Nàng dựa vào người hắn một lúc liền nhớ ra hắn căn bản vừa hết bệnh, thân thể có chút không tốt liền bồi hắn vài câu sau đó cùng trở về Nhị Vương Phủ.

Trên đường, có rất nhiều cặp nhân tình, phu thê, nàng hơi nghiêng nghiêng đầu nhỏ, mắt hơi lộ bạch sắc, không hiểu, nàng không điều khiển được cái dị năng này của Đông Đông. Qua khoảng *1 phân, nàng mới thu hồi ánh mắt, cũng không có nỡ để hắn mang theo đống đồ chỉ có nàng mang một nửa hắn một nửa.

*1 phân bằng 15 giây.

Thấy người hắn đè nặng lên người, nàng cũng chỉ để yên, thuận tay lấy áo khoát dày cộm trên người đắp lên cho hắn. Trên xe ngựa cũng không có chạy vững chãi, cứ nghiêng ngả làm nàng bực dọc, nhìn quanh cảm thấy cô đơn ròi lại thật tủi thân.

Ừ! Từ đời trước đến đời này nàng chưa có một cuộc hôn nhân trọn vẹn. Không có hai trái tim vàng một mái nhà tranh, không có một phu một thê êm ấm, càng không có chuyện chồng vợ cùng nhau hạnh phúc.

Cả hai tình yêu, đều là quyền lực mang đến quyền lợi, chỉ có đời này hắn có lòng yêu nàng nhưng mục đích chính của hoàng huynh hắn là để Hạ Gia toàn lực nắm vào tay.

Nàng rũ mi, nhìn xuống nam nhân vẫn còn dựa vào người mình thở đều đều bên vai. Hơi nhướn mi, nàng xoa xoa hai bên thái dương, hắn không có tội, càng không có tội khi yêu Đông Đông nàng ta. Chậm rãi thả mình, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, ngồi im thinh để hắn dựa vào.

" Vương Phi, đến phủ rồi. " Tên quản ngựa trước liền hô to nhưng cũng không có đánh thức được hắn.

" Gọi Cô ma ma ra, mang theo vài ba nô tài. " Nàng lười biến đáp một câu, sau đó vẫn dựa vào thành ghế mà ngồi. Đời trước, là một tiểu thư lớn mày mặt từ nhỏ, nàng so với người khác đều rất kiêu căng, chỉ cần là người không quan trọng đối với nàng với bất cứ ai đều rất hóng hách.

Chỉ là sau khi tham gia vào đáy bùn của xã hội, nàng liền biết thứ cần biết, tất nhiên cả cái giới thượng lưu một câu cũng không dám nói nàng bẩn vì nàng tôn quý, ba mẹ đều giàu có, ai lại dám khinh miệt?

Nàng nắm chặt tay thành quyền, nàng sợ chỉ có giới thượng lưu so với xã hội đen càng dơ hơn!

" Vương Phi, người cho gọi nô tỳ. " Cô ma ma hành lễ sau đó để ba nô tài trước mắt nàng.

" Ừ, bất quá ngươi kêu các nô tài khiêng kiệu cho Vương Gia vào chính viện. " Nàng hơi nghiêng người để tránh hắn qua một bên, để ba tên nô tài khiêng hắn vào kiệu rời đi trước, nàng cùng Cô ma ma đứng lại trước phủ, chưa có ý bước vào.

" Vương Phi có gì phân phó? " Cô ma ma trước thấy ý định trong mắt Vương Phi, nhún nhẹ người lên tiếng.

" Ngươi trước bảo hai thông phòng của Vương Gia đến chính viện, bổn Vương Phi có chuyện muốn nói với các nàng. " Nàng cười nhẹ với Cô ma ma sau rời đi về phía Chính viện. Cái kia, nàng muốn thả các nàng về nơi các nàng sống dù soa nghe nói hắn chưa từng chạm qua các nàng, lại bảo nàng phong chức tước lớn một chút cho các nàng ta sẽ không sợ gả không nổi.

Tầm khoảng 1 khắc sau, các nàng thông phòng đều có mặt, lục gấm của các nàng so với nô tỳ chỉ hơn được một chút, nhìn các nàng ốm gầy cũng có chút sắc đẹp, nàng không hài lòng lắm.

" Nô tỳ tham kiến Vương Phi. " Hai thông phòng một trước một sau, người đi trước có vẻ được sủng ái hơn, hơi ưỡn ngực, người đi sau cũng không có gan bằng, hơi cúi đầu.

" Bổn Vương Phi hôm nay triệu các ngươi đến đây để cho các ngươi về lại quê nhà, phong chút chức tước cho các ngươi. "

" Vương Phi, nô tỳ không đồng ý. "

Nàng hơi khựng lại, nhìn thông phòng đang ưỡn ngực nói: " Ngươi rất có bản lĩnh,nói bổn Vương Phi nghe vì sao? " Nàng cười khẩy, nàng ta cao quý? Muốn chống đối với nàng? Nàng tiếp tục trưng trưng nhìn nàng ta. Trên người thoát ra một cỗ uy phong lớn, lực đảo đẩy đi cũng u ám dần.

Là một tiểu thư lớn trong giới thượng lưu, đừng nói đến người hầu, những người khác bơ nàng cũng không dám đừng nói đến những kẻ thấp hơn. Từ nhỏ là đại tiểu thư, lớn lên là một doanh nhân có phần máu mặt trong thương trường lại là chị đại thế giới ngầm.

Sinh ra là một tiểu thư, chết đi vẫn là một đại tiểu thư.

Nàng trời sinh luôn kiêu ngạo, chết rồi sống lại vẫn kiêu ngạo. Từ lúc sống lại vẫn chưa ai trái lệnh nàng.

" Vương Phi, nô tỳ chỉ mong người thăng chức cho nô tỳ thành một phu nhân là được. " Nàng ta vẫn cao ngạo ưỡn ngực căn bản không có đem nàng vào mắt.

Nàng tựa tiếu phi tiếu, e lệ cười một cái thật sâu, không khí giảm dần. Cũng chẳng biết hắn từ khi nào thì bước ra đằng sau cửa, ánh mắt có chút day dứt.

" Được bổn cung đáp ứng ngươi, phong ngươi thành thất phu nhân. Còn nữ tử bên cạch có thể nhận phong tước sau đó rời đi hoặc, ở bên cạnh làm tam đẳng nha hoàn bên cạnh ta. " Nói xong, nàng phất tay, để hai thông phòng lui ra ngoài. Nhiệt độ giảm đến lợi hại, vừa lúc A Lệ về đến.