trình khiêu vũ, cảm thấy hai người thật xứng đôi, khí chất kiêu hãnh rực rỡ cũng giống nhau, thêm cả dù đã hẹn trước cũng vẫn bắt Hà Diễn phải chờ.

Hắn không kiên nhẫn chờ trong một quán cà phê ở Thượng Hải, sau thời gian hẹn đã nửa tiếng, mỹ nhân hẹn anh mới thèm xuất hiện.

Trình Anny mặc bộ Âu phục với tay áo phồng, đội mũ che nắng với cặp kính mát khổng lồ trên mặt, đi về phía Hà Diễn. Gen đúng là một yếu tố kì lạ, cùng một nguồn gen, Hà Diễn thích Trình Dục nên cũng cảm thấy Anny thật xinh đẹp.

Lần đầu tiên gặp nhau Hà Diễn không biết cô là cảnh sát, liếc mắt chòng ghẹo bị cô hung hăng đập lại cho mấy quyền. Hắn cuối cùng cũng biết cô không đơn giản. Sau từ từ quen dần, nhìn dấu vết để lại mới biết so với đồng nghiệp Lộ Tiêu của mình cô còn lợi hại hơn.

-Ông chủ Hà, sao lại hút thuốc? Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe.

Anny ngồi xuống bên cạnh bàn, oán trách muốn hắn tắt thuốc.

-Hừ, quản nhiều, cô nghĩ cô là mẹ tôi chắc?

Hà Diễn chưng ra bộ dạng lưu manh cười nói:

-Có bà mẹ xinh đẹp trẻ trung thế này tôi ngủ cũng phải cười tỉnh.

-Đương nhiên không phải, nhưng tôi nghĩ anh tôi cũng không thích đàn ông hút thuốc. Tôi nghĩ anh hiểu.

Trình Anny với sự hài hước của Hà Diễn cũng không tức giận, bình tĩnh trả lời.

Cô cũng không ghét hắn, tự mình từ manh mối ở Mỹ điều tra một đường đến đây, Hà Diễn đã giúp rất nhiều. Cho dù có là cao thủ cải trang ở lại Trung Quốc phá án cũng thường xuyên gặp phải những rắc rối không thể giải quyết, hắn đều tỏ ra thân thiện mà giúp đỡ.

Anny rất cảm ơn Hà Diễn, cảm ơn nhất chính là hắn giúp tìm thấy người anh thất lạc. Ở Tokyo, khi Anny mời Trình Dục khiêu vũ rồi mời anh tham gia buổi dạ tiệc của mình, cảm động nhìn anh mình nhiều năm lưu lạc bên ngoài đã thành người có rèn giũa, có ngoại hình anh tuấn. Thì ra anh mình chưa bao giờ làm mình thất vọng, đáng giá mình vì anh ấy hiểm nguy gia nhập FBI của Mỹ, bỏ qua tất cả những mơ ước thiếu nữ, trở thành một cảnh sát quốc tế lạnh lùng sắc bén.

-Lại nói, tối qua tôi nhìn thấy anh vào phòng anh tôi.

Anny quấy quấy ly cà phê đen không đường, nhẹ nhàng nói. Nếu là người khác Anny nhất định sẽ nắm chặt súng mà đi bảo vệ sự an toàn cho Trình Dục. Nhưng thấy người đến là Hà Diễn nên cô chọn ‘giơ cao đánh khẽ’.

-Vậy sao? Sợ tôi thương tổn anh ấy?

Hà Diễn dụi dụi điếu thuốc, đôi môi tuyệt đẹp hé ra nụ cười ngọt ngào.

Chỉ từ nụ cười kia Anny có thể đoán ra hai người họ hôm qua đã có một đêm tuyệt với thế nào.

-Đương nhiên là không rồi. Chỉ sợ anh bị người theo dõi, anh vẫn liên lạc với Lộ Tiêu. Rất nguy hiểm.

Lộ Tiêu là gián điệp, xuất thân từ cảnh sát Hồng Kông, từng là cảnh sát quốc tế, nhưng hiện tại Mỹ không thừa nhận thân phận cảnh sát của hắn bởi hắn ỷ mình là gián điệp, khi đang thi hành nhiệm vụ thì lại ‘phản bội’.

-Trừ cô ra không ai biết tôi có liên lạc với Lộ Tiêu.

Ánh mắt Hà Diễn lạnh lùng, tỏ vẻ mình đã chú ý Lộ Tiêu kia là một con báo đen nguy hiểm. Mùa đông năm trước, Hà Diễn đã cứu một thanh niên bị dính đòn hiểm ở quán bar của mình. Hắn không có tiền lại dám vào quán mua xuân. Chính xác mà nói thì không phải mua xuân mà là nằm vùng do một số nhân vật lớn trong hắc đạo gài vào quán bị Hà Diễn phát hiện tại chỗ.

Hà Diễn nhận ra hắn, là mắt xích. Khi Hà Diễn quyết định giáo huấn hắn, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, nói anh biết một số việc, một số thứ khiến Hà Diễn hứng thú, mà đó chính là thân thế của Trình Dục.

Làm gián điệp ở Suo Dior nên Lộ Tiêu biết bí mật của kẻ đứng đầu tổ chức này, điều tra đứa bé lúc trước bị bắc cóc rồi bán đến Trung Quốc chính là Trình Dục.

Hà Diễn có tình cảm ái mộ với anh, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều nhìn thấy. Chỉ cần hơi để ý đến hắc bang trong nước đều thấy Hà Diễn để ý Trình Dục nhiều thế nào. Lộ Tiêu lấy bí mật thân phận của Trình Dục để đổi lại hắn được cho chỗ ẩn náu và giúp đỡ. Lúc đó hắn bị Suo Dior và cảnh sát Mỹ hai bên truy tìm, ít nhiều nhờ tài cán của Hà Diễn mà hắn được tự do đến bây giờ.

Tóm lại Lộ Tiêu đúng là một tên nguy hiểm vô cùng, Hà Diễn và Trình Anny vẫn lo hắn sẽ phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

-Đừng coi thường vị anh giả cáo già của tôi, hắn sắp đuổi tới nơi rồi, đừng quên người đại diện ở Tokyo của tôi cũng là do hắn giết.

Anny nhắc nhở Hà Diễn. Người đàn ông đáng thương kia chỉ nhìn thấy mặt thật của hắn mà đã chết dưới súng hắn.

-Điều này tôi biết.

Hà Diễn từng bị Trình Dục tình nghi là hung thủ giết người trong vụ mưu sát nên sớm nhận ra tình hình đã trở nên ngày càng xấu.

-Trước mắt có biện pháp nào trấn an được hắn không?

-Trình Dục có lẽ không muốn trở về Suo Dior nhưng giờ đó lại là điều Trình Ngữ Huyền lo sợ anh ấy sẽ làm.

-Hắn biết anh trai ruột của cô là Trình Dục?

-Tôi đoán là vẫn chưa nhưng nhanh thôi.

-Tên tiểu tử Lộ Tiêu kia nói không chừng sẽ bán đứng chúng ta. Hắn ‘phản bội’ thành quen rồi.

-Có lẽ vậy.

Khói từ tay Hà Diễn lặng lẽ bay lên.

Hà Diễn nhất thời cũng không có biện pháp nào. Nếu thực sự Lộ Tiêu bán đứng họ vậy mọi chuyện kế tiếp xảy ra hắn cũng không thể khống chế được.

Ngón tay ôm Trình Dục đêm qua vẫn còn lưu lại độ ấm làn da của anh, hôn môi còn lưu lại vị thơm ngọt trong miệng anh, người đàn ông xinh đẹp kia, người Hà Diễn thích, hắn tuyệt đối sẽ không để anh xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì.

Hắn sở dĩ giăng bẫy anh ở Tokyo, giam anh bên mình, tất cả đều vì muốn bảo vệ anh. Khi hắn biết bí mật thân thế của anh liền đứng ngồi không yên. Không còn có thể đứng từ xa quan sát mà phải đưa anh đến bên cạnh mình mới yên tâm.

Đám người Anny, Lộ Tiêu xuất hiện, hơn nữa tổ chức Suo Dior thay đổi, khiến người hay cợt nhả như Hà Diễn cũng phải khẩn trương nhưng lập trường hắn vẫn kiên quyết bảo vệ anh.

Trình Dục là người của Phi Long, thề sống nguyện chết trung thành với người khác. Chuyện Hà Diễn muốn bảo vệ anh thật kỳ lạ, hơn nữa anh cũng chán ghét hắn. Hắn nói gì anh cũng không nghe, hơn nữa còn có việc giữ mặt mũi cho mình nên hắn cũng không quấy nhiễu anh, khiến anh càng thêm lo lắng.

Vì thế mấy ngày nay, Hà Diễn chỉ làm ra vẻ vô lại dùng thế lực bắt ép Trình Dục phải ở cạnh mình. Có lẽ mình thực là một kẻ xấu xa, cưỡng bức anh làm tình với mình, nhưng khi thực sự đối diện với con người xinh đẹp bên mình kia, Hà Diễn sao có thể kiểm soát được bản thân?

Hà Diễn thích Trình Dục. Lần bị thủ hạ của anh bắt lên xe, quỳ xuống trước mặt anh, tim Hà Diễn đã xao động trước anh. Trình Dục nói:

Thế giới này rất rộng lớn, vĩnh viễn đừng tự cho mình là đúng mới sống tốt được.

Những lời có vẻ khó nghe lại như lạnh lùng mỉa mai khiến hắn hăng hái lập nghiệp riêng, hắn không phải chỉ là đứa vô lại. Những gì Trình Dục học hắn cũng học, hắn tự học rất nhiều môn, làm đến nơi đến chốn dựng được một thế lực ở Hồng Kông cho bản thân, nghĩ đến cái nhìn của anh về mình sẽ thay đổi, không ngờ trong mắt Trình Dục hắn vẫn chỉ là một tên hèn hạ thấp kém.

Nhưng thế thì làm sao? Chỉ cần có thể bảo vệ tốt cho anh, được một Trình Dục bình tĩnh cơ trí cần đến là đủ rồi, không phải sao? Tất cả trước mắt đều hướng về phía mình là đủ.

Tình yêu là một thứ rất phức tạp, Hà Diễn cũng không học. Bộ môn này có vẻ rất khó để con người hiểu hết. Hắn chỉ biết ôm lấy Trình Dục trong ngực hôn và giữ lấy, là quãng thời gian đẹp nhất mà hắn trải qua.

Nếu có thể Hà Diễn hy vọng về sau vẫn được hạnh phúc ở bên anh, ôm anh vào lòng, không để anh phải chịu bất kỳ vết thương nào.

Một khắc ngắn ngủi trôi qua, câu chuyện đầy thận trọng cũng chấm dứt, bước tiếp theo phải tiến hành thế nào đành ‘tùy cơ ứng biến’ vậy.

-Tôi phải về.

Anny đứng dậy, trước khi đi…

-Đây là thứ cho người đó.

Anny từ túi xách lấy ra một bình nhỏ đựng nước thuốc.

-Đây là cái gì?

Hà Diễn không rõ.

-Nghe nói cha tôi đã nghien cứu ra rất nhiều loại thuốc, có lẽ lúc trước Trình Dục đã uống thuốc này mà quên đi ký ức bảy năm đầu đời. Mong anh giúp tôi tìm người phân tích nó.

-Cô lấy nó từ đâu? Không phải lại giả đấy chứ.

Trước đây Anny đã đưa hắn thuốc như vậy, định nhờ hắn tìm người phân tích thuốc, nhằm vào việc nghiên cứu tạo ra thuốc có thể giúp Trình Dục khôi phục kí ức.

Cho nên sau khi Hà Diễn ‘bắt giam’ Trình Dục, thường xuyên bắt anh uống mấy loại thuốc. Đó đều là thuốc hắn cùng Anny hy vọng giúp anh nhớ lại mình là ai. Nhưng không hề có hiệu quả. Đến giờ phút này Trình Dục vẫn không hề nhớ ra chuyện gì trước đây cả.

-Điều này anh không phải lo. Còn nữa, khi bảo thủ hạ làm việc nhớ bớt huênh hoang một chút, đừng khiến luật sư họ Chu kia tập trung chú ý vào anh. Nếu anh ngồi tù, chúng ta đều gặp rắc rối.

Trong mắt cảnh sát quốc tế như Anny, Hà Diễn cũng không phải một loại tội phạm, ít nhất cũng không phải loại nên bị pháp luật nghiêm trị. Anny không muốn vì mấy chuyện cỏn con mà hắn ăn tráp của tòa, không tiếp tục tham gia vào kế hoạch của mình được nữa, như vậy cũng không thể bảo vệ được Trình Dục.

-A, hiểu rồi. Tôi với luật sư Chu cũng không có hứng thú với nhau. Yên tâm đi.

Hà Diễn miễn cưỡng đáp, cười yếu ớt nhìn Anny rời đi. Dường như mỗi người trên thế giới này đều vì mục tiêu của mình mà cố gắng, hắn cũng nên cố lên.