Mất khoảng 2 tháng sau, An Dạ mới dần khôi phục lại trạng thái như ban đầu.

Hiện giờ có lẽ cô ăn được một chén cơm nhỏ, lượng cơm phải gia tăng từ từ chứ không thể nào ăn một phát thành bà béo được, vả lại nếu ăn như thế có khả năng sẽ no đến mức thủng dạ dày.

Sau khi xuất viện, việc đầu tiên An Dạ làm là kiểm tra tài khoản ngân hàng.

Quả nhiên là vậy. Một năm nay đều xài tiền trong tài khoản, giờ đã không còn bao nhiêu.

Lúc này bỗng có người gọi điện thoại cho cô: "An Dạ, chức mừng cô đã xuất viện nhé." Là tổng biên tập của [Tử Bất Ngữ].

An Dạ đáp: "Cảm ơn anh đã đặc biệt gọi điện hỏi thăm, gần đây tạp chí buôn bán thế nào rồi?"

"Tôi muốn nói với cô chính là chuyện này, cô xem với sức khỏe hiện tại của cô có thể còn viết tiểu thuyết được không?"

An Dạ cắn răng: "Viết chứ, còn viết được."

Cô không có sở trường nào khác ngoài khả năng vùi đầu viết truyện này, không lấy nó kiếm cơm thì lăn lộn bằng cách nào nữa?

"Vậy được, tôi sẽ sắp xếp giúp cô. A, đúng rồi, cô hôn mê suốt một năm, Bạch Hành đã bị tôi chuyển qua làm biên tập cho một tác giả nổi tiếng khác. Về phần cô thì sau khi chúng ta gia hạn hợp đồng sẽ chuyển một biên tập khác cho cô. Được rồi, cô nghỉ ngơi đi nhé, chờ tin của tôi."

"Vâng." An Dạ cũng không biết mình đã đồng ý như thế nào, lúc cô nghe nói Bạch Hành đổi qua làm biên tập cho một tác giả khác thì trái tim đã hơi nhói đau, tựa như có một tảng đá đè nặng trên lồng ngực khiến trái tim không ngừng rơi xuống, chìm nghỉm dưới đáy cốc.

Kết quả thế này cũng tạm được rồi, An Dạ hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

Chuyện lúc trước chắc là một giấc mộng nhỉ?

Vừa ma quỷ lại vừa tàu hỏa, sao có thể chứ?

An Dạ lại mở mắt ra một lần nữa, chăm chú nhìn ngắm thế giới này: "Toà cao ốc chót vót chọc trời như xuyên thẳng qua đám mây; ánh nắng loá mắt rải đều khắp mọi nơi, phản chiếu lên tia sáng trắng xoá; người và xe cộ qua lại không ngừng, tiếng ồn ào không dứt bên tai.

Nhìn thế nào cũng giống như cô đã mơ một giấc mộng thật dài, chỉ vừa mới tỉnh dậy.

Huống chi cô cũng cảm nhận được sự đau đớn khi tự nhéo mình.

Cho nên sầu triền miên yêu say đắm trước đây đều chỉ là ảo tưởng của cô?

Sao có thể như thế được? Thật quá không cam lòng.

An Dạ cố tình đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nhìn bệnh án của cô rồi giải thích: "Xuất hiện loại tình huống này sau khi ngủ say một năm là rất bình thường, nếu còn có gì không ổn định, tôi có thể kê cho cô vài loại thuốc uống."

An Dạ nhanh chóng cản lại bác sĩ đang viết vào hồ sơ bệnh án, nói: "Nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện vô cùng chân thật, giấc mộng đó cũng thế, chân thật giống như ký ức khắc sâu trong đầu tôi vậy."

Bác sĩ: "Giải thích như vầy nhé, lúc cô vừa tỉnh ngủ có từng cảm thấy hơi lẫn lộn trong vài giây hay không? Chính là hoàn toàn không biết bản thân mình đang ở đâu, sau đó trong đầu vẫn còn nhớ những cảnh trong mơ, thậm chí nó còn ảnh hưởng đến sự nghe nhìn của cô nữa?"

"Hình như đã từng có."

"Trong tình huống đó, cô thường phải đứng dậy từ trên giường, sau đó tiếp nhận tin tức từ vật thể khắp bốn phía, trong tiềm thức sẽ nhớ lại những đoạn ký ức ngắn ngủi trước đây, như vậy mới có thể từ từ khiến thông tin trong đại não sống lại, bắt đầu xác định một điều — tôi là ai, tôi đang ở đâu và tôi cần phải làm gì." Bác sĩ giải thích xong lại nói một câu bông đùa, "Tôi cũng thường hay bị vậy, tuy nhiên trong những lúc đó tôi sẽ vì tiếp nhận thông tin trong vài phút mà đến trễ, còn gọi là ngủ quên."

Hiện giờ An Dạ không cảm thấy tức cười chút nào, cô nhíu chặt lông mày, từng hình ảnh trong đầu bắt đầu khởi động.

Cô vô thức đặt ngón tay lên huyệt thái dương, nhắm chặt hai mí mắt nặng nề rồi tự hỏi: "Nhưng ở trong mộng tôi cũng cảm nhận được sự đau đớn, ngay cả té lầu, bị nổ mạnh này nọ, tôi cảm nhận được độ nóng, thậm chí là.... tôi còn yêu người khác nữa."

Bác sĩ tâm lý dựa vào lưng ghế, anh ta thoạt nhìn trông rất trẻ, bàn tay cầm bút để nhẹ lên môi, nói: "Cái này cũng dễ giải thích, chỉ là tôi không biết cô có thể hiểu được hay không. Tôi đổi một ví dụ khác nhé, ví dụ hiện giờ cô cảm thấy mình đang nằm mơ...."

"Nằm mơ...." An Dạ hỏi lại.

"Đúng vậy, hiện giờ đang nằm mơ, tôi là mộng, cô cũng là mộng, đều là những thứ hư ảo."

An Dạ nhíu mày, hơi khó hiểu.

"Cô không tin, đúng không?" Bác sĩ tâm lý mỉm cười.

"Cái này thì...." Cô chẳng biết phải nói thế nào nữa.

"Vì sao lại không tin?"

An Dạ không nói gì, cô không trả lời được.

"Tôi trả lời giúp cô nhé, bởi vì hết thảy đều quá chân thật, hoàn toàn không giống đang nằm mơ, đúng không?" Bác sĩ tâm lý nói, "Hơn nữa, cô không biết phải tỉnh lại bằng cách nào, chỉ biết nếu bây giờ đang ngủ thì đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng làm sao mà ngờ được, "giấc mơ" này thật ra lại là hiện thực?"

"Ừm...." Anh ta nói đúng.

Bác sĩ lại nói: "Chúng ta lấy thêm ví dụ khác, tôi và cô gặp một người thực vật, ông ấy hôn mê đã lâu, ngẫu nhiên tỉnh lại một lần, qua 2 phút lại lâm vào hôn mê. Nhưng đối với chính bản thân thì ông ấy giống như đang sống trong giấc mơ kia, ngủ 2 phút, mơ một giấc thấy mình đang ở trong phòng bệnh, sau đó lại tỉnh."

"Mộng có thể là hiện thực, hiện có thể là mộng?"

"Không sai, bây giờ tôi sẽ nói cho cô nghe tại sao lại cảm nhận được sự đau đớn trong giấc mơ. Có một giải thích rằng chính cô trong thế giới thực cảm thấy đau đớn, phản chiếu lại trong giấc mơ, ví dụ như cô là người thực vật vẫn còn đang hôn mê, trong những lúc truyền dịch thì cô bên trong giấc mơ có thể sẽ cảm nhận được sự đau đớn." Anh dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng tựu chung thì lúc con người bị kim chích sẽ lập tức tỉnh lại, người thực vật thì không, nên đại não mới chiếu lại toàn bộ cảnh này vào trong mơ."

"Vậy phải làm cách nào mới phân biệt rõ giữa mơ và thật?" An Dạ hỏi.

"Nếu là bác sĩ khác có thể họ sẽ nói bây giờ chính là hiện thực. Nhưng tôi thì khác, tư tưởng của tôi là tôn trọng nhân quyền một cách triệt để, tôi chỉ có thể nói với cô rằng bản thân cô nguyện ý tin tưởng cái nào, cái đó sẽ là hiện thực. Những người bị bệnh tâm thần sống trong thế giới của chính họ, làm sao lại không sung sướng? Tôi cũng không cảm thấy bệnh tâm lý là một loại bệnh mà do người đời dùng nó làm thành một quy chuẩn phân rõ đâu là thế giới hiện thực thôi."

"Anh thật đúng là khác người."

"Cô muốn thử lại không? Trở về giấc mộng kia.... một lần nữa?"

An Dạ cắn môi, thầm nghĩ: Trở lại thế giới có Bạch Hành yêu cô, thế giới có đầy những hứa hẹn và mục đích phấn đấu kia sao?

"Muốn chứ, tôi phải trở lại! Là mộng cũng được, tôi có một người và một chuyện rất quan trọng phải làm ở đó."

"Vậy tôi sẽ thử dùng cách thôi miên đưa cô đi, để cô có thể nhìn lại thế giới đó thêm một lần nữa." Bác sĩ tâm lý đột nhiên nở nụ cười vừa tối nghĩa vừa thần bí.

An Dạ được hướng dẫn nằm trong một căn phòng nhỏ, bác sĩ tâm lý khoá cửa lại và đốt huân hương lên.

Anh ta ngồi bên cạnh, nói: "Không cần gượng ép, cô chỉ cần ngủ rồi tôi sẽ ra ám thị cho cô."

An Dạ nhắm mắt lại, không biết có phải do tác dụng của huân hương hay không mà cô cảm thấy hơi buồn ngủ, mùi hương  hoa nhài nhàn nhạt với một ít hương vị cỏ cây, rất giống mùi của Bạch Hành.

Cô không kiềm được mà lâm vào giấc ngủ, mùi hương thần bí này tựa như một loại chỉ dẫn nào đó, chiếu sáng con đường vốn u ám tối tăm của cô, dẫn cô từng bước tiến vào nước sông.

Đã sắp.... bị chìm mất rồi.

An Dạ tỉnh lại một lần nữa, hớp từng ngụm từng ngụm không khí.

Cô mở mắt ra, cả cơ thể trôi nổi trên mặt nước, bốn phía u ám như cái hộp tối đen trước đây.

Nhưng vẫn đỡ vì còn có dưỡng khí, cô sẽ không bị ngạt thở. Vả lại mặt nước cũng không cao, cô có thể đạp tới đáy, thỉnh thoảng sẽ được sức nâng của nước làm cho nổi lên, cô bơi khá giỏi, bơi bơi chút đỉnh cũng không đến mức bị chết đuối.

Hiện đang là tháng Tư, nhiệt độ không khí ấm lên nên nước sẽ không lạnh đến nỗi khiến cơ thể mất đi ý thức.

An Dạ tự bấu mình một cái, cánh tay vẫn cảm thấy đau. Tuy nhiên đau đớn này không đủ chứng minh rốt cuộc là cô có phải đang ở thế giới thực hay không.

Cô vẫn còn nhớ rõ lời nói của vị bác sĩ tâm lý kia, rằng rốt cuộc thì bên đó mới là hiện thực.

Nhưng hiện giờ cô thật sự đang ở trong toa xe đó, cái toa xe chật hẹp tối tăm.

"Rầm rầm!" Bỗng nhiên, bức vách trước mặt An Dạ vang lên tiếng động như bị đập vào.

Cô duỗi tay sờ lên, quả nhiên có có cái gì đó đang đập vào vách toa xe, hằn lên thành một vòng cung, có lẽ xuất phát từ toa xe thứ ba.

"Rầm rầm!"

Có cái gì đó sắp phá tung vách toa xe mà vào.

An Dạ hồi hộp đến mức không thể hô hấp, tim đập nhanh hơn.

Vách toa xe bất ngờ xuất hiện một kẽ hở, có cái gì đó hơi nghiêng qua, hút hết nước qua đó.

Bên kia hẳn là một toa xe trống không nên nước mới rút hết như vậy.

Cái lỗ trên vách càng lúc càng lớn, ngay cả An Dạ cũng không điều khiển được cơ thể, lập tức gã vào trong cái lỗ đó, rớt qua toa xe thứ ba!

Cứu mạng!

Cô hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng tỉnh dậy.

Cô vẫn còn ở trong căn phòng kia nhưng cánh cửa đã bị đập vỡ.

Một màn cuối cùng An Dạ nhìn thấy chính là — bác sĩ tâm lý kia đang giãy giụa, sau đó bị người ta bắt đi.

An Dạ bước ra khỏi cánh cửa bị đập nát bét, thấy trong phòng khám còn có một người bác sĩ khác nữa, anh ta đã viết xong phiếu khám bệnh, đưa cho An Dạ và nói: "Cô không có bất cứ vấn đề gì cả, tôi kê cho cô một số thuốc an thần, cô An Dạ."

Cô An Dạ?

An Dạ chần chờ nhận lấy tờ giấy kia, trong phiếu khám cũng không có tên cô.

Theo bản năng, An Dạ liếc qua hồ sơ bệnh án của mình, bên trên không có bất cứ dấu vết nào giống như đã bị lật ra, thậm chí cũng không bị xê dịch.

Người bác sĩ đầu tiên biết tên cô là vì anh ta đã xem hồ sơ bệnh án của cô, nhưng người bác sĩ này chưa từng gặp mặt, làm sao anh ta lại biết tên cô chứ?

Chẳng lẽ là.... Người bác sĩ tâm lý kia tự tiện đem cô về hiện thực nên đã phá hủy quy tắc của thế giới này. Nói cách khác, thế giới này cân bằng nhờ vào hệ thống miễn dịch, nếu có virus xuất hiện, định phá hỏng sự cân bằng sẽ bị bạch cầu cắn nuốt, cũng chính là bị bắt đi!

Bác sĩ tâm lý kia chính là một loại virus, cũng là người duy nhất có thể cứu được cô.

An Dạ lao ra khỏi cửa phòng bệnh, hy vọng tìm thấy người kia.

Thế giới này quả nhiên có vấn đề!

HẾT CHƯƠNG 94