Lời thiếu niên như kích động dân chúng, bọn họ quay qua mắng chửi Lục Liên Mai càng thêm hăng hái, như muốn trút ra nội tâm nặng nề của bọn họ.

Những người ở đây đều là kẻ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

Đều nói đất phương nam tốt, năm nào cũng bội thu.

Vậy nhưng ấm no hay không tự bọn họ hiểu rõ.

Ở đây, không phải không có ai chưa từng phải dằn lòng mà đem nữ nhi trong nhà đi bán chỉ vì mấy lượng bạc, tất cả chỉ để duy trì cơm áo gạo tiền cho gia đình.

Thường nói trọng nam khinh nữ, nhưng con nào chẳng phải rứt ruột đẻ ra đây.

Lục Liên Mai đứng trước lời chỉ trích của nạn dân mà chẳng thể làm gì, bọn họ người đông thế mạnh, bà ta lại nào có phải là Cố phu nhân như trước kia.

Đến lúc này bà ta mới rõ ràng sự đáng sợ của thế gian.

Trước đây bà ta là Cố phu nhân, trong Cố phủ bà ta là chủ nhân, ra ngoài mọi người đều vì nhi tử bà ta là Thừa Tướng mà không dám bất kính.

Còn trước mặt Cố Khâm, bà ta là mẫu thân.

Trước giờ hành sự không cần cố kị, giờ đây bà ta mới hiểu rõ mình đã đánh mất thứ gì.

"Lục phu nhân, ta nghĩ bà nên cho bà chủ Hoa một lời xin lỗi thì hơn." giữa tiếng chửi rủa, câu nói mang theo ý vị đoan chính của nữ tử lại nổi bật vô cùng.

Lục Liên Mai quay đầu lại nhìn thì, khi thấy rõ người đến là ai thì bà ta vội quỳ xuống hành lễ "Dân phụ tham kiếm Lưu Vương Phi."

Vừa nghe thấy nữ tử mới xuất hiện lại là Vương Phi, nạn dân ngu dốt nhưng vẫn biết được phong vương đều là thành viên hoàng tộc.

Bọn họ đều vội vàng quỳ rạp xuống, kẻ trước người sau mà hô hào hành lễ.

Lưu Vương Phi một thân thường phục dẫn theo hơn mười hạ nhân đi đến, nàng ấy miễn lễ cho tất cả mọi người rồi để bọn họ giải tán, ai chưa nhận cháo lại tiếp tục xếp hàng.

"Lục phu nhân cũng thật uy vũ.

Bản thân sống tốt lại nghĩ ai cũng tốt như mình a." nàng ấy đến trước bà tà, chẳng chút để ý mà châm biếm nói.

Lời này dẫu có khó nghe đến mấy thì Lục Liên Mai cũng không dám nói lời phản bác, vì thân phận của bà ta bây giờ là không thể.

Vốn đến đây cũng không phải vì bà ta, Lưu Vương Phi cũng không để ý đến đối phương mà đi đến chỗ Tú Nương.

Ban nãy nàng đau đến mồ hôi đầy đầu, hiện tại thì đã dịu đi.

Nàng xem vết thương cho Tiểu Niệm rồi giao tiểu cô nương cho đám Lục Nhi chăm sóc.

Khi Lưu Vương Phi ngồi xuống cạnh nàng lo lắng hỏi "Bà chủ Hoa có sao không?"

Nàng khẽ lắc đầu đáp lại "Phiền toái Vương Phi lo lắng, ta hiện tại đã không sao rồi."

Nhìn sắc mặt nàng nhợt nhạt, nàng ấy vẫn không thể thật sự buông tâm "Hay là ta mang bà chủ Hoa đi tìm đại phu xem thử? Sức khỏe bản thân vẫn là không nên xem nhẹ thì hơn."

Bị khuyên răn, Tú Nương vẫn không quá để tâm mà xua tay nói "Chỉ là dạo này nghỉ ngơi không tốt mà thôi, đợi trở về ta nghỉ sớm một chút là được rồi."

Thấy không khuyên được, Lưu Vương Phi cũng chỉ có thể nói "Vậy thì ta ở lại giúp một tay, đợi khi đến giờ giớ nghiêm sẽ cùng bà chủ Hoa trở về."

Đợi khi cảm thấy khỏe hẳn thì hai người cùng nhau phát cháo cho nạn dân tiếp, chỉ hi vọng phát xong trước khi trời tối.

Ở phía xa xa, Cố Khâm trứng kiến tất cả sự tình.

Từ đầu đến cuối lòng hắn đau đớn quặn lại, nhưng vẫn nhẫn nhịn không tiến lên.

"Cố đại nhân có vẻ rất thích bà chủ Hoa." một câu nghi vấn nhưng lại khẳnh định.

Cố Khâm rời mắt đi nhìn người đứng cạnh mình, đó là một nam nhân mặc trường bào hoàng sắc nhã nhặn, ngũ quan xuất chúng, khí chất an dật như tiên.

"Lưu Vương hình như cũng rất quen thân với Tú Nhi." Cố Khâm không nặng không nhẹ đáp lại.

Lưu Vương phe phẩy chiết phiến trong ray, y cũng không để trong lòng mà đáp "Cũng chỉ có thể nói mẫu phi cùng tức phụ quá yêu thích bà chủ Hoa mà thôi." Yêu thích đến nỗi nếu ta cùng bà chủ Hoa có cùng rơi xuống sông thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ chọn cứu bà chủ Hoa.

Chỉ là câu sau đầy ấm ức y không nói ra mà thôi.

Cố Khâm cũng không nói gì nữa mà im lặng nhìn nàng từ xa.

Lưu Vương cũng ngắm tức phụ nhà mình bận rộn làm việc, ôi chao, dáng vẻ nào cũng thật đẹp, phải làm sao bây giờ.

Thái dương dần trốn xuống chân trời, Tú Nương cùng Lưu Vương Phi cùng trở lại thành, khi đến ngã rẽ thì bọn họ tách ra.

Tú Nương đi trên con đường đá đông đúc người, nàng lê bước chậm rãi đi về phía trước.

Ở đằng sau nàng không xa, có một nam nhân tử y theo sau nàng.

Nếu nàng quay lại thì sẽ thấy, đó là dáng vẻ người nàng yêu nhất, mặc lên màu sắc nàng thích nhất.

Chỉ là nàng không biết, cũng sẽ không tự mình ảo tưởng mà quay đầu lại nhìn.

Bởi như thế nàng chẳng khác nào kẻ ngốc si tình cả.