Đông Đông mắt nheo chặt, nghiêng đầu nhìn hắc y nhân đang dùng dao uy hiếp nàng. Con ngươi Đông Đông lạnh lùng, tiếp theo chậm rãi đem hắc y nhân quăng qua lưng.

Chậm rãi tiến lại gần, Đông Đông càng chậm rãi đem trâm trên bàn gỗ tiến về phía hắc y nhân. Phải biết, Đông Đông có năng lực hơn người, không phải loại tùy tiện chém giết. Tất nhiên, trọng điểm nằm ở chỗ, trâm của nàng có độc.

" Ngươi! " Hắc y nhân có chút không cam lòng, chống tay ngồi dậy nhìn nàng. Động tác có chút khổ sở.

" Ta? Ta thế nào? " Đông Đông bắt đầu nhìn xuống nơi hõm cỗ, máu chảy dài từ cổ, pha lẫn chút hắc sắc. Dao có độc!

Hắc y nhân đắc ý cười, hắc y nhân càng cười, đáy mắt Đông Đông càng lạnh lẽo.

" Giỏi " Vừa dứt lời, Đông Đông đem toàn lực ném cây trâm vào vai hắc y nhân, hắc y nhân liền cả kinh tránh né, chi tiếc hắc y nhân cùng nàng ở quá gần, muốn tránh cũng khó. Đông Đông cắn cắn môi dưới, tập trung đè nén chất độc lan ra tứ chi.

Hắc y nhân vừa hoảng hốt vừa vui mừng nhìn Đông Đông vẫn đứng trước mắt mình kiềm chế chất độc, rất nhanh ném cây trâm qua một bên, hướng về phía cửa sổ mà chạy.

Đông Đông không nói cũng chẳng rằng, không hét toáng cũng chẳng ầm ĩ, chỉ rất lâu sau đó, tẩm phòng mới kêu " Rầm " một tiếng.

A Lệ bị tiếng động lớn đánh thức, nhận biết được âm thanh vang từ phòng Vương Phi, thấy không ổn, A Lệ dựng đầu tất cả nha hoàn dậy, gấp rút chạy vào tẩm phòng của nàng.

Đông Đông nằm trên mặt đất, máu từ cổ chảy xuống đất, ướt đẫm cả y phục, máu lẫn với hắc sắc, vô cùng khó coi. Lúc A Lệ đến nơi, Đông Đông vẫn còn chút sức lực, thì thào hai tiếng " A Thiên " sau đó bỏ mặc A Lệ mà ngất xỉu.

A Thiên bị bất ngờ truyền đến, mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn rảo bước đến tẩm phòng của Đông Đông, A Thiển cũng đi theo.

A Thiên bị sắc mặt của Đông Đông dọa đến gấp rút, vội vã đến bên giường, giúp nàng bắt mạch, được một lúc Đông Đông mới mở mắt. chỉ thấy mắt không nghe nàng mà vẫn đóng chặt, không có nghe lời nàng mở ra.

Cho đến khi thấy đau đớn trong người lặng lẽ tiêu hao bớt, Đông Đông mới chậm rãi bình tâm.

" Công chúa, người có nghe vi thần nói không? "

" C...ó" Đông Đông mắt đóng chặt, miệng khó khăn nhấp thành chữ.

" Công chúa, người bị trung độc. "

"..." Đông Đông trả lời.

" Vương Phi, chuyện này có cần báo cho Vương Gia không? " A Lệ nhỏ nhen lên tiếng, muốn chuyện này nhanh chóng sáng tỏ để bớt uất ức cho tiểu chủ, cũng muốn Vương Gia bên cạnh chăm sóc cho tiểu chủ.

"..." Đông Đông im lặng, không đáp hồi.

A Lệ không nhận được hồi âm có chút không yên nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.

" Thái y, độc này làm sao để giải? "

" Chỉ cần, ngày ngày bồi bổ, thuốc giải ta để trên bàn, ngươi cứ cách 3 canh lại giúp công chúa uống thuốc, không chừng 2 tuần sau sẽ khỏe lại. "

" Nô tỳ đã hiểu, cảm tạ thái y. "

" Ta về trước, ngày mai mắt của Công chúa có thể vừa lúc hồi phục. " A Thiên nói xong, cùng A Thiển rảo bước trở về.

***

" Vương phi? Vương phi người tỉnh? "A Lệ bị nàng dọa cho tỉnh rất nhanh nàng liền thấy 7 người còn lại ngồi ngủ dưới sàn.

Có chút thất vọng lại có chút vui sướng, Đông Đông đưa tay lên miệng, ý bảo A Lệ im lặng, đừng đánh thức đám người Nhã Tú, Niện Hoa.

Sau mới cùng A Lệ chậm rãi thay y phục, chậm rãi búi một đầu tóc đơn giản, đặc biệt không mang trâm, nàng vận lên người phấn y, nhu hòa lại yếu mềm, khí thế mọi ngày liền không còn, cổ còn băng một dải băng hơi mỏng, còn thấm máu, sắc mặt trắng bệch, không có trang điểm che dấu.

Nàng danh ngôn chính thuận trở thành mỹ nhân bệnh, yếu mềm đến khôn siết.

Quả nhiên, cả Vương Phủ bị Vương Phi dọa đến ngẩn ngơ.

Tề Thịnh sắc mặt không tốt, đi dọc theo lối hoa viên. Bắt gặp Đông Đông yếu mềm, đang suy thoái nương theo A Lệ mà bước, mắt tỏa hắc sắc. Tề Thịnh vừa nhìn liền biết, độc này là do Hắc bang chế tạo, đồng nghĩa với việc chỉ có hắn và người trong bang phái sở hữu.

" Vương Phi, chất độc còn chưa ổn, người đừng có cố chấp như vậy? "

" Ừ..." Đông Đông nhạt nhẽo trả lời, sau vẫn suy yếu nương theo A Lệ mà đi.

" Vương Phi, người cod tâm sự? "

" Ừ..."

" Vương Phi, người cứ nói cho nô tỳ nghe đi, nô tỳ bồi người nói chuyện. " Nói xong A Lệ dìu nàng vào đình gần đó mà bồi chuyện. Thấy A Lệ rời đi, Tề Thịnh cũng rảo bước, đứng cách đình không xa, vừa đủ để nghe rõ nội dung trò chuyện.

" A Lệ, đây là lần đầu ta cảm thấy bất lực nhất..."

" Vương Phi? "

" Cũng là lần đầu, ta cảm thấy hận hắn nhất..."

" Vương Phi, người cớ sao cứ như vậy? Nô tỳ thấy rõ Vương Gia không có ý với cô nương kia. "

" Vương Gia không có ý với cô nương kia nhưng mà cô nương kia yêu Vương Gia. "

" Vương phi...."

" Ta kể ngươi nghe một câu chuyện."

A Lệ im lặng, lặng lẽ nghe Đông Đông kể.

" Ngày xưa có một cô nương, nàng đối với Vương Gia đắm say yêu. Nhưng mà Vương gia lại cùng một cô nương khác là thanh mai trúc mã. Cô nương nọ truyền bá mình yêu say đắm Tam điện hạ. Để vị Vương Gia kia chờ mong, theo sát mình. Để vị Vương Gia kia ngày ngày bồi mình, rời bỏ cô nương thanh mã của chàng. Đến khi cô nương nọ được trở thành chính phi của chàng, những tưởng mọi chuyện sẽ thật suôn sẻ cho đến khi vị Vương Gia nọ cùng thanh mai trúc mã tương phùng. Cô nương nọ giờ đã la Vương phi, khuyên can chàng đủ điều, chàng không vừa ý...."

" Vương Phi? "

" Vương phi bị thanh mai trúc mã của chàng bức tử phải giết chết chàng....Thật lâu sau đó vị Vương Phi gieo mình xuống biển tự vẫn, hạnh phúc đối với nàng mờ nhạt dần."

" Ngươi thấy đó, nam nhân đều là như nhau, ta sẽ đợi hắn tự tay đưa hưu thư, ta sẽ mang các ngươi về Hạnh Quốc, bồi ta trò chuyện..."

" Vương Phi, Vương Gia không phải như vậy! "

" Nếu không phải loại nam nhân kia, hắn đã sớm nghe lời ta! " Đông Đông tức giận vỗ xuống bàn một cái rõ to, ấy? Nàng đâu có nói mấy cái lời này? Nàng làm gì có đập bàn! Đông Đông! Cớ gì bức xúc như vậy!