*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Rất nhanh, đoàn người An Dạ đã có mặt tại hiện trường vụ án.

Nơi này không chỉ có nhóm người của Tiểu Chu mà còn có một số cảnh sát khác vẫn còn ở đây, có thêm một người đàn ông xa lạ — người này chỉ mặc thường phục, trước ngực không đeo thẻ công tác, lại không giống người từ cục cảnh sát.

Tiểu Chu chưa kịp lên tiếng hỏi thì thủ trưởng đã giới thiệu: "Mọi người đã tới rồi? Vị này chính là điều tra viên được trong cục mời tới để hiệp trợ phá án — Bạch Nam tiên sinh."

"Xin chào mọi người!" Anh ta ngẩng đầu, trên khuôn mặt mang nét anh tuấn nho nhã, trông có nét hao hao giống Bạch Hành.

Anh ta nhìn về phía Bạch Hành, đôi mắt hơi nheo lại giống như đang nhắm chuẩn vào con mồi, thần sắc cổ quái khó hiểu.

Bạch Nam cười nói: "Đã lâu không thấy, 07."

Anh ta vươn tay ra với Bạch Hành, ý cười không chạm tới đáy mắt kia.

Bạch Hành cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ bắt tay anh ta, không thèm nói câu nào.

Trong lòng An Dạ sinh nghi: hai người cùng họ, đều làm công tác điều tra hình sự, hơn nữa lại có quen biết từ trước. Chỉ là... cái danh hiệu 07 kia là sao?

Tiểu Chu tuy có chút khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thúc giục bọn họ nhanh chóng vào trong để điều tra vụ án.

An Dạ và Bạch Hành vừa mới đi được vài bước thì đã bị Bạch Nam cản lại, anh ta lên tiếng hỏi thủ trưởng: "Hai vị này... hình như không phải là nhân viên điều tra, cứ để cho người không liên quan đi vào như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lỡ như họ phá hủy vật chứng quan trọng nào đó, làm xáo trộn hiện trường vốn có thì sẽ làm chậm tiến trình phá án và tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến phán đoán sơ bộ của tôi."

Thủ trưởng cau mày, có phần hơi do dự: "Chuyện này..."

Tiểu Chu lên tiếng: "Tác phẩm tiểu thuyết của vị tiểu thư này có độ tương tự gần như là một trăm phần trăm so với vụ án, rất có thể hung thủ đã dựa vào kịch bản của cô ấy để ra tay, cho nên cô ấy là người rất quan trọng. Còn vị tiên sinh này là tổng biên tập trực tiếp của cô ấy, có quyền can thiệp vào các hạng mục công việc của tác giả dưới quyền của mình."

Bạch Nam một bên nghiên tai lắng nghe, một bên thì đeo găng tay bằng cao su vào, bàn tay anh ta nổi bật với các khớp ngón tay thon dài.

Anh ta chống cằm, ngón trỏ gõ nhè nhẹ vào một bên sườn mặt, làm ra tư thế tự hỏi: "Tôi nhớ là... tổng biên tập thì chỉ phụ trách những vấn đề liên quan tới tạp chí. Hiện tại, tôi hoài nghi cá nhân vị tiểu thư này có dính líu đến vụ án, cần tiến hành điều tra thẩm vấn, không liên quan tới công việc hoặc là chức vụ, cho nên vị tổng biên tập này hẳn là không liên quan chút nào tới vụ án này đi?!"

Bạch Hành cũng không buồn tranh cãi với đối phương, anh móc ra từ túi áo vest một tấm thẻ chứng nhận, trên đó viết — điều tra viên hình sự Bạch Hành, biệt hiệu 07, công tác tại cục cảnh sát xx.

Bạch Hành nói: "Cái này là thẻ công tác trước đây của tôi, hiện đã mất hiệu lực. Thế nhưng đối với những vụ án như thế này, tôi nghĩ rằng nếu có tôi tham dự thì biết đâu có thể giúp đỡ một phần nào đó."

Vị thủ trưởng kia hiển nhiên không nghĩ tới trước đây Bạch Hành cũng là một điều tra viên, có hơi nghi vấn đối với nguyên nhân từ chức của anh.

Bạch Hành cũng không keo kiệt mà giải thích nghi vấn cho người khác, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Trong một lần công tác nọ, chân trái của tôi bị thương, một bộ phận ở khớp xương phải thay thế bằng kim loại nên tôi không thể tiếp tục nếu nhiệm vụ yêu cầu phải đuổi bắt tội phạm."

Nói rõ hơn là: Bạch Hành không còn giống những điều tra viên khác có thể rượt đuổi tội phạm, chân trái của anh có khuyết điểm nên anh mới tình nguyện chuyển công việc?

Bạch Nam nghe xong những lời này cũng chẳng có biểu cảm khiếp sợ, không khỏi làm cho người khác hoài nghi rằng anh ta là cố ý muốn cho Bạch Hành nhớ lại những sự việc thống khổ trước đây, cố tình ép Bạch Hành không thể không nói ra thân phận trước đây của bản thân.

Nếu suy đoán theo kiểu này thì quá khứ của Bạch Nam cùng với Bạch Hành có cái gì đó mập mờ không rõ à nha.

An Dạ sờ sờ cằm, cứ cảm thấy mùi "gian+tình" phảng phất đâu đây.

Một lúc sau cũng chẳng nghe thấy ai dị nghị điều gì, thủ trưởng liền để cho tổng biên tập Bạch Hành — một người đã sớm không còn là điều tra viên tiến thẳng vào hiện trường vụ án.

Trong phòng, nơi phát hiện ra thi thể đã được rải đường viền bằng phấn trắng, từ đường viền này có thể nhìn ra tư thế nằm an tĩnh tường hoà của nữ nạn nhân, hai chân khép lại, nếu có giãy giụa thì tư thế nhất định sẽ vặn vẹo lung tung hơn thế này. Thoạt nhìn thì nạn nhân giống như là trong lúc ngủ mơ không hề ốm đau mà chết đi, đương nhiên, cũng có khả năng do hung thủ sau khi xong việc đã cố tình thay đổi hiện trường.

Các ổ khóa trong phòng đã bị tháo dỡ toàn bộ, không thể đóng kín lại được, cửa sổ thì vẫn còn khoá chặt, bởi vì không gian trong căn phòng bị phong kín nên trong không khí tản mát một mùi long não là lạ tỏa ra từ trong tủ quần áo.

Bạch Hành đến bên cửa sổ kiểm tra một chút, phát hiện tuy cửa sổ thật sự bị khoá chặt từ bên trong nhưng dưới bệ cửa sổ có vài mảnh vụn thủy tinh, rất có thể do lúc đóng cửa sổ lại làm rơi xuống.

Anh lại kiểm tra một lượt các vị trí khác ở trong phòng, phát hiện phòng này rất sạch sẽ, dường như không nhiễm một hạt bụi nào, có thể thấy nạn nhân lúc sinh thời hẳn là rất chú trọng tới việc quét tước vệ sinh.

Tìm một hồi cũng không phát hiện điểm nào lạ thường, nhóm người An Dạ trở ra, đi thẩm vấn cha mẹ của nạn nhân một lần nữa.

Người mẹ của nạn nhân che mặt khóc thút thít, thanh âm nghẹn ngào, tất cả các câu trả lời đều từ người cha.

Bạch Nam lên tiếng: "Xin hỏi, lần cuối cùng hai người thấy nạn nhân là khi nào?"

Người cha nói: "Nếu tôi nhớ không lầm là sáng thứ Sáu, con bé lúc ấy đeo cặp sách đi rất vội vàng, tôi ở trong phòng bếp cũng có thể nghe được tiếng bước chân của nó. Tôi đoán là con bé bị trễ học cho nên kêu nó ở lại ăn sáng nó cũng không chịu, vội vã rời khỏi nhà. Sau đó, tôi cùng mẹ nó đều đi làm, sau khi tan tầm trở về kêu nó ra ăn cơm nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, lúc này mới phát hiện cửa bị khóa từ bên trong nhưng trong đó rất yên lặng. Chúng tôi lo lắng quá, liền nghĩ mở cửa kiểm tra một chút."

Bạch Nam: "Trước đó hai người có nghe được âm thanh nào khác lạ hay không? Ví dụ như lúc vừa tan tầm về đến nhà?"

Người cha có chút mất mát, lắc đầu: "Không có."

An Dạ nghĩ thầm: Nếu buổi sáng đã nhìn thấy cô ấy, nói cách khác là thời gian tử vong không rõ, rất có thể xảy ra trong lúc cha mẹ đi làm?

Bạch Nam lại hỏi: "Vậy... ngày thường nạn nhân có thói quen khóa cửa hay không?"

Người cha ngơ ngẩn, cố gắng nhớ lại: "Có. Đại khái là con gái lớn rồi không thích thân cận cùng cha mẹ."

"Tốt lắm, cảm ơn anh đã phối hợp. Chúng tôi sẽ cố gắng mau chóng tìm ra hung thủ."

Bọn họ hỏi xong một loạt câu hỏi, liền lái xe đi đến nhà bạn thân của nạn nhân.

Lúc Tiểu Chu lái xe đến nơi đã là 7h30 tối.

Cô bé bạn của nạn nhân đang ăn cơm tối, biết được thân phận của bọn họ thì có chút sợ sệt mời nhóm người Tiểu Chu vào cửa.

Bạch Nam cũng chẳng thèm thông cảm cho tâm lý sợ cảnh sát của cô bé này, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Cô cùng người chết quan hệ rất tốt phải không?"

"Chúng tôi là bạn thân." Ánh mắt của cô bé ngập ngừng một chút, há mồm dường như muốn nói điều gì, ngón tay nắm chặt thành quyền.

Bạch Nam không bỏ sót điểm khác thường nho nhỏ này của cô bé, cong môi lấy ngữ khí đe dọa nói: "Cô không thể giấu diếm điều gì đối với cảnh sát, nếu cố tình lẫn lộn hoặc nói không đúng sự thật làm ảnh hưởng tới vụ án, đó chính là bao che, còn gọi là tòng phạm!"

"Tôi..." cô bé trợn to hai mắt, nói: "Tôi chỉ là... Thôi được rồi! Trước đây cô ấy có một người bạn trai, là lén ba mẹ trộm kết giao, tôi nghĩ... có phải giữa bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn gì hay không."

"Tốt lắm! Vậy cô có biết số điện thoại di động của bạn trai nạn nhân hay không?"

"Biết, anh ta là anh họ của tôi."

Tiểu Chu bấm xuống số điện thoại di động đã được cung cấp, ngay lập tức gọi điện thoại cho người kia: "Alo?"

"Xin hỏi anh là?" Đối phương bắt máy rất nhanh, hỏi như vậy.

"Tôi là người của cục cảnh sát Hoàng Sơn, tôi muốn tìm hiểu tình huống của người chết một chút, cũng chính là... bạn gái của cậu, hiện tại cậu có rảnh gặp mặt một chút không?"

"Được."

Cô bé ở đây đã không cung cấp được thêm tin tức hữu ích nào, nhóm người Bạch Nam bèn rời khỏi, đi gặp mặt nhân vật được gọi là bạn trai của nạn nhân.

Mà trước khi đi, An Dạ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại xoay người trở về hỏi cô bé: "Nạn nhân đã từng cùng em nói về chuyện con búp bê hay không?"

"Ý chị là con búp bê biết nói?" Cô bé hỏi.

"Đúng vậy, cô ấy nói sao?"

Cô ấy nói cổ có nhặt được con búp bê biết nói trong lời đồn, nhưng mà em cảm thấy chuyện này là không có khả năng, cũng bắt đầu từ lúc đó thì em cùng cô ấy hơi xa cách một chút. Bởi vì em... cảm thấy sợ hãi."

"Được rồi, cảm ơn em!" An Dạ đã hỏi được điều muốn hỏi, lập tức lên xe của Tiểu Chu.

Mũ Lưỡi Trai từ lúc bắt đầu liền im lặng không nói lời nào, đối với sự kiện búp bê dường như vẫn còn sợ hãi trong lòng. Lúc này, cô ấy ngồi ở ghế sau gắt gao bám lấy An Dạ, hỏi: "Vừa rồi cô trở lại hỏi được gì vậy?"

"À, không có gì. Chỉ là hỏi chuyện con búp bê chút thôi."

"Búp bê?!" Âm lượng Mũ Lưỡi Trai đột nhiên tăng cao khiến cho vị đang ngồi ở ghế lái phụ là Bạch Hành chú ý, cuối cùng, cô nàng xấu hổ mà hạ giọng lại, hỏi: "Chuyện gì?"

"Cô bé đó nói con búp bê biết nói chuyện."

"Cái gì?!" Lần này không chỉ có Mũ Lưỡi Trai lên tiếng mà còn có Tiểu Chu cũng hét lên, tay lái trượt một chút, suýt nữa đụng phải song sắt trên đường.

"Anh lái xe kiểu gì vậy?!" An Dạ xoa xoa vào cái trán bị đụng phải, kêu rên một tiếng.

Tiểu Chu lái xe khoảng chừng gần 40 phút mới dừng lại trước cửa quán cà phê "Ngư".

Bên ngoài cửa quán có một người thiếu niên dáng dấp gầy gò đang đứng, gương mặt gầy ốm của cậu ta hiện ra một tia mỏi mệt, trong tay cầm một quyển sách đứng ở cửa ra vào.

Tiểu Chu mời cậu ta vào trong quán cà phê, cố ý tìm chỗ ghế lô để tiện đường thẩm vấn.

Bạch Nam hỏi: "Cậu tên gì?"

Chàng trai mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng như một luồng gió ấm áp, cậu ta nói: "Tên tôi là Tần Mục."

"Nghề nghiệp?"

"Sinh viên, kiêm gia sư."

Khoé miệng Bạch Nam nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Có quan hệ như thế nào với nạn nhân?"

"Tôi đã từng là gia sư của cô ấy."

"A... Dụ dỗ học sinh." Bạch Nam như bâng quơ vô tình nói một câu.

Tần Mục dường như rất bất mãn, đầu lông mày nhăn tít, muốn lên tiếng lại không biết nên nói cái gì.

Một lát sau, cậu ta mới nói: "Tôi biết các người hoài nghi tôi, tôi cũng không muốn vì mình biện giải điều gì nhưng mà tôi muốn nói, tôi thật sự không phải là hung thủ. So với bất kỳ ai khác thì tôi là người muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của Hiểu Cầm nhất. Các người không nên lãng phí thời gian ở trên người của tôi mà khiến cho hung thủ thật sự có cơ hội chạy thoát."

"A, hẳn là tôi nên xem những lời này là những biện giải mới mẻ độc đáo của cậu nhỉ? Hay là nên lý giải thành cậu đối với cô bạn gái nhỏ kia là tình yêu sâu đậm đi?" Bạch Nam nói.

"Anh..." Tần Mục mím chặt môi, muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể suy sụp mà ngồi ở chỗ đó.

Bạch Hành đột nhiên lên tiếng: "Trước khi chết thì nạn nhân đã từng mở cửa sổ, tôi tìm thấy dưới bệ cửa sổ có một vài mảnh vụn thủy tinh mà ở những chỗ khác lại không nhiễm một hạt bụi, vậy có nghĩa là thời điểm đóng cửa sổ thì bị bể một chút nên mới có vụn thủy tinh."

"Ừhm!" Tần Mục tiếp lời: "Lần cuối cùng tôi gặp mặt cô ấy chính là ở chỗ cửa sổ, muốn đưa một quyển sách cho cô ấy."

Bạch Hành hỏi: "Vì sao lại đưa qua cửa sổ?"

Tần Mục nói: "Mối quan hệ của Hiểu Cầm và người nhà không được tốt cho lắm, cha mẹ của cô ấy có ý muốn bảo hộ rất mạnh, không thể để họ phát hiện ra cô ấy có kết giao cùng bạn khác phái được."

Bạch Nam tiếp lời, nói: " Như vậy, nói cách khác, cậu cũng có thể từ cửa sổ tiến vào phòng và giết chết nạn nhân? Tôi đã xem qua cửa sổ, mặt kiếng được đóng cố định bằng đinh, nếu muốn tháo dỡ thì cũng không phải là việc gì quá khó, những mảnh vụn thủy tinh kia nói không chừng là do cậu cố tình muốn từ trong phòng trốn đi nên mới tháo xuống, lại ở phía bên ngoài cửa sổ gắn lại, tạo thành hiệu ứng phòng kín giả."

"Tôi không có!" Tần Mục phản bác, "Làm sao tôi có thể giết Hiểu Cầm?!"

Tiểu Chu hỏi: "Lần gặp mặt cuối cùng giữa cậu và nặng nhân là lúc nào?"

"Vào chiều thứ Năm, ở trước cửa sổ phòng của cô ấy."

Bạch Hành hỏi: "Báo cáo nghiệm thi như thế nào?"

Tiểu Chu bất giác phản ứng lại, anh ta mở di động, đem những văn kiện trong hộp thư mở ra: "Thời gian tử vong được phán đoán là đêm khuya thứ Năm."

"Cái gì?!"

Đầu óc An Dạ tức thì rối loạn cả lên, nếu chuyện xảy ra vào khuya hôm thứ Năm, vậy cha mẹ của nạn nhân nói sáng thứ Sáu nhìn thấy Hiểu Cầm là như thế nào?!

Hiểu Cầm kia là người thật?

Hay là nói hai vị phụ huynh đang nói dối?!

Nếu Tần Mục gặp mặt Hiểu Cầm vào chiều thứ Năm, chẳng lẽ cậu ta mới là hung thủ?!

Hoặc có thể là... là con búp bê hấp thu linh hồn của Hiểu Cầm, hoá thành bộ dáng của chính Hiểu Cầm?!

HẾT CHƯƠNG 17