Hôm sau khi mở mắt ra, tim tôi vô duyên vô cớ đập thình thịch, bị một loại cảm xúc khó hiểu hù dọa, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là tìm ông xã, phát hiện người không ở đây, liền hoảng hốt chạy đi tìm.

Vừa nhìn thấy anh cầm cái thìa đảo qua đảo lại trong bếp, vẫn trong bộ dạng trưởng thành, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, ôm anh thật chặt từ phía sau.

Phải ngửi được mùi hương của anh tôi mới hơi an tâm, ban nãy tôi nằm mơ, anh vốn yêu thương tôi rất tốt, cũng không biết làm sao, cuối giấc mơ anh lại vô cảm nói với tôi, Mạt Lị, hai ta ly hôn đi.

Dù biết đó chỉ là mơ, nhưng ý nghĩ này khiến tôi không tài nào hít thở được. Trong lòng cũng có chút hoảng hốt, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, lẽ nào trong tiềm thức tôi vẫn còn mơ hồ sao?

Tiếng sủi bọt của nước chần trứng đã sôi vang lên.

Ông xã vặn nhỏ lửa, quay người, có lẽ là vì tôi đột nhiên thân mật lấy lòng anh nên anh khom người sờ trán tôi, hỏi, “Làm sao thế?”

Tôi lắc đầu, cũng không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện ý muốn làm nũng, cả người chui vào lòng anh.

Ông xã đương nhiên cũng từ chối, nhíu mày ngẫm nghĩ, đại khái cảm thấy nên giải thích với tôi, lại nói “Hôm qua anh có ngủ rồi.”

“… Ừa.” Tôi khẽ lên tiếng, trong lòng ấm áp, biết anh sợ tôi lo lắng, dứt khoát đá vấn đề nhỏ nhặt này bay khỏi đầu, nhớ ra mình chưa đánh răng, mỉm cười, cố ý há miệng hà hơi vào mặt anh.

Anh buồn cười gõ trán tôi, “Uống lộn thuốc à?”

Hừ.

Giờ tôi mới thấy sàn nhà lành lạnh, dứt khoát giẫm lên chân anh, anh cúi đầu nhìn rồi cởi dép mình rồi ra, một đôi chân to giẫm trên đất, lại cúi xuống cầm dép lên, giọng nói ra lệnh, “Đi vào.”

Tôi dừng một chút, mở miệng theo thói quen, “Thế này không tốt à?” Sau đó sung sướng đi dép, mạnh mẽ ôm bả vai anh, vốn muốn nói ông xã anh thật tốt, kết quả mở miệng lại biến thành, “Ông xã anh không có bệnh phù chân thật tốt!”

“…”

“…”

Khụ, ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của ông xã thật đẹp, tôi bỗng dưng ngôn tình* rồi, nhắm mắt lại muốn hôn môi.

(* ngôn tình đại loại là có cảm xúc, có tình cảm,…)

Ông xã anh bây giờ hãy để em làm heo mẹ, để em sinh cho anh mười đứa con đi!

Ông xã anh tới bổ nhào em đi, bổ nhào em đi!

Ông xã! Come on! > ~)

Chính trong lúc đang tình nùng ý mật* đó, xuất hiện một giọng nói trẻ con không thân thiện, “Cho đi nhờ!”

(* tình ý dày đặc)

Cúi đầu nhìn thấy Johnie đang xách ghế đẩu, đã tự động lách qua tôi và ông xã, đặt ghế xuống trước bếp, tự bò lên ghế, cầm cái thìa, sau đó vẻ mặt căm giận mà nói, “Trứng sắp cháy rồi đó, ngu ngốc!”

Ông xã: …

Tôi: …

.

.

Tôi thoáng nhìn đồng hồ, rõ ràng dậy sớm quá rồi, cầm remote chuyển kênh, không tìm được kênh nào hay hay, dù sao từ lúc tôi nhỏ đi, tất cả tin tức đều không được coi là tin tức nữa… = =

Quay đầu lại vụng trộm nhìn ông xã, anh đại khái bởi vì lại trải qua thêm một buổi tối nữa mà không gặp phải bi kịch như John, tâm tình hình như hồi phục đôi chút, có lẽ là… ngậm bồ hòn làm ngọt rồi?

A, tôi thấy anh tiêu nhanh diệt gọn bữa sáng, sau đó vào phòng thay quần áo, lúc đi ra còn cầm theo túi, dường như là muốn ra ngoài, mở miệng, “Đi đâu thế?”

“Về công ty một chuyến.”

“À.” Không lo sẽ bị biến nhỏ đi sao? Những lời này tôi không dám nói ra, nhưng mà tôi đoán trong cái túi ông xã đang cầm kia hẳn có quần áo trẻ em, có chuẩn bị là được rồi, cái tên Johnie bi kịch kia an vị trên sô pha xua tay, “Đi sớm về sớm.”

Anh đứng ở trước cửa híp mắt nhìn tôi, bất ngờ nói, “Đến đây.”

Tôi liền nhảy lên, vừa đến trước mặt anh anh đã cầm tay tôi kéo lại gầ, hôn vội tôi một cái, vào miệng.

Cuối cùng tôi cũng đạt được mục đích của mình, tôi dừng một chút, lại cười cười, hỏi anh, “Anh thật sự không cảm thấy mình đang phạm tội à?” Bởi vì tôi không thấy bản thân, anh cũng không còn nhỏ nữa, cho nên với tôi không có gì bất đồng, chỉ là thỉnh thaongr lại có ý niệm quái đản “em là trẻ vị thành niên” xuất hiện trong đầu, tăng thêm cảm giác mơ hồ.

“Có vị trứng chần nước sôi.”

“À…” Không tính là câu trả lời trực tiếp.

“Chờ anh về.”

“Dạ!” Lại chuyển chủ đề, tôi méo miệng, lại hôn anh một cái thật nhanh, “Cho anh thêm vị xì dầu.”

Ánh mắt anh nhìn tôi sáng rực, đột nhiên không hiểu sao lại trừng tôi, rồi đi ra ngoài.

Tôi bị anh trừng xong giống như lọt vào sương mù, nhún nhún vai, quay lại ghế ~

Thật sự là không có làm gì a… >