Gánh hát mà Hạ thái hậu mời đến thực mau liền tới nơi, lâm thời dựng sân khấu kịch ở hoa viên trước Ngọc Thanh Cung. Hạ thái hậu xem đến say mê, các tiểu bối ở đây đều cực kỳ phối hợp mà cười đùa theo, không ai dám nói màn diễn xướng này có hay hay không.

Du Thư là người hiện đại, thực sự không thể thích được loại xướng pháp ngân nga ê a này, một câu bình thường cũng có thể kéo ra thật dài, đầy những nhịp điệu mà hắn thưởng thức không tới.

Vả lại, nội dung cốt truyện mà sân khấu kịch này trình diễn cũng cực kỳ nhàm chán, đơn giản chính là thể loại tài tử giai nhân tiểu thư thư sinh, tất cả đều là điểu ti dâm ý YY, nghe xong mở đầu là có thể đoán được kết cục. Du Thư không hiểu cốt truyện tục tằng này có cái gì hay, nhưng Hạ thái hậu lại rất thích, vừa xem kịch vừa sai người đánh thưởng.

Có điều, nam tử sắm vai kiếm khách trên đài kia lại cực kỳ anh tuấn, cặp mắt đào hoa mi dài cong vút rất có thần, vẫn luôn cố ý vô tình liếc nhìn về phía Hạ thái hậu, sóng mắt lưu động liếc mắt đưa tình cào cho nhân tâm phải ngứa ngáy.

Hạ thái hậu đã gần 50 mà xuân tâm vẫn bất tử, đặc biệt là trong mấy năm nay hành sự lại càng thêm bừa bãi, hậu cung nuôi dưỡng không ít nam sủng, Tiêu Vị Thâm tuy rằng đau đầu nhưng cũng có điều e ngại, chỉ cần bà không làm quá mức, hắn liền đơn giản mắt nhắm mắt mở.

Vốn dĩ người xem diễn rất dễ dàng nhập tâm vào trong diễn xuất, Hạ thái hậu trong lúc lơ lãng đã bị kiếm khách kia làm cho mê muội đến không dời mắt được, giữa lúc hoảng hốt liền cảm thấy tựa hồ như mình chính là vai chính tiểu thư, vô tình gặp gỡ kiếm khách thiếu niên anh tuấn tiêu sái nơi đầu cầu, mà người nọ bỗng nhiên quay đầu, vừa vặn cùng nàng ánh mắt chạm nhau……

Qua một phen não bổ, Hạ thái hậu liền xuân tâm manh động.

Đây thoạt nhìn tựa hồ chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng Du Thư lại biết vở diễn này đã sớm được Tiêu Vị Tân an bài. Người sắm vai kiếm khách kia chính là một trong những quân cờ mà y âm thầm bày ra từ tận hai năm trước, ở gánh hát khổ luyện lăn lộn lâu như vậy cũng chính vì ngày hôm nay.

Y quá hiểu biết Hạ thái hậu là hạng người gì, Tiêu Vị Thâm háo sắc hoang dâm túng dục thành tính, bởi vì mẫu thân của hắn cũng chính là người như vậy. Lúc ấy lão hoàng đế chỉ còn lại nửa hơi tàn nhưng bà ta đã dám ở trong cung triệu người đến thị tẩm, khiến cho lão hoàng đế tức giận đến phun máu rồi lại không thể làm gì.

Một màn diễn xướng vừa xong, Hạ thái hậu đã hóa thân thành fan số một của vị kiếm khách kia, vẻ mặt hưng phấn sai người giữ hắn lại, hỏi hắn tên gọi là gì. Sắc mặt của Tiêu Vị Thâm không hề tốt, hắn vốn tưởng chỉ cho Thái hậu trải qua một ngày sinh thần, ai có thể ngờ được bà thế nhưng lại đương trường coi trọng một con hát hạ tiện.

“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, tiểu nhân tên gọi Ngọc Sanh.” Kiếm khách kia tuấn mỹ phi phàm, cho dù đang cúi đầu quỳ dưới đất giống như những người khác, nhưng lại có thêm một cỗ khí chất phong lưu.

Hạ thái hậu lòng tràn đầy vui mừng nói thẳng muốn ban thưởng, thế nhưng lại không lên tiếng cho người lui ra, mà ngược lại còn sai cung nữ mang người ra phía sau nghỉ ngơi, an bài tâm tư gì đều rõ như ban ngày.   

Vị kiếm khách tự xưng Ngọc Sanh kia trước khi rời khỏi còn dùng dư quang khóe mắt liếc về phía Tiêu Vị Tân bằng một ánh mắt cực kỳ mịt mờ, Tiêu Vị Tân mặt không đổi sắc, tay trái đặt trên tay ghế không chút để ý mà nhẹ nhàng gõ hai cái, đó là ám hiệu dùng để liên lạc giữa bọn họ, ý bảo hắn theo kế hoạch mà hành sự.

Thái hậu làm ra chuyện như vậy trước mặt mọi người, nhưng lại không có ai dám nói gì, Tiêu Vị Thâm có tâm muốn trách cứ cũng không thể há mồm ngay lúc này, sau một hồi nghẹn khuất đành phải mở miệng truyền thiện.

Tiêu Vị Minh ngồi bên cạnh Tiêu Vị Tân rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, thò qua nhỏ giọng hỏi: “Thất ca, rốt cuộc đến khi nào mới có thể kết thúc vậy? Ta muốn về nhà.”

Tiêu Vị Tân lãnh đạm bảo hắn ngồi ngay ngắn, nhẹ giọng trách mắng: “Ngồi yên, không được hồ nháo.”

Tiêu Vị Minh ủ rũ cụp đuôi, hắn thực chán ghét tiến cung, nhưng lại không thể không tới. Cho dù trước mặt là một bàn mỹ thực hắn cũng không thích.

Tiêu Vị Thâm bị Hạ thái hậu trừng mắt, cuối cùng vẫn phải ngồi cùng Hoàng hậu, trên mặt Hoàng hậu đều là ý cười, còn thần sắc của La quý phi thì lại không quá thoải mái, chỉ là không dám nháo sự trước mặt Thái hậu, bốn người bọn họ ngồi ở vị trí chủ thượng, biểu tình của mỗi người đều bất đồng, sống sờ sờ bày ra một tuồng kịch luân lý gia đình.

Đúng lúc này, Tiêu Vị Thâm vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên chú ý tới thị vệ đứng phía sau Tiêu Vị Tân, có chút tò mò hỏi: “Thất đệ, như thế nào lần này lại mang đến thị vệ trước giờ chưa từng thấy qua?”

Lời này vừa ra, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Tiêu Vị Tân, Du Thư không ngờ bệnh đa nghi của Tiêu Vị Thâm lại nặng đến mức này, ngay cả việc thay đổi một tên hạ nhân cũng phải hỏi một câu, đứng thẳng thân mình không dám có một chút nhúc nhích.

Tiêu Vị Tân quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó mới đáp lời: “Cẩu đồ vật Vọng Trần kia xin nghỉ về quê thăm người thân, Kỳ Hàn phạm lỗi bị thần đệ phạt trượng kiểm điểm, bên cạnh thật sự không có người có thể dùng, đành phải lấy mặt hàng dự phòng này thay thế.”

“Dù sao trong cung cũng đã có hoàng huynh tọa trấn, thần đệ cho dù không mang theo người thì có thể xảy ra đại sự gì.”

Tiêu Vị Thâm cảm thấy logic cũng được nói thông, liền gật gật đầu: “Bên cạnh ngươi xác thật thiếu chút người, chỉ có hai hộ vệ Kỳ Hàn và Vọng Trần cũng có điểm khó coi, có muốn trẫm thay ngươi chọn vài cao thủ đưa qua hay không? Vạn nhất gặp phải thích khách sao được.”

“Không cần phải phiền toái như vậy.” Tiêu Vị Tân khẽ cười một tiếng, hơi có chút tự giễu mà nói: “Trên đời này chẳng lẽ còn có người muốn gây bất lợi đối với một người nhàn rỗi như thần đệ sao? Vả lại thân thể tàn phá khô nhược này của thần đệ, nói không chừng qua hai năm liền không trụ được nữa, muốn nhiều người hầu hạ như thế để làm gì? Trong phủ của ta không nuôi nổi nhiều người như vậy.”    

Hạ thái hậu nửa thật nửa giả trách mắng: “Lão Thất nói bậy cái gì đâu, đang hảo hảo sao lại nói năng bậy bạ, không cho phép nhắc lại chuyện chết hay không chết, mẫu thân ngươi nếu biết được, không biết phải thương tâm đến cỡ nào.”

“Vâng.” Tiêu Vị Tân cúi đầu hổ thẹn, bàn tay ẩn trong tay áo to rộng âm thầm siết chặt, “Thái hậu nương nương giáo huấn không sai, nhi thần về sau không dám nữa.”

Phi, một đôi mẫu tử lòng lang dạ sói không có nhân tính!

Du Thư ở trong lòng đau mắng, Hiền phi chết như thế nào hai kẻ này còn không rõ ràng nhất hay sao, hiện giờ còn không quên lấy đó làm người khác ghê tởm, sớm muộn cũng không được chết tử tế!

Hoàng hậu trong lúc lơ đãng mở miệng ngắt lời, nói đến chuyện cười mình thấy được vào hai hôm trước, dời đi sự chú ý của Thái hậu, thành công làm cho Tiêu Vị Tân bớt khó xử, bầu không khí ở hiện trường nhìn ra cũng tính là hòa thuận vui vẻ.

Sau bữa trưa chính là thời gian dành cho các vị mệnh phụ và tiểu thư vào cung chúc mừng, Tiêu Vị Tân bị cưỡng ép ở lại, chỉ có thể an tĩnh tiếp tục ngồi.

Chỉ chốc lát sau, các vị tiểu thư liền xuất hiện.

Du Thư liếc mắt một cái liền thấy được thiếu nữ váy màu hồng phấn, là người nhã nhặn lịch sự ôn hòa nhất trong số đó, hắn dám đánh cược đó nhất định chính là nữ chính Hạ Ngâm Tú.

Quả nhiên Hoàng hậu mỉm cười vẫy tay: “Ngâm Tú, đến chỗ tỷ tỷ này.”

Thiếu nữ mỹ lệ mặc váy màu hồng phấn kia quả thực bước ra từ trong đám người, dáng vẻ đoan chính bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, khi đi ngọc bội châu ngọc trên người không hề phát ra một chút tiếng động, có thế thấy được gia giáo lễ nghi của nàng có bao nhiêu nghiêm khắc.

“Đây là Ngâm Tú sao……” Hạ thái hậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, dù gì cũng chỉ là một thứ nữ thấp hèn, bà ta khinh thường chú ý, nếu không phải vì Hoàng hậu hôm nay nhắc tới, bà ta đều không nhớ nổi người này.

Hạ Ngâm Tú hành lễ thỉnh an, mặt mày tựa phù dung thanh thuần động lòng người, ngay cả Tiêu Vị Thâm quen nhìn mỹ nhân lúc này cũng đều phải nhìn đến si mê.

Du Thư kiềm chế bàn tay kích động của mình, ở trong lòng điên cuồng spam làn đạn.

Đây là nữ chính!

Tiểu thiên sứ đáng yêu nhất thiện lương nhất tri kỷ nhất!!!

Tiểu khả ái đệ nhất thiên hạ!!!

Nữ thần của lão tử!!!

Trong sách mỗi lần miêu tả nữ chính đều dùng một câu “thuần thiện thông minh trong sáng ôn nhã” để hình dung, nàng xuất thân thứ nữ, nhưng hành vi cử chỉ tuyệt đối không thua bất luận cao môn quý nữ nào, không chỉ đọc rất nhiều sách thơ mà còn biết thêu thùa, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Nàng là người duy nhất dùng lòng chân thành để đối đãi với nam chính trong hoàn cảnh dối trá hiểm ác, chỉ một nụ cười đã khiến y suốt đời khó quên.

Đáng tiếc, bởi vì quá mức xuất sắc ưu tú, mà Tiêu Vị Thâm sau khi tận mắt nhìn thấy một lần liền đương trường hối hận chuyện đề hôn, sau đó cũng vì chưa từng nói qua việc muốn cho hai người thành đôi, liền đê tiện muốn độc chiếm làm của riêng, làm hại Hạ Ngâm Tú suýt chút nữa đã mất mạng.

Du Thư không ngờ mình thế nhưng lại có được cơ hội chứng kiến khoảnh khắc nam nữ chính quen biết nhau, nói vậy tâm tình hiện tại của nam chính hẳn là cũng cao hứng giống như hắn.

Nam chính…… Nam chính……

Nam……

Du Thư nhìn lén Tiêu Vị Tân, kết quả phát hiện người kích động có khả năng chỉ có mỗi mình mình. Bởi vì trong mắt Tiêu Vị Tân bình tĩnh không một gợn sóng, vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, khi nhìn về phía thiếu nữ mỹ lệ ngồi bên cạnh Thái hậu cũng không nhấc nổi một tia hứng thú, không khác mấy so với khi nhìn những người khác.

Sao lại thế này? Trong sách không phải nói thời điểm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hạ Ngâm Tú, Tiêu Vị Tân liền thất thần đến độ suýt chút nữa thất thố sao?

Tiêu Vị Tân hiện tại có thể nói là vững như Thái Sơn, bộ dáng thật sự không giống như là vừa gặp đã thương.   

Du Thư không hiểu ra sao, như thế nào lại không giống như đã nói?

Ánh mắt gặp nhau như đã nói đâu???

Có điều hắn cũng chỉ nghi hoặc trong nháy mắt như vậy mà thôi, cảm tình giữa nam nữ chính là phải trải qua muôn vàn trắc trở mới dần dần kiên định, lần đầu tiên không có phản ứng cũng không đại biểu cho việc về sau sẽ không yêu nhau, tái kiến hai lần biết đâu liền có cảm giác.

Có hắn ở đây, không ai có thể ngăn cản nam nữ chính yêu đương!

Tiêu Vị Thâm quả thực hối hận, im bặt không nhắc tới lời hứa sẽ gả nàng cho Tiêu Vị Tân, Hoàng hậu có chút sốt ruột, liên tiếp dùng ánh mắt ám chỉ hắn, nhưng đều bị làm lơ, bưng chung rượu tự lo châm chước, phảng phất như không hiểu được ý tứ của Hoàng hậu.

Lúc này, sự xuất hiện của một thiếu nữ khác cũng khiến cho mọi người xôn xao.

Mọi người đều biết, Dương lão tướng quân ngoài trưởng tử Dương Thất Huyền biết đánh giặc, còn có một nữ nhi năm nay mới mười bảy. Đồng dạng cũng là xuất thân tướng môn, nữ nhi của Dương gia cũng ưu tú giống như nhi tử, lần này đánh lui Tây Nhung, cũng có một phần công lao của vị nữ nhi này.

Dương Nam Nhược mặc dù vào cung nhưng vẫn không chịu miêu mi họa môi, trên người vẫn là một thân võ trang, anh tư táp sảng khí tràng cường đại, đứng trong một nhóm nữ hài trang điểm hoa hòe lộng lẫy phá lệ bắt mắt. Nàng vận kính trang màu đỏ, bên hông treo roi dài, tóc dài đen nhánh cột thành đuôi ngựa cao cao, cả người nhanh nhẹn thoải mái không có một chút trang trí, chỉ đứng ở nơi đó liền phảng phất như một ngọn lửa minh diễm.

Nàng chính là nữ hai, tuy rằng cuối cùng không thể cùng nam chính ở bên nhau, nhưng sau này đi theo phụ thân huynh trưởng nâng đỡ cho Tiêu Vị Tân thượng vị cũng ra một phen đại lực khí, là một nhân vật tính tình sảng khoái, cùng với tính cách của nữ chính một động một tĩnh vừa vặn bổ sung cho nhau, tựa như hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, thậm chí còn có nhiều độc giả đánh nhau vì tranh cãi xem nam chính ghép CP với ai mới là tốt nhất.

Hạ thái hậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, được Hoàng hậu nhắc nhở mới nhớ tới đây là nữ nhi của Dương tướng quân, vội bảo nàng tiến đến đây.

Dương Nam Nhược quen sinh hoạt trong quân doanh, bước nhanh tiến lên quỳ xuống lễ bái, khí thế không thua kém gì nam tử, ngay cả Thái hậu cũng không nhìn ra chỗ xấu nào, mà Hạ Ngâm Tú ngồi bên cạnh liền phảng phất như không còn ai chú ý tới.

Hạ thái hậu tượng trưng thăm hỏi hai câu về mẫu thân của nàng, rất tò mò đối với hành động thân là nữ tử lại tùy phụ tòng quân của nàng, sau khi nghe nói nàng võ nghệ cao cường liền càng thêm hăng hái, bảo nàng đương trường biểu diễn một phen.

Nói thật thì vãn bối ở trước mặt trưởng bối triển lãm tài nghệ là việc không thích hợp, nhưng Dương Nam Nhược không có lựa chọn, gọi người cầm kiếm tới liền bước xuống đài, một phen kiếm vũ đến uy vũ sinh phong khí thế lăng nhiên, hồng y dưới ánh mặt trời lóa mắt giống như ngọn lửa thiêu đốt, các thiếu nữ ở đây đều lặng lẽ đỏ mặt.

Du Thư nhìn trong chốc lát cũng không khỏi bội phục, thân thủ này của Dương Nam Nhược đích xác không tầm thường, tuy rằng chỉ kém hơn mình vài phần, nhưng tuyệt đối cũng xem như cao thủ.

Cõi lòng hắn tràn ngập chờ mong một lần nữa thoáng nhìn qua chỗ của Tiêu Vị Tân, muốn nhìn xem biểu tình của y có chút buông lỏng nào hay không, kết quả phát hiện y vẫn bình tĩnh không có nổi một tia phập phồng, biểu tình hờ hững phảng phất như đó chỉ là cải trắng nhà người khác.

Nữ chính y không có phản ứng, nữ hai cũng không có phản ứng?

Nam chính đây là có chuyện gì vậy?

Du Thư không nhịn được lại đi nhìn nữ chính, kết quả nữ chính……

Nữ chính đầy mặt đều là dáng vẻ sùng bái, trong mắt chỉ có thần sắc khát khao, chưa từng nhìn đến Tiêu Vị Tân lấy một lần.

Giống như Tiêu Vị Tân ngay cả đĩa trái cây trên bàn đều không bằng.

Du Thư:????

Cốt truyện nhất định là không đúng ở đâu rồi!