Đuôi mắt cong cong hàm ý vị, Tú Nương chỉ cười khẽ mà làm như kinh ngạc đáp lại rằng "Ai nha, ta cũng đâu có ngờ là Lục tiểu thư gọi ta đâu a! Giữa đường giữa phố, thật sự là rất đông người a."

Lần trước có mặt biểu ca thì còn có thể bị nàng đùa giỡn, nhưng bây giờ biết rõ kẻ đứng trước mặt mình là ai thì Lục Yên nàng chẳng phải sợ gì cả.

Hừ một tiếng đầy khinh bỉ, nàng ta cao giọng nói "Ngươi diễn đi a! Tiện nhân thanh lâu thấp hèn mà lại tự cho mình là thanh cao.

Ngươi nghĩ ngươi xứng được bổn tiểu thư gọi tên ra sao?!"

Nói xong nàng ta còn kiêu ngạo hất cằm "Ngươi không ngại xấu mặt nhưng ta ngại bẩn miệng."

Khẽ nhướn lông mày, Tú Nương không khỏi thầm vỗ tay khen ngợi, mới có vài tháng thôi mà công phu mồm miệng đã thế này rồi, người nhà dạy thật giỏi nha.

Phố sá đông đúc, người qua kẻ lại nhiều, nhưng có mấy ai không nhìn ra thân phận của những người trong nơi phong nguyệt kia chứ.

Nhưng người ta không thiếu bọn họ gì cả, thỉnh thoảng ghé qua cũng chẳng tiếc tiền mua đồ của bọn họ, vậy nên trước giờ trong nhân gian đều hình thành chung một việc, đó là biết nhưng không nói.

Không nói ra thì đâu ai biết là mình cũng biết.

Nhưng hôm nau Lục Yên lớn tiếng nói chuyện này giữa phố lại chẳng khác nào chọc thủng lớp màng che mỏng manh này cả, cũng trong nhất thời đám người vây xem đều nhao nhao lên.

Có người âm thầm lui đi, nhưng phần lớn lại là sỉ nhục nàng, mắng nàng là tiện nhân, là thứ dơ bẩn, là kẻ ti tiện không liêm sỉ.

Nghe thấy mọi người mắng nàng, Lục Yên trong lòng hết sức đắc ý, nếu không nhờ cô cô nói cho nàng ta biết thân phận thật của ả nữ nhân này thì không khéo chính nàng cũng bị che mờ mắt như biểu ca mắt.

Còn Tú Nương, trong tiếng mắng chửi này nàng cũng chẳng mấy dao động.

Mẫu thân nàng xuất thân dị vực, từ ăn mặc đến tư tưởng đều khác xa Đại Chu.

Từ nhỏ nàng lớn lên bên cạnh mẫu thân, sớm đã nghe quen dân chúng mắng nàng không đứng đắn từ lâu rồi.

Tú Nương vẫn không chút để ý nào mà cười nói "Lục tiểu thư thật không hiểu biết về ta mà.

Quả thật ta xuất thân thanh lâu sở quán, thế nhưng ta là tú bà nha."

Âm cuối mềm mại câu lòng người, dung nhan sinh động nửa lộ nửa che càng thêm khiến người rung động.

Nhìn dáng vẻ nàng không hề hấn gì, Lục Yên tức giận chỉ tay vào nàng mà mắng "Hồ ly tinh chỉ giỏi câu dẫn nam nhân! Cho dù ngươi có là tú bà thì đã sao?! Người trong thanh lâu các ngươi nào có ai trong sạch chứ, đều là một đám không có lễ giáo liêm sỉ!"

Người tụ lại càng lúc càng đông, đám Tử Nhi cũng bị hấp dẫn đến, thậm chí có người nhận ra các nàng vừa đi chung với nhau liền chỉ chỏ bọn họ.

Lần này nàng thật sự có chút tức giận rồi, ỷ mình có quyền thế tựa lưng liền hơn được người khác sao.

Bước chân nàng vừa mới nhấc lên liền bị hai gã hạ nhân ngăn lại, nàng cũng không để ý mà nói "Chúng ta như vậy thì đã sao nào? Không phải đám nam nhân vẫn nguyện chi tiền trên người chúng ta hay sao."

Nói xong nàng cất lên tiếng cười khẽ khàng, ý tứ đầy châm chọc "Có lẽ Lục tiểu thư đây không biết, Lễ Bộ Thị Lang - Lục đại nhân cũng là khách quen bổn tiệm nha.

Một đêm chi không ít tiền đâu."

Chuyện trong danh môn luôn được giữ kín như bưng, hôm nay bị Tú Nương khơi ra càng hấp dẫn không ít người đến hóng chuyện.

Nháy mắt gương mặt Lục Yên trắng bệch, nàng ta và phụ thân là người một nhà, sống cùng một phủ, lại nghe mẫu thân ngày ngày tức giận mắng người thì sao nàng có thể không biết đêm xuống phụ thân nhà mình đến nơi nào.

Chỉ là nàng không ngờ phụ thân lại đến chỗ Tú Nương, lại càng không ngờ đến đối phương gan lớn, giám phanh phui chuyện này ra trước bàn dân thiên hạ.

Chẳng có ý sẽ ngừng lại, nàng tiếp tục cười nói "Lại nói tiếp, Lục tiểu thư luôn miệng nói chúng ta không lễ giáo liêm sỉ.

Nhưng ngươi lại giữa phố sá hô lớn gọi nhỏ, buông lời nhục mạ thì xin hỏi lễ giáo của ngươi đâu? Hành động cử chỉ lại không có chút nào ra dáng tiểu thư khuê các, ngươi cảm thấy mình đủ mặt mũi mắng người khác không có liêm sỉ sao?"

Lục Yên tức đến run người, hôm nay nàng có ý định lăng nhục đối phương, chỉ là không ngờ chính bản thân mới là người bị nhục mạ ngược lại.

Một ánh mắt cũng không cho đối phương, Tú Nương đi ra khỏi đám người, cùng đám Tử Nhi, Lục Nhi rời đi.

Có lẽ một thời gian nữa bọn họ cũng chẳng thể ra ngoài.

Nhưng trong lòng nàng vẫn rất tức giận, cũng rất khó chịu.

Hừ, tất cả đều là do Cố Khâm, là tại hắn nên xú nha đầu kia mới tìm nàng gây chuyện.

Nàng quyết định trong thời gian này không gặp Cố quan nhân, để xem đối phương giải thíc như thế nào với nàng.

Mà đám nha đầu lại miệng im như hến, tòn tòn đi theo sau nàng, có lẽ lần này bọn họ cũng không thoát khỏi kiếp lưu đày..