Edit + Beta: Dưa nụ

Dường như anh ta có một tình yêu sâu sắc đối với pizza, mỗi lần cắn một miếng là sẽ kéo ra một nhúm sợi pho mát màu trắng thật dài, dinh dính đầy co dãn. Bên trên bánh pizza có nhiều nguyên liệu khác nhau, đã được nướng qua nên mang theo độ bóng và ánh sáng khác biệt khiến người ta thèm nhỏ dãi không thôi.

Huống chi nhìn tướng ăn của anh ta là có thể nhìn ra độ ngon của món ăn này đến cỡ nào, người nhìn sẽ không tự giác chảy nước bọt, bụng thì đói đến nỗi kêu vang, sẽ không kiềm được mà ăn theo anh ta.

An Dạ ăn chút trái cây lót bụng, sau đó lấy một bát salad xuống, trọng lượng trên cân lập tức giảm bớt 0,5kg, thế nhưng bát salad tôm thịt này đã khiến cô đủ no, làm sao mà ăn hết cả đống này cho nổi?

Thật ra nếu muốn ăn thì con người cũng có thể nuốt hết tất cả mấy thứ này.

Chỉ cần bắt buộc chính mình không phát ra tín hiệu ăn no, không suy xét đến cảm giác chướng bụng, chỉ quan tâm đến khả năng nuốt xuống, cứ máy móc mà nuốt là có thể khiêu chiến sự cực hạn.

Nhưng nếu một khi thành dạ dày bị phình lên đến hết cỡ sẽ bị nứt ra hoặc có thể sản sinh cơ chế tự bảo vệ là nôn ra ngoài.

An Dạ ăn salad xong lại cẩn thận lấy một mẩu bánh mì từ trên cân xuống.

Cô ăn no rồi, nhìn thấy đồ ăn là muốn nôn. Đặc biệt khi trên cân có nhiều thức ăn như vậy khiến cô đầu váng mắt hoa.

An Dạ nhanh trí nuốt bánh mì và cả quả táo trong miệng, sau đó ậm ờ nói: "Tôi đi WC."

Người đàn ông lịch sự không nói gì, chỉ thong thả ung dung mà ăn, điệu bộ ưu nhã giống như một vị thân sĩ chân chính.

An Dạ rõ ràng là đi nôn ra.

Cô vất vả lắm mới nôn hết tất cả những thứ đã ăn ra ngoài, dạ dày trống rỗng, cô dựa lên bồn rửa tay thở dốc từng hơi một.

An Dạ có thể nôn lần này nhưng cũng không có nghĩa là lần sau cô sẽ nôn được. Huống chi luôn có những khoảnh khắc không thể ứng phó kịp, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Nếu không ăn, chẳng lẽ ngồi chờ chết? Hay là ăn cho no đến nỗi bị bể bụng mà chết?

Cô không nghĩ ra được đường lùi bèn ngồi xổm tại góc tường, không ra ngoài.

Sau đó vẫn là Bạch Hành đi vào, anh quơ quơ một cái bình nhỏ trước mặt An Dạ.

An Dạ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

"Thuốc độc." Bạch Hành trả lời.

"Thuốc độc?" Trong đầu An Dạ xuất hiện hàng ngàn hàng vạn ý tưởng chỉ trong một chớp mắt nhưng vẫn đè lại suy nghĩ đáng sợ kia dưới đáy lòng.

"Dùng để độc chết người kia." Giọng nói Bạch Hành thật nhẹ nhàng giống như không hề ý thức được mình đang nói gì, một lát sau, anh lại giải thích, "Cái chết của hắn có lẽ là do ngộ độc thức ăn. Thế nên em chỉ cần lặp lại tình cảnh đó là được rồi."

An Dạ lại lấy quyển nhật ký kia ra lật vài tờ, vậy mà lại trống rỗng.

Ồ thời điểm mấu chốt mà nó cứ như xe bị tuột xích, không thể như thế này được!

An Dạ nghĩ, dù sao cũng phải có cách nào trị quyển nhật ký này chứ, cô lập tức cất giọng đầy uy hiếp: "Nếu không ói chữ ra, tao sẽ ném mày vào bồn cầu đấy?"

Nhật ký lập tức có động tĩnh, trang sách lật tới lật lui rồi mở ra một tờ ngay ở giữa, bên trên viết: "Nguyên nhân cái chết của tôi là bị trúng độc, do tình nhân của tôi bỏ thuốc, chuyện cô ta bao nuôi nhân tình bị lộ, sợ tôi cắt đứt đường chu cấp tiền bạc nên lúc bấy giờ mới ma xui quỷ khiến giết tôi, cướp tài sản của tôi."

An Dạ cảnh giác hỏi: "Anh muốn em đóng vai tình nhân hắn?"

Bạch Hành nghe như vậy bèn do dự, anh nói: "Hay là để anh làm cho."

".........." An Dạ khẽ cắn môi, chộp lấy bình thuốc rồi bỏ ra ngoài.

Khi đi ngang qua tấm gương, cô còn cố tình hất tóc một cái, định làm ra dáng vẻ quyến rũ.

Nhưng có khả năng sắc dụ của cô vẫn chẳng có tác dụng gì. 

Trước khi An Dạ trở về bàn cơm thì Bạch Hành đã dùng lưỡi dao kề vào họng người đàn ông kia, nói: "Cho mày ăn một thứ, nếu không ăn sẽ bị cắt cổ ngay."

Hắn ta liên tục gật đầu: "Ăn, ăn."

An Dạ không ngờ còn có cách đơn giản mà thô bạo đến thế này, cô đổ thuốc độc vào mồm đối phương, hắn lập tức giống như một khúc gỗ, ngã ầm xuống mặt bàn.

Nhìn có vẻ như đã chết.

Thi thể thứ sáu cũng đã tìm được rồi, nhẩm lại còn bảy cái nữa.

Tiếp theo sẽ là gì đây?

An Dạ lại căng thẳng một cách vô cớ, cô ôm quyển nhật ký mà tim đập như trống đánh.

Mãi cho đến khi nhật ký hơi nhúc nhích, lại muốn nhảy ra thêm mấy hàng chữ.

An Dạ vừa nhìn thì thấy bên trong quả thật đã có chữ, chỉ là phần giới thiệu lần này hơi kỳ lạ: "Tôi là yêu tinh trong cảm nhận của tất cả đàn ông, ai cũng đều không thể chạy thoát được lòng bàn tay tôi. À, nói cho các người biết một tin mà có thể các người cũng đã biết, tôi chính là tình nhân của thi thể thứ sáu, là người đã giết hắn."

Mỹ nhân rắn rết?

Không hiểu sao nhưng An Dạ bỗng có một loại dự cảm không ổn.

Đúng lúc này, nhật ký lại bắt đầu nhúc nhích, bên trong là mấy dòng chữ đứt quãng: "Phía trước có sáu thi thể chuẩn bị đột kích, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Phía trước có sáu thi thể chuẩn bị đột kích, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Báo động, báo động, phía trước có thi thể đột kích, phải bảo vệ nhật ký an toàn."

"Bảo vệ.... bảo vệ nhật ký an toàn."

Trước đó chỉ có ba cỗ thi thể là đã quá sức rồi, bây giờ định cá chết lưới rách, xuất hiện cùng lúc sáu cái?

Xong đời, trong miệng An Dạ lẩm bẩm cầu nguyện, cầu Trời cầu Phật Tổ cầu Chúa Jesus cầu Đức Mẹ.... có thể cầu đã cầu, cũng không biết có hiệu quả hay không nữa.

HẾT CHƯƠNG 110