" Vương gia đến phủ rồi..." Nàng chán nản đặt tay lên trán, che che nửa mặt. Này thôi đi! Nàng nói thật còn một chút nữa thôi òa thành công lấy lòng rồi, biết không? Thất vọng ngả lưng về phía miếng đệm sau lưng, nàng mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Ở đây, không phải địa bàn của nàng, cư nhiên nàng sẽ không cư xử quá đáng đi nhưng mà ít nhất vẫn là Vương phi ắt hẳn sẽ đầy tiếng tăm rồi.

" Sao vậy, không nỡ rời xa? "

Hắn để mặt mình thẳng với mặt nàng, hai tay phụ họa đặt thẳng trực tiếp ép mặt nàng nhìn thẳng vào hắn, con ngươi đen thẫm mở lên một ý cười làm con ngươi nàng thành công mở to lưng tròng. Mặt như điểm qua một lớp điểm trang chút phấn hồng, Không! Nói như vậy lại bảo tôi nói hãng trang điểm nào trăng điểm thành quái vật đầu heo quay! Nhưng quả thật đỏ lắm! Quả thật chuyện kia, em gái tôi đã nồng thấm dọa sợ dùm rồi!

" Qua lại chỗ đó được không? Ta sợ A Lệ làm không tốt a. "

Nàng tự sỉ vả bản thân ngàn lần, dập muốn thôi ruột đi mới thôi song vẫn không yên phận, vẫn muốn tiếp tục càn quấy đi.

Nói nào hay là bạn Đông Đông nhà ta và A Lệ từ khi vào phủ đều rất đồng lòng, lại thêm nàng ta có nét tương đồng với nàng nên để mặc nàng ta giải quyết quả nhiên thiên không ngược đãi người, A Lệ bên kia diễn KHÔNG TRÒN VAI! Tức chết tôi đi, này, có phải tác giả ăn phải cám heo không? Bên cạnh nàng thì lanh lợi ngút trời, vừa cho ' xuất binh chiến địch ' liền ' chôn thân ', lão thiên đói nghịch! Đối Nghịch nha!

Hắn đi qua cánh cổng to, đưa thêm một mảnh kim bài to, một lần nữa thành công xuất hồn kẻ ' xấu số ' gác cổng thành. Lúc mới đọc truyện nàng không nghĩ tình tiết cẩu con mẹ nó đến vậy, xem ra con mụ tác giả ngày càng điên đi!

( Mị be like " -_- ")

Hắn lại dẫn theo một đội kỵ binh nhỏ của riêng mình đi về phía một mảng hỗn độn, thập cẩm bên kia.