Trần Trữ Ý là thật lòng cảm thấy đáng yêu và thú vị, còn Thẩm Bình thì nghi ngờ thẩm mỹ của Trần Trữ Ý có vấn đề.

Nhưng bất kể Thẩm Bình nghĩ thế nào cũng không thể ngăn cản Trần Trữ Ý lấy hình của mình ra làm ảnh đại diện: “Như vậy có phải là giống một đôi hơn không?”

Thẩm Bình nghiêm túc nhìn gương mặt mình trên avatar của Trần Trữ Ý: “Chậc…” Sao lại thấy bản thân trong hình có vẻ khá là thiểu năng vậy nhỉ?

Rồi có một nhân viên kỳ cựu phát hiện ra Trần Trữ Ý thay ảnh đại diện, rồi gửi cho anh một tấm hình kèm theo chú thích: [Y chang.]

Trong hình là một chú husky hai mắt mở tròn vo, có vẻ sợ sệt lạ thường, dè dặt nhìn vào ống kính, cạnh nó là một đống bọt biển, dám chắc là vừa mới bị móc từ sô pha ra.

Tuy husky và Thẩm Bình không cùng loài, nhưng xét từ tấm hình này, cả hai thật sự có chung một biểu cảm.

Thẩm Bình nhìn lại tấm hình mà mình đã chụp, nụ cười của Trần Trữ Ý trong đó hết sức lạnh lùng, không khác gì đại ca xã hội đen sắp ra lệnh “cột đá quẳng xuống biển”.

Sau một hồi so sánh, Thẩm Bình càng phiền muộn.

Thật không hiểu nổi, rõ ràng ngoại hình của anh có sức tấn công mạnh hơn Trần Trữ Ý, chưa kể đến là quanh năm rèn luyện, dáng người cũng xuất sắc hơn, đến khi vào hình thì anh lại có vẻ như sắp bị Trần Trữ Ý bắt cóc vậy nhỉ?

Trong lúc Trần Trữ Ý đang suy nghĩ xem có nên thêm hiệu ứng tai mèo cho Thẩm Bình hay không thì nhận được tin nhắn của Cao An Thời.

“Lão lưu manh.” Thẩm Bình cũng nhìn vào điện thoại của Trần Trữ Ý, “Bây giờ lão ta tìm cậu làm trò gì? Không phải vài ngày nữa mới đến hẹn à? Giờ đã gửi tin nhắn?”

“Không rõ lắm.” Trần Trữ Ý cau mày, anh mở tin nhắn ra đọc thì thấy Cao An Thời chỉ đang hỏi có phải anh vừa gặp cháu trai lão không.

Thật ra không mấy ai biết quan hệ giữa Bách An và Cao An Thời. Người cô họ của Bách An đã ly hôn với Cao An Thời từ lâu, khi đó lão còn đang ở trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp. Nhưng nếu Thẩm Bình có thể chỉ ra lai lịch của Bách An, tức là anh đã đi điều tra từ trước.

Trần Trữ Ý không giấu giếm, anh trả lời Cao An Thời là có gặp, nhưng không chú ý lắm, chỉ thấy hình như Bách An và bạn trai cãi nhau gì đó, rồi cả hai cùng bỏ đi.

Đầu kia, Cao An Thời nhắn lại rằng đã biết, sau đó không hỏi thêm gì nữa.

Trần Trữ Ý quay sang nhìn Thẩm Bình bên cạnh mình, chẳng biết Cao An Thời kia đang nghĩ gì, nhưng chắc cuộc gặp sắp tới sẽ không bình yên.

Sự thật chứng minh suy đoán của Trần Trữ Ý là chính xác.

Ngày thứ bảy của tuần sau đó, Cao An Thời đứng ra mời Trần Trữ Ý đi chơi. Địa điểm là khách sạn suối nước nóng dưới trướng Hành Bách Thịnh.

Trần Trữ Ý dẫn theo “người nhà” Thẩm Bình cùng đi, sau đó gặp được Cao An Thời và cháu trai Bách An, cùng với “bạn trai” đương nhiên Vệ Tư Bạch của gã.

Cao An Thời vừa gặp Trần Trữ Ý la cười ha ha như thể không biết giữa bọn họ từng có xích mích. Sau khi Trần Trữ Ý và Thẩm Bình xuống xe thì bắt đầu giới thiệu Vệ Tư Bạch với họ.

Lão còn bày tỏ rằng mình đã lớn tuổi, không hiểu sở thích của giới trẻ cho lắm, nhưng Trần Trữ Ý đã quen biết với cháu trai thì lão cũng gọi nó đến cùng chơi với hai người.

Lần này Vệ Tư Bạch đứng cạnh Bách An nhưng không nhìn Trần Trữ Ý nữa, hắn có vẻ như đang châm chọc gì đó rất lạ lùng, chỉ nhìn thoáng qua Trần Trữ Ý và Thẩm Bình rồi gật đầu xem như đã chào hỏi.

Cao An Thời năm nay đã 49, hơn Trần Trữ Ý 17 tuổi. Nhưng cái gọi là khoảng cách thế hệ không tồn tại giữa Cao An Thời và Trần Trữ Ý. Lão già Cao An Thời này là một kẻ tinh ranh, chỉ cần lão muốn thì có thể nói chuyện hợp rơ với bất cứ ai.

Trần Trữ Ý và Cao An Thời nhìn nhau. Cao An Thời vẫn giữ nguyên nụ cười.

Thật ra ngoại hình của Cao An Thời khi còn trẻ khá bình thường, đến khi lớn tuổi lại lười không nhuộm tóc, hai bên tóc mai đã bạc trắng, kết hợp với khí chất ôn hòa khiến người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác lão là người đôn hậu và từng trải. Tuy rằng nói một cách nghiêm khắc thì 49 tuổi không phải quá già.

Bách An đứng sau lưng Cao An Thời, chỉ lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục đứng yên không nói gì.

Cao An Thời dẫn Trần Trữ Ý vào trong tham quan.

Tuy nơi này được gọi là khách sạn suối nước nóng, nhưng thực tế phải là một thị trấn cổ nhân tạo, có đủ các dịch vụ ăn uống và giải trí, chẳng qua là chưa chính thức mở cửa.

“Trước kia tôi không rõ lắm.” Cao An Thời lên tiếng, “Tiểu Trần thích đàn ông thật à?”

Đây không phải là để bới móc, mà đúng ra là trước khi Thẩm Bình tỏ tình, mọi người đều không biết Trần Trữ Ý là gay. Chỉ có điều Cao An Thời hiểu rằng loại người có nền tảng kinh tế vững chắc như họ sẽ không nghiêm túc và cố định thiên về đàn ông hay phụ nữ.

Khi có tiền và quyền ở một mức độ nào đó, đương nhiên là họ có thể thử nghiệm bất cứ loại hình nào. Hoặc có thể nói là bọn họ không cần phải đi thử, sẽ có người tự động dâng lên tận cửa, bởi vì những con người xinh đẹp kia luôn nhắm đến tài nguyên trong tay bọn họ.

“Ừm.” Trần Trữ Ý gật đầu, anh không quay lại nhìn Vệ Tư Bạch, vì anh biết vẻ mặt của đối phương bây giờ chắc chắn là khó coi lắm.

Trần Trữ Ý đoán đúng, Vệ Tư Bạch siết chặt hai tay, hắn có thể khẳng định là trước kia Trần Trữ Ý biết tình cảm của mình, và chỉ đang thả mồi câu mình mà thôi.

Cao An Thời dẫn cả nhóm đến phòng ăn. Thẩm Bình ngồi cạnh Trần Trữ Ý, ngẩng đầu lên nhìn quanh rồi nói: “Trang trí khá lắm.”

“Thường thôi, bình thường ấy mà, không thể so được với câu lạc bộ tư nhân của Tiểu Thẩm.” Cao An Thời rót rượu cho Thẩm Bình và Trần Trữ Ý.

Câu lạc bộ tư nhân của Thẩm Bình cũng chính là nơi lần trước Trần Trữ Ý đến, thật ra nó chỉ là nơi Thẩm Bình dùng để tiếp đãi bạn bè của mình. Tuy gọi tên “câu lạc bộ” nghe có vẻ rất mờ ám, nhưng Thẩm Bình chưa từng làm gì vượt quá giới hạn trong đó cả.

Nó chỉ đơn giản là nơi dùng để ăn cơm, thế nhưng khi Vệ Tư Bạch nghe xong lại không cho rằng như vậy. Chỉ nghe mấy chữ “câu lạc bộ tư nhân” là hắn cau mày, dường như nghĩ đến những hình ảnh “hạn chế”, rồi cho rằng loại con nhà giàu như Thẩm Bình quả nhiên không phải người đàng hoàng.

Vệ Tư Bạch không biết Cao An Thời là đồng bọn. Hắn cho rằng người bạn vừa quen không lâu là Bách An đang giúp mình báo thù. Còn nguyên nhân vì sao Bách An làm như thế, hắn nghĩ có lẽ vì đối phương có ý với mình, dù ban đầu lý do được đưa ra là do thấy hình bóng của bản thân trên người hắn.

Nghĩ vậy, vẻ mặt của Vệ Tư Bạch lập tức trở nên kỳ quặc. Bách An dường như rất chú ý đến tâm trạng của hắn, mỗi lần hắn xảy ra chuyện là đối phương lập tức xuất hiện để an ủi, kể cả khi sau đó cũng không còn ai đến nữa. Tóm lại, Vệ Tư Bạch nhận ra Bách An đối xử với mình khác với người khác.

Chỉ có điều Vệ Tư Bạch bây giờ chỉ nghĩ đến việc trả thù, để Trần Trữ Ý phải khổ sở cầu xin như mình trước kia, hắn không thể đáp lại tình cảm của Bách An.

Trên bàn ăn, mỗi người đều ôm suy nghĩ của riêng mình, bữa cơm này khá là nhạt nhẽo, càng căn càng thấy nghẹn.

Trần Trữ Ý và Thẩm Bình diễn xuất không tệ lắm, hai người chỉ cần thỉnh thoảng trao nhau một ánh mắt, một nụ cười là được.

Chỉ có Cao An Thời bận rộn tìm đề tài tán gẫu.

Cao An Thời có thể gây dựng sự nghiệp như ngày hôm nay chứng tỏ bản thân lão là người không đơn giản.

Trước mặt Trần Trữ Ý và Thẩm Bình, lão không hề để lộ ra sự mất tự nhiên hay thái độ thù địch, cũng không nói năng quái gở, mà chỉ là một người đi trước đang nghiêm túc tán thưởng lớp trẻ.

Nếu hai bên không cùng liên quan đến lĩnh vực game, mà Cao An Thời còn nhiều lần ra tay với công ty của mình, Trần Trữ Ý có thể sẽ thật sự tin vào biểu hiện bên ngoài của lão ta.

Tất nhiên, bản thân Trần Trữ Ý cũng thế. Anh không thích đóng kịch, nhưng điều đó cũng là không thể tránh khỏi.

Lần này, có khả năng Cao An Thời muốn cho Vệ Tư Bạch một cơ hội.

Nếu Trần Trữ Ý không có khả năng đọc suy nghĩ, không biết tâm tư của Vệ Tư Bạch với mình, thì anh sẽ thật sự bắt chuyện với đối phương khi gặp mặt tại đây. Bởi vì hai bên là bạn học cũ, cơ hội gặp lại không nhiều, mà lần trước cũng đã gặp nhau tại cửa hàng tiện lợi, có thể anh sẽ lo lắng liệu đối phương có bị lừa hay không.

Nhưng Trần Trữ Ý bây giờ sẽ không bắt chuyện, vả lại anh còn có một lý do rất thích hợp để làm như thế.

Trần Trữ Ý dời mắt sang Thẩm Bình đang gắp thức ăn cho mình hết sức tự nhiên mà thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Bình diễn quá tốt, tỏ rõ ý “chỉ được nhìn tôi, không cho nhìn người khác”.

Mặc dù thâm tâm Thẩm Bình thật ra đang nghĩ gần giống như thế: [Cái lão lưu manh này rốt cuộc có ý gì?! Biết cậu là gay còn tõ ra tiếc nuối là sao? Muốn thử với cậu chắc?]

Ừm, Trần Trữ Ý không biết nên bình luận thế nào về suy nghĩ của Thẩm Bình, nhưng nghĩ lại thì cũng có khả năng đó.

Cao An Thời đúng là người không kị nam nữ, đặc biệt là từ sau khi li dị với người vợ trước, lão càng không có gì để sợ, vì dù sao cũng chẳng còn ai quản lý, đổi bạn trai bạn gái nhanh như thay áo.

Trần Trữ Ý lại có ngoại hình quá xuất sắc, đặc biệt có khí chất lạnh lùng.

[Mẫu người như cậu đúng là rất dễ gợi lên ham muốn của kẻ khác.] Thẩm Bình tiếp tục ca thán trong lòng.

Trần Trữ Ý im lặng uống nước trái cây. Anh sực nhớ ra là hình như chưa từng nói cho người khác biết thuộc tính của mình… Mà thôi bỏ đi.

Trần Trữ Ý không cho rằng Cao An Thời định làm gì mình thật. Mặc dù Cao An Thời chẳng có đạo đức quan gì, nhưng lại tự đặt ra một vài giới hạn rất thấp đến lạ lùng.

Lão có thể chấp nhận việc mình dùng âm mưu quỷ kế để hành hạ người khác đến điên, thậm chí khiến người ta nhà tan cửa nát, tất cả chỉ là vì lợi ích. Nhưng ngoài điều đó ra, lão sẽ không biến đối thủ trước kia thành đồ chơi, đây là sự tôn trọng dành cho đối phương.

Các doanh nghiệp bị Cao An Thời đánh đổ không ít, con cái và người thân của một số người lại không thể hận Cao An Thời, chỉ vì khi họ gặp khó khăn về tài chính, lão đã đứng ra trợ giúp mà không yêu cầu báo đáp gì.

Đương nhiên, Thẩm Bình cũng biết điều đó, nhưng anh không cho rằng việc Cao An Thời có ép bức người khác hay không vẫn khác với việc lão cảm thấy tiếc nuối.

Biết đâu chừng lão lưu manh kia vừa rồi còn nghĩ: “Nếu sớm biết Trần Trữ Ý là gay thì đã tranh thủ lúc Trần Trữ Ý chưa có đối tượng, hỏi xem có muốn thử lên giường không, chẳng qua là chuyện hai bên đồng lòng, không cần chịu trách nhiệm gì.”

Trần Trữ Ý nghe được suy nghĩ của Thẩm Bình thì hơi khựng lại, anh cho rằng chuyện này… đúng thật là có khả năng xảy ra.

“Tình cảm giữa hai người tốt thật.” Cao An Thời cảm thán.

Trong mắt Cao An Thời, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình cứ liên tục quay sang nhìn nhau như thể sợ người kia chạy mất. Đúng là tình cảm chân thành thật.

Khác với suy nghĩ của Bách An, Cao An Thời biết tính cách của Trần Trữ Ý và Thẩm Bình bổ sung lẫn nhau, nếu không thì họ đã chẳng thể làm bạn lâu như vậy.

“Đương nhiên phải quản lý chặt một chút rồi, dù sao đi nữa thì ngoại hình của Trần Trữ Ý cũng rất gây chú ý.” Thẩm Bình nhún vai.

Cao An Thời cười ha ha rồi đứng lên mời rượu.

Cả bàn lại chạm ly, mọi người đều cười rất giả tạo.

Trong lúc cụng ly, Trần Trữ Ý cố ý chạm vào tay Cao An Thời, chỉ trong một tích tắc, anh đã có thể nghe thấy tiếng lòng của lão. Vừa rồi khi xuống xe Trần Trữ Ý đã bắt tay với Cao An Thời, nhưng anh vô thức ra lệnh dừng đọc suy nghĩ. Sau đó, cả hai vẫn luôn giữ khoảng cách. Bây giờ khi tiếp xúc rồi nghe lén những gì lão nghĩ, chân mày của Trần Trữ Ý khẽ giật.

Sau khi dùng bữa rồi, Cao An Thời thu xếp chuyện ra ngoài chơi, còn Trần Trữ Ý thì lùi lại một bước, đi đến cạnh Thẩm Bình, một tay che miệng, hạ giọng nói gì đó.

Không ai cảm thấy có vấn đề, vì trong mắt mọi người, hai người họ là cặp đôi vừa mới yêu đương cách đây không lâu.

Thẩm Bình nghe Trần Trữ Ý nói xong thì hai mắt trợn tròn.

Trần Trữ Ý nói: “Lão không chỉ thấy tiếc tôi, mà còn đang tiếc cả cậu nữa.”

“Lão cho rằng trước kia cậu chơi dữ dội như thế, không chừng sẽ đồng ý cũng nên.” Trần Trữ Ý nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Với lại, dáng người của cậu cũng rất được.”

Mắt thẩm mỹ của Cao An Thời nhìn rất rộng, kiểu người nào cũng thưởng thức được, vả lại vóc dáng của Thẩm Bình chẳng kém gì những người mẫu được lên trang bìa tạp chí cả.

Thẩm Bình tê dại, Thẩm Bình vô cảm.

Thế mà Trần Trữ Ý lại còn xoa một cái lên ngực Thẩm Bình, lặp lại: “Vóc dáng rất được.”

Nếu bây giờ không có mặt những người khác, chắc hẳn Thẩm Bình sẽ vừa ôm ngực vừa gào thét như nàng dâu nhỏ mất.

Trần Trữ Ý thì đang cười, dường như cảm thấy Thẩm Bình mà làm vậy thì rất thú vị.

Thẩm Bình bỗng nhiên phát hiện Trần Trữ Ý này thật… xấu xa!