Đám nhóc đi cùng lúc này ai nấy đều kinh ngạc trước hành động của Lưu Chí, chẳng ngờ Lưu Chí lại có thể làm ra được chuyện như vậy, cả đám nhao nhao nói với Lưu Chí: “Không thể gọi, tuyệt đối không được gọi.”
Nhưng Lưu Chí căn bản không hề đoái hoài đến đám nhóc này, hắn nhìn ông cố tôi cung kính gọi một tiếng ‘cha’.
Ông cố cắt một phần sau áo Lưu Chí ra, cầm que củi trong đống lửa châm rất nhiều lần, Lưu Chí đó cũng bắt đầu nghe được tiếng ‘xèo’ ‘xèo’, tiếp đến là thứ gì đó đang rơi xuống đất. Chẳng mấy chốc, ông cố nói với hắn: “Trên người cậu chẳng còn bao nhiêu nữa, khỏi rồi.” Cả người Lưu Chí cũng nhẹ hẳn, hệt như vừa trải qua một trận đại chiến, trong lòng nhất thời trống rỗng.
Tôn Kế Hoa lại chỉ vào Lưu Chí mắng: “Không có tiền đồ.”
Lưu Chí không thèm để ý đến Tôn Kế Hoa, nhưng cô gái nhỏ kia lại yếu ớt nhìn Tôn Kế Hoa nói: “Trên người của anh cũng có rất nhiều đỉa.”
Tôn Kế Hoa chợt rùng mình, đưa mắt nhìn ông cố tôi, trong lòng giằng co hai trăm giây, hừ một tiếng rồi nói: “Tôi thà chết cũng không gọi ông là cha.”
Ông cố thầm nghĩ, đứa trẻ này cũng khá có khí phách đấy, còn đang định mở miệng để trêu ngươi hắn vài câu, lại nghe thấy trong bóng tối vang lên tiếng cười khanh khách của một người phụ nữ.
Tiếng cười này vừa cất lên, toàn bộ người có mặt trên đảo đều đồng loạt rùng mình. Ông cố hiểu ra, tám phần mười chuyện đám đỉa đeo trên lưng này có liên quan đến ma nữ kia.
Ông cố nói với Tôn Kế Hoa: “Cậu xem đi, ôn thần quỷ quái đó tới rồi đấy. Bình thường nó ở trong quan tài này, chuyện mấy con đỉa cũng là do nó làm ra. Nếu các cậu có bản lĩnh, thì mau tóm nó ra đây đi, chúng ta cùng nhau giải quyết nó.”
Ý định ban đầu của ông cố chính là muốn dựa vào sức lực dồi dào của đám người trẻ này để trấn áp ma nữ. Không thể để chúng nháo nhào sợ hãi được. Con người ấy à, không thể sợ hãi được, bởi vì một khi đã sợ hãi khí lực sẽ suy yếu.
Cho nên bạn thấy đó, tại sao rất nhiều trường hợp gặp ma đều xảy ra với những người sức khoẻ yếu, những người đang có bệnh, hoặc những người sắp chết? Chính là bởi vì nguyên nhân này. Trên cơ thể người có dương khí, người có dương khí mạnh thì không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng nếu dương khí suy yếu, yêu ma quỷ quái sẽ tìm đến bạn ngay, cho nên ngày thường nên vận động tập thể dục nhiều một chút.
Hơn nữa người có dương khí mạnh, tinh thần và sức lực cũng dồi dào, đương nhiên vận may của họ cũng tốt hơn. Sức khoẻ của một người mà yếu đi, dương khí sẽ giảm, oán khí nhiều, vận may đương nhiên cũng kém đi, cho nên nói con người không được thường xuyên tức giận, cũng chính là đạo lý này.
Tôn Kế Hoa nghe ông cố nói vậy, âm thầm tự khích lệ chính mình, nói với ông cố tôi: “Không vấn đề gì, bọn tôi nhất định sẽ lôi được ôn thần quỷ quái đó ra đây.”
Tôn Kế Hoa nói xong câu này, liền chuẩn bị động viên đám nhóc đi cùng mình. Có điều cô gái nhỏ kia rất sợ hãi, kéo tay Tôn Kế Hoa nói: “Chúng ta về thôi, em sợ lắm.”
Cô gái đó vừa nói vậy, trong lòng Tôn Kế Hoa cũng dao động. Thế nhưng ngay lúc này Lưu Chí lại nói: “Chúng ta là tiểu đội bất khả chiến bại, gặp ôn thần quỷ quái không cần sợ hãi.” Nói xong câu này, Lưu Chí quay đầu nhìn ông cố tôi, ông cố cũng đưa ánh mắt thâm sâu nhìn hắn, ý muốn nói là ‘nhóc con này thật không đơn giản, rất ra dáng đấy.’
Lưu Chí cũng đưa mắt đáp lại ông cố tôi, ý là ‘ông à, ông yên tâm đi, con nhất định ủng hộ ông.”
Vốn dĩ ông cố tôi còn muốn đưa mắt đáp lại Lưu Chí, nhưng lúc này tên đầu trọc kia đã không xong rồi, hắn vừa cào cấu vừa gọi: “Cha, người mau cứu con, con chịu không nổi nữa.”
Ông cố vừa nhìn qua đã thấy mặt mày tên đầu trọc này hoàn toàn biến sắc rồi, bèn ấn hắn xuống, dùng que củi trong đống lửa không ngừng châm vào sau gáy và lưng của hắn, tên đầu trọc chỉ nghe thấy tiếng ‘xèo’ ‘xèo’ vang lên loạn xạ, kế đến là tiếng rơi lộp độp dưới đất. Trong đêm tối, cũng không xác định rõ đã có bao nhiêu con đỉa rơi xuống, tóm lại là rất nhiều.
Trong lúc ông cố giúp tên đầu trọc bắt đỉa, mọi người nghe thấy trong tiếng nước chảy róc rách bên hòn đảo đột nhiên vang lên giọng một người phụ nữ đang ngâm nga giai điệu gì đó.
Người khác không biết cô ta đang ngâm khúc gì, nhưng ông cố tôi biết, đó chính là khúc ‘Thập Bát Mô’.
(*Khúc Thập Bát Mô là một giai điệu nổi tiếng mà Vi Tiểu Bảo đã hát trong Lộc Đỉnh Kí)
Ông cố nghe người phụ nữ ngâm khúc này, trong lòng chợt lay động, suy nghĩ miên man hồi lâu.
Lúc ông cố còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, đám nhóc kia đã chịu không nổi nữa rồi, mấy tên trong đám bắt đầu cầm đèn pin chiếu loạn xạ xung quanh, thế nhưng ánh sáng chiếu khắp nơi vẫn không phát hiện thấy gì cả, có điều tiếng nước chảy vẫn không ngừng vọng tới, hệt như người phụ nữ đó đang ở dưới sông tắm rửa vậy.
Ông cố cầm lấy đèn pin, rọi vào khối đen nhàn nhạt ở bờ sông cách đó không xa nói: “Không cần rọi nữa, cô ta đang ở đó.”
Đám nhóc nhìn không rõ, nhưng cô gái nhỏ trong nhóm có thể nhìn rõ, khối đen nhàn nhạt kia chính là tóc của người phụ nữ đó.
Lúc cả đám còn chưa hiểu là đang có chuyện gì xảy ra, cô gái nhỏ lại hét lên một tiếng, chỉ thấy trong bóng đêm khối đen nhàn nhạt ấy chầm chậm quay đầu lại, dưới ánh đèn pin lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.
Gương mặt đó quay lại nhìn tất cả những người đang có mặt trên đảo nở một nụ cười. Người khác không biết sự lợi hại của cô ta, nhưng ông cố tôi biết.
Ông cố lập tức hét lên: “Mọi người đừng nhìn cô ta.”, thế nhưng vẫn có người không nghe lời ông cố nói, trong đó có hai đứa nhóc thần sắc ngây dại, bắt đầu bước về phía con sông.
Ông cố tát vào mặt chúng hai cái thật mạnh, hai đứa nhóc bị đánh đến choáng váng bèn hỏi: “Ông đánh tôi làm gì?” Tên đầu trọc phản ứng lại, chạy đến đạp hai đứa nhóc đó ngã xuống đất, mắng: “Đánh mày làm gì à? Cha tao đang cứu mày đấy, còn không biết nữa sao?”
Hai tên nhóc kia vẫn còn đang ngơ ngác, lúc này ông cố tôi hỏi: “Cậu biết khi nãy vừa xảy ra chuyện gì không?”
Hai người bọn chúng ngẫm nghĩ một lúc, lại nhìn gương mặt trắng bệch dưới sông nói: “Lúc nãy, cô ấy gọi bọn ta xuống sông chơi.”
Ông cố nói: “Đồ ngốc, có biết đó là cái gì không? Cô ta chính là nữ thi sống bên trong quan tài, đã nằm ở đó hơn trăm năm rồi, vốn dĩ là một hạ cửu lưu cấp thấp.
(*Hạ cửu lưu: có ba loại cửu lưu nhằm phân loại các nghề nghiệp trong xã hội. Gồm: Thượng cửu lưu, trung cửu lưu và hạ cửu lưu. Hạ cửu lưu bao gồm sư gia, sai nha, bà mối, đầy tớ sai vặt, trộm cắp, kĩ nữ…)
Ông cố nói lời này không phải để cho hai tên nhóc này nghe, mà là để cho ma nữ đó nghe. Quả nhiên cô ta nghe thấy lời ông cố nói liền gấp gáp hỏi: “Ông nói ai là hạ cửu lưu?”
Ông cố đáp: “Nói cô hạ cửu lưu đấy, làm sao?”
Hay lắm, hai người này cãi nhau rồi.
Ma nữ đó cũng không thèm cãi nhau với ông cố tôi, cô ta chuyển động cơ thể, chầm chậm chìm xuống đáy sông. Ông cố nhìn thấy hành động đó, lòng thầm nghĩ sắp hỏng chuyện rồi.
Ông cố vội gọi đám người trên đảo lại, kế đó lại lấy mấy cây cọc gỗ đào ra đóng xuống hòn đảo. May mà trên đảo vẫn có mấy người mắt tinh, tên đầu trọc, tên gầy nhom và Lưu Chí cũng chạy đến giúp đỡ. Dưới sự chỉ huy của ông cố, mấy người bọn họ nhanh chóng cắm cọc gỗ vào những nơi mà ông cố đã chỉ định.
Vốn dĩ ban đầu ông cố chỉ định dùng bốn cọc gỗ đóng ở bốn góc quan tài để vây hãm ma nữ lại. Có điều hiện giờ tình hình đã thay đổi, ông cố buộc phải mở rộng phạm vi. Đóng cọc gỗ xong, ông cố lấy ra một sợi dây thừng màu đỏ thấm đầy chu sa, định quấn vòng quanh bốn cây cọc gỗ đào, thế nhưng lúc ông cố tính toán, không tính đến độ dài, sợi dây thừng này quá ngắn rồi.
Ông cố bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ thế này phải làm sao đây?
Hoặc là nói thế này, người với người không giống nhau, có người dựa vào năng lực có thể trở thành kẻ lãnh đạo, cũng có người vĩnh viễn chỉ có thể là một tên đần độn nhỉ? Tên gầy nhom kia vội vã rút dây thắt lưng trên người ra, đưa cho ông cố tôi nói: “Cha, dùng cái này đi.”
Ông cố tôi dùng ánh mắt thâm sâu nhìn tên gầy nhom, sau đó cất lời khen ngợi: “Con ngoan.”
Nối dây xong, ông cố lại nói: “Mau vào trong vòng tròn, tất cả mọi người mau bước vào đi.”
Bạn phải biết rằng, khi một chuyện nào đó xảy ra, lúc nào cũng sẽ có một vài người không nghe theo lời bạn.
Bốn người ông cố tôi dẫn theo, còn có một số đứa trong đám nhóc kia chịu nghe lời ông cố nói, tất cả đều bước vào trong vòng tròn. Chỉ có duy nhất Tôn Kế Hoa, hắn ra lệnh cho đám nhóc đi theo mình không được phép bước vào đó, nếu như ai bước vào thì người đó chính là kẻ phản bội.
Tôn Kế Hoa có một số thuộc hạ đáng tin cậy, sau khi nghe thấy mệnh lệnh của hắn những người này đều cùng hắn đứng yên tại chỗ, hơn nữa những người đã vào bên trong vòng tròn cũng lưỡng lự một lúc rồi bước ra.
Vốn dĩ cô gái nhỏ kia cũng đã vào trong rồi, nghe vậy cũng do dự định bước ra ngoài. Ông cố tôi nói với cô ấy: “Con gái, nghe lời ta đi, ở yên trong đây, tuyệt đối không được bước ra.”
Cô gái ấy vừa do dự, nghe xong liền đứng yên trong vòng tròn không bước ra ngoài nữa. Tôn Kế Hoa thấy cô gái không nghe lời mình, ra lệnh cho cô ấy: “Trương Tiểu Hồng, em lập tức bước ra đây cho tôi.”
Trương Tiểu Hồng đưa đôi mắt đáng thương liếc nhìn ông cố tôi, lại nhìn sang Tôn Kế Hoa, đang lúc do dự chưa biết nên làm thế nào, liền nghe thấy dưới sông vang lên tiếng động, giống như có thứ gì đó từ dưới nước ngoi lên vậy.
Ông cố nghe thấy tiếng động dưới mặt nước không nhỏ, lúc còn đang suy nghĩ thứ ngoi lên từ dưới nước rốt cuộc lớn bao nhiêu, liền nhìn thấy một tên nhóc đứng sau Tôn Kế Hoa hét lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất, ông cố lập tức hô lớn: “Cẩn thận.”
Có điều đã không kịp nữa, đứa nhóc kia ở dưới đất cào cấu loạn xạ, nó quờ quạng trong đống bùn nhão nhưng không nắm được thứ gì cả, cứ thế lao thẳng xuống sông. Mắt nhìn thấy đứa nhóc đó bị kéo vào trong dòng sông, trong cơn hoảng loạn không biết đã bắt được thứ gì, giờ đây lại đang bị ghim chặt bên bờ sông. Mấy người đám Tôn Kế Hoa còn chưa kịp hoàn hồn, ông cố tôi đã ba chân bốn cẳng lao đến, túm lấy cánh tay của đứa nhóc bị lôi đi kia. Ông cố dùng hết sức lực để kéo, chỉ là dù sức lực của một mình ông có mạnh đến đâu, cũng không thể so được với thứ ở dưới sông kia.
Lúc này, ông cố tôi vẫn không quên chế nhạo ma nữ kia: “Giỏi lắm, một hạ cửu lưu như cô sức lực cũng không nhỏ nhỉ.” Ông cố vừa nói xong câu này, đã nghe thấy dưới sông có tiếng rì rào, lực kéo đứa nhóc kia lại tăng mạnh hơn.
Đứa nhóc đang bị lôi đi có lẽ cũng đang hoảng sợ tột độ, không nói được gì chỉ không ngừng la hét. Ông cố vội gọi những người còn lại: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau lại giúp đi.” Lúc này đám người Tôn Kế Hoa mới chạy đến giúp ông cố tôi, cộng thêm mấy người của tên đầu trọc và tên gầy nhom, bảy tám người cùng nhau kéo đứa nhóc đó, giờ đây sức lựa của bọn họ gộp lại mới có thể so được với ma nữ dưới nước, bọn họ dùng hết sức cuối cùng cũng kéo được đứa nhóc kia lên.
Lúc tên nhóc đó được kéo lên, sắc mặt trắng bệch, môi tái mét, hai cánh tay bị kéo tới trật khớp, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Ông cố vội nói: “Đừng ngẩn ra nữa, tất cả mau vào trong vòng tròn đi.”
Lúc này đám người Tôn Kế Hoa mới chịu nghe lời ông cố nói, bọn chúng dìu tên nhóc vừa bị kéo kia cùng nhau đi vào trong vòng tròn.
(Còn tiếp)