Nhìn dáng vẻ bối rối của Cố Khâm khi đối phương tiến sát đến, nàng đoân hẳn là hai người không quá thân thiết.

Nhưng làm tú bà bao năm nay, có cô nương nào, có vị khách nào nàng chưa nhìn qua một lần chứ.

Vừa nhìn nàng đã biết tiểu cô nương này ôm tâm tư với Cố biểu ca rồi.

Ôm một bụng xem kịch vui, nàng thật tùy ý đứng khoanh tay tựa vào gốc mai để nhìn xem Cố quan nhân của nàng sẽ xử lý ra sao.

Dù không được đối phương để ý thì tiểu cô nương vẫn nhất nhất ôm tay hắn, vẫn là dáng vẻ vui mừng mà ríu rít bên tai đối phương, hòng được đối phương chú ý.

Nhưng cuối cùng có lẽ cũng chỉ đổi được một ánh mắt phiền muộn của biểu ca nàng thầm thương trong lòng, cùng một lời nói lạnh nhạt "Lục Yên, ngươi đừng nháo loạn nữa."

Hàng động cùng biểu cảm trên mặt Lục Yên thoáng chốc cứng lại, nàng có chút miễn cưỡng mà buông tay ra, bộ dáng hờn dỗi lại bướng bỉnh mà bĩu môi nói "Yên Nhi nào có nháo loạn như biểu ca nói chứ.

Không phải chỉ là rất lâu rồi không thấy biểu ca lên nhất thời vui mừng thôi sao!"

Hàng mày Cố Khâm nhíu chặt lại, lời nói cũng nghiêm khắc "Ta không cần biết ngươi nghĩ gì, nhưng khuê các thì ra dáng khuê các, đứng để ra ngoài rồi lại tự mình mất mặt."

Từ trước đến giờ biểu muội này đã thích luôn đeo bám hắn, mẫu thân hắn lại còn cưng chiều nàng mà mặc kệ nàng tùy hứng.

Trước đây hắn còn không cảm thấy làm sao, chỉ là hiện tại nhìn lại, thật sự tính cách lày khiến người không thoải mái.

Lục Yên bị giáo huấn liền ấm ức đến mức đôi mắt đỏ hoe, nàng ta đảo mắt đi nơi khác hòng trốn tránh.

Cũng bởi vậy mới nhìn thấy một nữ tử sau lưng biểu ca, một nữ tử xinh đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ.

Bạch y thêu hồng liên, đai lưng ôm lấy eo nhỏ thêu hoa văn bằng chỉ bạc như phát sáng dưới ánh mặt trời, lại thêm tóc đen óng mượt được một cây trâm hoa mai tùy ý búi nửa đầu, lại dùng một cành hồng mai cài lên, dáng vẻ vốn đã nổi bật lại thêm một vẻ yêu diễm lạ thường.

Nhất là gương mặt kia, xinh đẹp đến khó tin được.

Đôi mắt ướt át lại trợn trừng lên, Lục Yên khó tin mà chỉ vào nàng quát "Ngươi...!ngươi là ai?! Sao lại đi theo sau biểu ca ta?!"

Cố Khâm nhất thời lại càng thêm mất hứng "Lục Yên, không được vô lễ!"

Biểu muội này của hắn thật sự là một chút lễ tiết cùng chẳng tốt.

Hắn đi đến bên Tú Nương, dịu giọng nói "Lục Yên là biểu muội ta, từ nhỏ đã được người trong nhà chiều hư.

Vẫn xin Tú Nương đừng để ý."

"Ta đương nhiên sẽ không để ý, so ra thì ta có lẽ còn thiếu lễ nghi hơn nàng cũng nên." Tú Nương xua tay tỏ ý không sao.

Dù sao cũng là một tiểu cô nương, nàng cũng không đến mức ỷ lớn hiếp nhỏ đâu.

Vậy nhưng như thế không có nghĩa là đối phương cũng không để ý như nàng, nhất là khi vừa mới bị răn dạy xong.

Lại nhìn dáng vẻ biểu ca mà nàng ta ái mộ thân thiết với một nữ tử xinh đẹp, lòng ghen tỵ trong nàng ta sao có thể để yên.

Nàng ta liền buông ra lời châm chọc "Đúng thế a.

Biểu ca, huynh nhìn nàng xem, là một cô nương sao có thể tùy ý đến đứng không ra đứng thế kia chứ.

Thật sự là thiếu lễ nghi, biểu ca, huynh mau răn dạy nàng đi."

Thấy lửa đột nhiên dẫn đến trên người mình, Tú Nương không khỏi nhướng mày liễu mà nhìn qua.

Theo thói quen định dùng quạt tròn trêu đùa một chút, thế nhưng lại nhận ra bản thân mình hôm nay đi không mang theo nên đành từ bỏ.

Nàng cũng chỉ đứng thẳng người dậy, thướt tha đi đến trước mặt tiểu cô nương mà bỏ lại Cố quan nhân có ý xem kịch sau lưng.

Ai nha, làm tú bà thật khổ.

Dạy cô nương trong lâu các cũng thôi đi, lại còn phải dạy cả tiểu thư khuê các nữa a.

Khi đến trước mặt Lục Yên chỉ còn một bước, nàng đưa tay khẽ nâng cằm tiểu cô nương, câu môi cười nói "Tiểu cô nương tuổi nhỏ thì nên biết tiếp thu lời dạy của trưởng bối, cãi lại là không ngoan đâu nha."

Trước khi nàng ta nóng giận hất tay nàng đi thì nàng lại kịp thu tay lại, nói tiếp "Lại nói, Cố đại nhân và ta không thân không thích, dù coi như có thể xem là bằng hữu thì ngài ấy cũng chẳng thể dùng bối phận hay thân phận để dạy dỗ ta nha."

Nói xong còn quay lại thảy trả cầu lửa cho đối phương "Ngài nói đúng không Cố đại nhân?"

Thầm thở dài một tiếng, hắn chỉ có thể phóng lao theo lao mà đáp "Tú Nương nói không sai."

Đôi mắt hạnh vì tức giận mà đỏ hoe, trước giờ Lục Yên đều dựa vào thân phận của mình mà áp người ta một đầu, nào đã bị phản công lại bao giờ.

Lại thấy biểu ca đứng về phía địch nhân, nàng liền thấy thể diện đều đã mất sạch, sách làn vày vừa rấm rút khóc vừa chạy đi.

Nhìn nàng khóc, Tú Nương cũng chỉ có thể nhún vai tỏ ý vô tội với Cố Khâm, việc này ta thật sự có chút vô tại nha quan nhân..