*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

An Dạ không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, sợ cô ả kia lại làm một cú hồi mã thương!

Cô thật cẩn thận dời giường qua, cố gắng làm thật chậm, tránh cho chân giường inox ma sát với mặt đất tạo ra tiếng động.

Nhưng mà... cô ả xảo quyệt đó sẽ lưu lại sơ hở như vậy sao? Để lại một ô cửa nhỏ để An Dạ có thể quan sát bên ngoài? Điều này hơi khó tin!

Nếu cô ta thật sự cố ý, lưu lại sơ hở để Bạch Hành có thể tìm tới, vậy thì càng thêm khả nghi!

Có âm mưu gì ẩn phía sau hay không?

An Dạ không nghĩ ra, cũng chẳng thèm nghĩ nữa.

Cô đạp lên khung giường, tay vừa lúc có thể chạm đến bậu cửa nhưng cô phát hiện mình không thể nhìn ra tới bên ngoài — cô quá thấp!

Ô cửa nhỏ bị chặn trên dưới bằng hai tấm ván gỗ, hình ảnh có thể nhìn thấy vốn đã nhỏ, An Dạ nhảy lên nhưng chỉ có khoảng nửa giây nên cũng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ có ánh sáng mặt trời và dây leo hắt bóng.

An Dạ quay đầu, tầm mắt cô dính chặt vào ngăn tủ bằng gỗ đặc nhưng cuối cùng nhụt chí cúi đầu, ngăn tủ đó quá nặng, cô không thể khiêng nó để lên giường để trèo lên.

Còn thứ gì khác không nhỉ?

Lấy cái ly kia được không? Quá buồn cười, huống hồ nếu không có nước thì hai ngày tới cô phải nhịn khát hay sao? An Dạ không tin là cô ả kia chịu làm người phục vụ bưng nước tới cửa, cô ta chỉ còn kém không cắt đứt cổ họng An Dạ, để cho cô tự liếm láp máu mình mà thôi.

An Dạ nhớ tới nụ cười như có như không của cô ả kia, cảm thấy chuyện bị cắt cổ họng cũng không phải quá hoang đường!

Cô ta tuyệt đối có khả năng làm ra chuyện đó!

Vậy... còn món đồ nào khác không?

Con búp bê kia? Lấy nó kê dưới chân thử xem sao?

An Dạ ngẩng đầu nhìn nhìn ô cửa nhỏ, được, chỉ còn có một chút là với tới. Cô chỉ cần cao lên thêm chút xíu nữa thôi!

Nhưng mà.... đạp lên một thứ hung khí có thể tuỳ lúc giết người như con búp bê đó, nghĩ sao cũng cảm thấy đáng sợ!

An Dạ nổi gai ốc toàn thân, cô liếm liếm môi dưới, do dự... không còn thời gian nữa, trò chơi chết chóc này đã sớm bắt đầu rồi!

Cô hít sâu một hơi, lấy búp bê ra đặt ở trên giường.

An Dạ cố gắng không nhìn tới vẻ tươi cười trên mặt búp bê, trực tiếp dẫm chân lên. Cô dùng tay bám vào cạnh cửa, nhón chân lên, cố hết sức nhìn ra bên ngoài.

Đúng! Như vậy là có thể thấy rõ rồi.

Đối diện cô chính là cầu thang, chỗ bậc thang có một cái cửa sổ thật lớn nhìn ra ngoài, bên ngoài cửa sổ phủ đầy dây leo rậm rạp, ánh mặt trời cũng không thể chiếu xuyên qua lá cây. Phía bên phải cầu thang là một gian phòng có treo một tấm biển, trên đó viết: 4D.

Gian phòng đó có vẻ hơi lớn, có khoảng 4-5 ô cửa sổ, bên trong phòng tối om om, ngẫu nhiên có ánh mặt trời chiếu lên mặt bàn vài vệt nắng lác đác.

Bên trong chứa nhiều bàn như vậy, ngoài cửa còn ghi là 4D! Chẳng lẽ là một ngôi trường?

An Dạ đại khái đoán là mình đang bị nhốt trong phòng y tế đi?

Mà "4D" hẳn là lớp 4 ban D. Trương trình trung học cơ sở và trung học phổ thông là ba năm, vậy có nghĩa đây rất có thể là một trường tiểu học bỏ hoang chứ không phải là đại học?

An Dạ nhớ tới dấu vết bột vôi trên người con búp bê trông rất giống phấn viết bảng vậy.

Hẳn là hung thủ vô tình làm dính lên đi?

Điều đó có nghĩa là: rất có thể cô ả kia vẫn ở quanh quẩn trong trường học này, không đi đâu khác!

Cô ta vẫn núp ở chỗ nào đó quan sát động tĩnh của mình hay sao? An Dạ như có tật giật mình, cô cong người muốn ngồi xuống...

"Cùm cụp."

Dưới chân truyền đến một tiếng vang thanh thuý, An Dạ trượt chân một cái, từ trên người búp bê ngã thẳng xuống giường.

Con búp bê thì rớt xuống đất, đầu-người chia lìa. Cái đầu của nó hướng về phía An Dạ, đôi môi đỏ tươi hơi hé mở như đang cười. Thật đáng sợ!

Trong đầu An Dạ nảy lên suy nghĩ đó, cô chỉ có thể nhắm chặt mắt, nhặt cả người lẫn đầu của nó lên, ném vào trong tủ.

Sau khi sắp xếp mọi thứ về lại chỗ cũ, cô ngồi trên giường phát ngốc, cả người thất thần ngồi yên một chỗ.

An Dạ lại ăn vài cái bánh quy cùng với một thanh chocolate, uống mấy ngụm nước để giữ cho đôi môi ẩm ướt rồi nhắm mắt lại ngủ.

Bị nhốt nhiều ngày trong một căn phòng tối rất khó chịu, loại cảm giác cô tịch và tuyệt vọng đến cùng cực có thể bức điên người ta.

Ngẫu nhiên, An Dạ còn bị xuất hiện ảo giác, cứ nghe thấy có người đang nói chuyện, xì xà xì xồ, âm lượng nhỏ xíu như cố tình không cho cô nghe rõ đang thảo luận cái gì.

Nhưng tất cả những điều này đều chỉ do thần kinh cô căng thẳng tạo thành ảo giác, không hơn.

Rất nhanh, trưa ngày thứ tư đã đến.

Cô ả họ Cao kia lại một lần nữa xuất hiện, trên mặt mang theo một nụ cười nhạt đến nỗi một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.

Cô ta nói: "Nếu tới 12h khuya nay mà bọn họ còn chưa xuất hiện thì... cục cưng, hãy cùng tôi hưởng thụ bữa thịnh yến này đi nhé? 1h sáng ngày thứ năm, tôi sẽ cắt từng bộ phận trên thân thể của cô xuống, sử dụng thủ pháp hoàn mỹ nhất cho bọn họ xem. Cục cưng sẽ thích, cũng sẽ cảm kích tôi đã ban cho cục cưng một cái chết oanh oanh liệt liệt như vậy."

An Dạ đáp trả: "Tao không cảm kích mà chỉ muốn nôn!"

"Chậc chậc chậc..." Cô ta chỉ chậc lưỡi không nói, đưa điện thoại cho An Dạ, tuân theo ước định bước ra ngoài, yên lặng đốt một điếu thuốc.

Không hiểu sao mà hiện tại, chỉ là mùi vị một điếu thuốc cũng đều có thể làm An Dạ bình tĩnh trở lại. Nhất định là do cô đã bị nhốt quá lâu, lâu đến nổi đã quên bộ dáng bên ngoài như thế nào rồi!

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng của Bạch Hành, anh hỏi: "Cô sao rồi?"

An Dạ nói: "Vẫn còn tốt! Tôi đoán đây là một trường học bị bỏ hoang, trường tiểu học hay đại học thì không xác định được nhưng có một điều tôi có thể khẳng định: nơi này không phải trung học cơ sở hay phổ thông!"

"Tôi biết!" Bạch Hành nói câu này thật sự khó hiểu, giống như anh đã sớm biết được vị trí rồi vậy.

"Cái gì?" An Dạ không hiểu ý của anh ta cho lắm.

Bạch Hành nói: "Buổi sáng, hung thủ đã gửi vị trí cho chúng tôi, vào 2h sáng ngày thứ năm sẽ tuyên bố địa chỉ chính xác trên mạng, cô ta đã chuẩn bị tinh thần bị bắt nhưng... cái vị trí đó cách chúng tôi quá xa, xung quanh lại do mưa lớn mấy ngày nay dẫn đến đất đá trên núi bị sạt lở, chặn đường xe chạy nên không thể nắm chắc thời gian đuổi tới được!"

"Cái gì chứ?" An Dạ ngây ngẩn cả người, cố gắng đè nén tâm tình đang muốn bùng phát, không muốn đối phương chứng kiến bộ dáng chân tay luống cuống của mình, chỉ có thể hung hăng nói: "Tôi sẽ phải chết! Sáng ngày thứ năm tôi sẽ bị giải phẫu, bị ả kia phân thây cho thiên hạ xem! Nghĩ tới thôi là tôi đã buồn nôn rồi, ghê tởm muốn chết!"

"Đừng sợ!" Bạch Hành vẫn là những lời này.

Trong đầu An Dạ phản phất những hình ảnh: trời vừa rạng sáng thì cô đã bị giết chết, cả quá trình phát sóng trực tiếp trên mạng, tất cả mọi người sẽ chứng kiến sự bất lực và thống khổ của cô khi dần dần đi tới cái chết.

Mà vào lúc 2h sáng, truyền thông mọi nơi biết được vị trí chính xác đều sẽ đổ xô tới. Hung thủ hai tay đầy máu tươi, trên mặt treo nụ cười cổ quái, chân thành tha thiết và đầy nhiệt tình nghênh đón mọi người phỏng vấn.

Lúc đó bọn họ có thể bắt được hung thủ nhưng cô thì đã chết!

Cô đóng vai vật hi sinh vô tội bị giết chết!

Nội tâm An Dạ đã muốn sụp đổ: "Không thể liên hệ với sở cảnh sát xung quanh đây sao? Không ai có thể tới sao?"

"Hung thủ đã nói, nếu để lộ vị trí ra ngoài, cô ta trước tiên sẽ giết chết cô, sau đó rời khỏi hiện trường." Trong lời nói của Bạch Hành thấp thoáng có tia ẩn nhẫn, mang theo sự lạnh lẽo, anh nói: "Cấp trên vì suy xét đến sự an toàn của cô nên quyết định chấp hành theo yêu cầu của hung thủ."

Bây giờ thì An Dạ đã hiểu, những người đó chẳng qua là sợ hung thủ chạy thoát chứ không phải thật lòng muốn tới cứu cô.

Trong những hoàn cảnh như thế này, con tin là cô không có bất luận quyền phát biểu ý kiến nào. Chẳng qua cô chỉ là một chút tiền đánh bạc của hung thủ mà thôi!

Cô quá bị động, cảm giác bất lực làm cô khó chịu muốn chết.

"Tôi biết rồi!" An Dạ cúp điện thoại, thật sự không biết nên nói gì nữa.

Cô sẽ tự mình nghĩ cách.

Cô ả kia đoạt lại di động, trước khi đi còn dựng thẳng một đầu ngón tay, làm ra tư thế "Một", cố ý nhắc nhở An Dạ lúc trời rạng sáng là thời điểm "tươi đẹp" của cả hai.

Cánh cửa lại một lần nữa bị đóng lại thật mạnh.

An Dạ ở trên giường đứng ngồi không yên, cô chống tay vào cằm, cảm giác tiếp xúc da thịt của chính mình làm cô có chút bình tĩnh lại.

Cô phải có vũ khí hoặc là cái gì đó có thể trợ giúp chính mình giết chết đối phương, dù không có tác dụng thì cũng có thể kéo dài một chút thời gian quý giá.

An Dạ xuống giường, xốc nệm lên, bắt đầu mở đinh ốc ra. Cô muốn dỡ một thanh inox ở thành giường xuống, có thể chống đỡ lại ả ta, thực lực của cả hai không khác nhau lắm, cũng chỉ là phụ nữ.

Chẳng qua trong tay cô thiếu một cây dao mà thôi! An Dạ im lặng nở nụ cười.

Ngay sau đó, cô phát hiện mình nghĩ sai rồi, không lẽ trong tay cô có nhiều thêm một cây dao thì cô dám giết người hay sao?

Không! Cô dám chứ!

Cô không thể vô duyên vô cớ bị người giết chết, cô không phải là một đứa ngốc chỉ biết ngồi chờ chết!

Rất nhanh, An Dạ phải bó tay.

Đinh ốc của khung giường này sớm đã rỉ sét, giống như được hàn lại với nhau, dính cứng ngắc, cô không có cách nào tháo ra nó ra.

Trở lại trên giường, An Dạ đắp chăn lên người, lẳng lặng suy tính lại tất cả mọi chuyện.

Mấy ngày nay cứ như là một giấc mộng, cô bị bắt cóc tới đây, hung thủ thì đã sớm tính toán tất cả mọi chuyện, tính tốt cả kết cục và quá trình. Còn cô — cô giống như một vai hề nhảy nhót lung tung, cứ tự mình phỏng đoán dựa theo hoàn cảnh xung quanh mà không biết rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hung thủ.

Cô ả kia giống như một chủ nhân đang trêu đùa thú cưng, vui vẻ thì quẳng cho trái cầu, không vui thì ném An Dạ vào lồng sắt.

Tất cả những cố gắng của An Dạ đều là dã tràng xe cát, đều là những giãy giụa vô nghĩa!

Lúc mới đầu, An Dạ đưa ra những suy đoán cho Bạch Hành về vị trí giam giữ cô với giả thiết hung thủ muốn thắng trò chơi và chạy trốn khỏi sự truy bắt thế nhưng không phải, cô ta tình nguyện sa lưới, làm ra một bộ dáng chán đời, cuối cùng đánh vỡ lần lượt từng tia hy vọng của An Dạ!

Cô ả kia giống như một ác ma, đùa bỡn con người trong lòng bàn tay rồi lại vỗ tay khen hay, dùng hết những thủ đoạn có thể sử dụng để bức nạn nhân vào bước đường cùng.

An Dạ biết bản thân mình tay không tấc sắt, đối mặt với hung thủ đang cầm dao thì chẳng có bao nhiêu phần thắng.

Những ai không biết lượng sức mình mà cứ lao ra chém giết mới là đứa ngu. Dù thiêu thân lao đầu vào lửa cũng biết nóng, vẫn sẽ vòng quanh ngọn nến vài vòng đấy!

Cô không thể từ bỏ bất cứ hy vọng nào, vẫn phải trốn, cô phải tìm ra biện pháp nào đó!

HẾT CHƯƠNG 25