Buổi tối đó, Hàn Mặc Niên thấy có gì đó rất kỳ quái.

Đang yên đang lành cô gái ngồi cạnh anh liền im bật, không quấy phá anh nữa. Có một lần vội liếc nhìn cô, liền thấy cô đang nói chuyện với Bạch Lý.

Anh còn tưởng rằng cô gái này đang muốn làm quen với anh nên mới khiến anh có ác cảm, khó chịu. Nhưng hình như không phải rồi, sau câu hỏi anh có ghét gì không, anh đã không ngần ngại bảo là “cô” thì cô đã thật sự im lặng.

Vậy thì cực kỳ tốt! Anh chúa ghét phụ nữ nói nhiều, đeo bám dai, thêm cả xuất thân từ nơi tạp nham, dơ bẩn này.

Có khi đây chính là ý định của các cô gái muốn câu được một kim cương vương ngũ lão chẳng hạn, cứ thích bám dai như bạch tuột rồi đã được như ý nguyện sẽ lộ rõ bản tính, đòi hỏi vô điều kiện, thích bám chặt và không ngại ngần rũ bỏ cả lòng tự trọng để đạt được thứ mình mong muốn. Thôi, nghĩ đến thôi, thật sự đã khó chịu.

*

Hàn Mặc Niên ngồi trong căn phòng đầy tiếng cười đùa này suốt ba tiếng đồng hồ. Anh vẫn nhàn nhạt uống rượu, nghịch bật lửa, lâu lâu đưa đôi mắt nhìn xung quanh. Cũng có lúc có người nói chuyện, anh ậm ừ đáp vài câu trả lời qua loa.

Rồi cũng lâu lâu, anh chạm phải đôi mắt đen thuần tuý của cô gái ngồi cạnh mình. Sau đó, chính anh là người rời mắt trước, đem theo xúc cảm anh không nhận biết.

Hàn Mặc Niên hơi khó chịu trong người, cái cô gái này, sao cứ nhìn anh suốt buổi nhưng không làm gì thêm nữa cả, chỉ nhìn và cười mỉm chi, thật khó hiểu. Nhìn mặt thì còn rât trẻ, anh cũng nghe được PG đi chung nói cô 21 tuổi, có thật như thế không? Khuôn mặt này... chỉ mười bảy mười tám là cùng. Nên làm anh khó chịu thì bây giờ càng khó chịu gấp bội, cô gái này chắc chắn có mưu mô, đang suy nghĩ tính kế? Chắc có lẽ vậy, vì phụ nữ trên thế giới này, anh hoàn toàn không tin được ai.

Đối với các cô gái làm nghề này, anh hoàn toàn muốn tránh ra xa mấy dặm. Không vì đang trong bữa tiệc bạn bè, anh thực sự muốn tránh ánh mắt của cô gái ngồi bên cạnh. Nó làm anh nổi cả da gà. Không phải anh chưa từng được nhiều cô gái để ý, họ luôn đưa đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống anh, duy chỉ cô gái này, rất lạ, vừa nồng ấm vừa xót xa lẫn lạnh lẽo.

Về lại Thành phố S, Hàn Mặc Niên cùng anh trai suốt hai tuần liền ở lại công ty mẹ điều chỉnh lại bộ máy điều hành, điều chỉnh lại công ty đang có nguy cơ bị tan rã bởi những cổ đông tham lam muốn nắm quyền, muốn thao túng hết thành tựu cố gắng của cha anh suốt hai mươi năm qua.

Ông bỗng dưng bất chợt lên cơn tai biến và phải nằm viện điều trị, đến bây giờ sức khoẻ đã ổn định dần.

Nên xem như hôm nay là ngày tụ tập đầu tiên khi Hàn Mặc Niên anh trở lại Thành phố S và lập nghiệp thực sự, nếu anh đoán đúng, bữa tiệc hôm nay chính là đón anh trở về quê hương sống “đến chết”. Những người bạn thân của anh, đã quá quen thuộc với tính cách nhau, nên cứ thoải mái tự tung tự tác. Đến giờ anh bị chuốt rượu hơi nhiều, may ra tửu lượng không yếu lắm, cầm cự được chỉ một lần nôn ói.

Đang suy nghĩ mông lung, cô gái bên cạnh bây giờ bắt đầu lại dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh lần nữa. Anh cũng cau mày, hất tay cô lần nữa, không quên ngầm cảnh cáo: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Thắng Nam bây giờ đầy bạo gan, rượu thấm vào người nên chẳng sợ lời cảnh cáo của Hàn Mặc Niên, cô lè lưỡi: “Anh khó tính quá điiii.”

Âm “đi” kéo dài, nghe vừa nũng nịu vừa ấm ức, nghe thôi cũng muốn nhộn nhạo cả lòng, riêng chỉ Hàn Mặc Niên cảm thấy thật chướng tai. Anh hừ một tiếng. Quay đầu đi, không để ý.

Thắng Nam chống cằm, đôi mắt cô tràn ngập ý cười, khuôn mặt ửng hồng nhìn nửa khuôn mặt nghiêng của Hàn Mặc Niên.

Khuôn mặt Hàn Mặc Niên đẹp như bức tượng được điêu khắc tinh tế, lúc anh lạnh nhạt càng tuấn tú hơn người. Thắng Nam mê mẩn nhìn đường nét, ngũ quan anh. Thèm thuồng được chạm vào anh đến nhường nào.

Lúc cô còn là Giản Dao Dao, đã được tựa vào vai anh, đã được anh nắm tay mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, được cùng ngồi trên chiếc thuyền dọc bờ sông Tranh Châu, cầm đàn hát khúc ca Trường Tương Tư.

Lúc ấy, hai bên bờ sông, hoa liễu rũ xuống như e thẹn, xanh mướt một vùng trời, bình an đến lạ thường.

Giờ đây, mọi thứ lại quay trở về con số 0. Cô và anh là người xa lạ, cô đang từ từ làm quen anh, cô muốn kiếp này không hối tiếc điều gì nữa, cho dù anh có thấy cô chướng mắt, cô cũng không buồn.

“Đừng như thế, Hàn tiên sinh nói chuyện với tôi đi...” Thắng Nam lại chọc chọc Hàn Mặc Niên.

Bỗng dưng, Hàn Mặc Niên đứng phắt dậy, không nhìn lấy Thắng Nam một lần, rồi bước ra khỏi phòng.

Hành động của Hàn Mặc Niên nhanh chóng thu hút sự chú ý của bạn bè anh xung quanh. Đợi anh khuất khỏi cánh cửa, mọi người điều nhìn Thắng Nam cười hì hì.

Lạc Thác Thiên Tường xua xua tay, nhìn Thắng Nam mà thương hại: “Cô gái, đừng quá đau lòng, Mặc Niên kiểu người ngoài lạnh trong nóng.”

Cả Bạch Lý cũng vỗ nhẹ vai Thắng Nam trấn an, giải thích hành động của Hàn Mặc Niên vừa rồi.

“Mặc Niên không thích bị đụng chạm vào người, nhất là đối với phụ nữ. Cũng có thể coi đó là một ám ảnh khi nhỏ của cậu ta. Mà Thắng Nam này, tôi cũng thấy bất ngờ khi em lại ngồi bên cạnh cậu ta và đụng chạm cậu ta lần thứ ba, cậu ta mới có phản ứng theo thói quen cũ đấy.”

“Thói quen cũ?” Thắng Nam ngơ ngác, không hiểu vì sao hành động nhỏ của cô trở thành chủ đề bàn tán.

Phó Vĩ nghe câu chuyện cũng lên tiếng: “Cậu ta cực kỳ ghét phụ nữ. Nên nếu cô gái nào đụng chạm vào người cậu ta, phản ứng đầu tiên của cậu ta là mắng một câu, sau đó đứng phắt dậy, rửa sạch chỗ người phụ nữ đó chạm vào cho đến khi hài lòng thì thôi.”

Thắng Nam thất kinh. Chưa được hai giây lại nghe lời chấn động thêm.

“Ấy chà, nói sao nhỉ? Cách đây một năm Mặc Niên về nước để đến dự đám cưới Ngôn Cẩn, các cậu nhớ không? Ôi, một cô siêu vòng một đến lượn lờ làm quen Mặc Niên, còn dán sát bộ ngực đó vào người cậu ta, các cậu biết phản ứng của cậu ta ra sao không?” Cả đám người nở nụ cười nhạt, sau đó được nghe tiếp: “Hàn Mặc đã nói với cô ta rằng: “Hỗn hợp silicon của cô làm tôi phát tởm lên được!” Sau đó, cậu ta vứt chiếc áo khoác comple đang mặc vào sọt rác trước mắt cô gái đó.”

“Ồ, lúc đó tôi vào phòng vệ sinh còn thấy Mặc Niên ói nữa. Thì ra là do cô gái siêu vòng một đó...” Có người đã hiểu, liền cảm thán.

“Có chuyện động trời vậy sao?”

“Haha, không hổ danh là Hàn Mặc Niên. Buồn cười chết đi được.” Tiếng cười tuỳ hứng của Phó Vĩ làm mọi người xung quanh thoải mái vô cùng.

“Bật mí nhé, Hàn Mặc Niên vẫn là trai tân hai mươi bảy năm đấy nhé, ở nước ngoài, vẫn chưa có cô gái nào làm cậu ta thôi không hoảng sợ.” Bạch Lý bỗng chốc cũng góp vui.

“Còn nữa, còn nữa...” Lạc Thác Thiên Tường cũng lên tiếng: “Nụ hôn đầu cậu ta là dành cho một con mèo hoang, năm đó cậu ta mới lớp 10 thôi.”

Có người bảo vị Boss Đế Đài kể tận tình hơn nữa, ai nấy điều hồi hộp như chuẩn bị cầm tờ vé cào đợi kết quả xổ số. Hừng hực sự tò mò. Đám người Tiếu Tiếu chỉ biết nhịn cười, đám đàn ông này, quả là “rất đối tốt” với bạn mình.

Lạc Thác Thiên Tường xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ đang xếp từng câu chữ lại, mới nhàn nhạ lên tiếng: “Năm đó là mùa xuân, tôi từ nhà vệ sinh nam dưới tầng trệt trường bước qua bật thềm cầu thang để đi lên lớp. Hình như là lớp Hàn Mặc Niên có tiết trống giờ đó, cậu ta trốn nằm dưới góc cây trạng nguyên sau lưng bức tường cầu thang, nhắm mắt ngủ. Phía bên trái cậu ta có con mèo đi lại, rồi ngồi phịch lên mặt cậu ta, ừ, chính là đặt mông lên mặt đấy! Con mèo ấy còn ngồi trên mặt cậu ta những hai phút để liếm lông, đến khi cậu ta ngứa ngáy mới giật mình tỉnh giấc.”

Phụt!

Một người đang uống ly rượu liền không kiềm chế phun ra.

Một tràn cười rũ rượi.

Thắng Nam bây giờ không kiềm chế nổi, che miệng cười. Thì ra, Hàn Mặc Niên lại có nụ hôn đầu “bắt đắc dĩ” như thế, cả bạn bè anh, ai nấy điều rất đáng yêu.

Lúc cười, Thắng Nam không hề để ý đến Bạch Lý nhìn mình, cánh tay anh đặt ra sau thành ghế Thắng Nam, như đang bao vây cô trong vòng tay mình.

Khi cô nhận biết là khi Hàn Mặc Niên đã quay lại vào phòng.

Ai cũng ngạc nhiên cả.

Không phải vì ngạc nhiên Hàn Mặc Niên quay lại, vì đó không phải là tác phong của anh. Nếu anh rời đi, anh sẽ thông báo một tiếng dù tâm trạng anh có tồi tệ không muốn nói chuyện cùng ai đến cỡ nào. Còn ở đây, ngạc nhiên là anh vẫn ngồi vào chiếc ghế cũ của mình mà không phải ghế bên cạnh Phó Vĩ đang trống từ đầu giờ bữa tiệc đến giờ.

Phó Vĩ cũng khá làm lạ, vội hỏi: “Hàn Mặc, cậu đi đâu lâu vậy?”

Hàn Mặc Niên dùng khăn ướt trên bàn lau tay mình, lạnh nhạt đáp: “Ra ngoài hút thuốc.”

“Ồ, chiếc áo vest trên người vẫn còn mặc, khuôn mặt vẫn không có biểu hiện đã chạm qua nước.” Người đã kể chuyện hôm đám cưới, gật gù nhận xét.

Hàn Mặc Niên bây giờ mới ngẩn đầu, đưa đôi mắt thâm trầm nhìn xung quanh. Ánh mắt anh bây giờ khẽ động, có ánh chiếu cảnh giác.

“Xem ra, thật sự Tiểu Nam đáng yêu đã làm nên kỳ tích.” Bạch Lý nhoẻ miệng cười, nhìn Hàn Mặc Niên rồi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngơ ngác.

Thắng Nam mím môi, tâm tư rối bời. Hai tay cô vô thức đặt trên đầu gối mình, cúi đầu nở nụ cười tươi gió thoảng.

“Kỳ tích?” Hàn Mặc Niên nghi hoặc. Nhìn Thắng Nam cúi đầu, tâm tư anh cũng bỗng trở nên phức tạp.

“Cậu đã không vì cô gái này chạm vào áo khoác mà vứt áo, không vì cô gái này ngồi bên cạnh mà dễ buồn nôn, rất có khí khái đàn ông, ha ha.” Phó Vĩ nhướng mày với Hàn Mặc Niên.

Hàn Mặc Niên lại trầm mặc. Nhìn cô gái bé nhỏ kia như được Bạch Lý che chở vào lòng mình, anh cảm thấy tâm trạng mình không được tốt cho lắm. Chỉ cười, “Tôi đang tiếp thu ý kiến từng người, dù sao cũng đến độ tuổi phải biết mùi vị phụ nữ ra sao.”

Mắt Thắng Nam chạm khẽ mắt Hàn Mặc Niên, đâu đó cô thấy có nét mỉa mai. Vào giây phút đó, trái tim cô đập nhanh liên hồi.

Cô chợt thấy một bàn tay chạm nhẹ lên vai mình, ôm lại, hơi ấm, mùi hương đàn ông lan toả từ vai, dần đến mũi cô. Thì ra, Bạch Lý đang ôm vai cô, rất tự nhiên.

Cô không cự quậy, vì đây là nghề nghiệp.

“Thế thì có lẽ tôi yên tâm giao em gái tôi cho cậu rồi nhỉ? Ha ha, nếu Thu Nguyệt nghe được, chắn chắn nó sẽ mừng đến độ muốn nhào mà đến ôm cậu.” Bạch Lý trêu chọc Hàn Mặc Niên, anh rất tự nhiên dùnh lực ôm vai gầy của cô gái ngồi cần thêm có lực, trong ánh mắt có nét vui sướng.

Thắng Nam cảm nhận lực từ tay Bạc Lý, cũng không nói gì, cúi gầm đầu, ước muốn tìm được một lỗ nào đó chui xuống cho xong. Đầu óc cô bây giờ mới chậm chạp suy nghĩ, cô gặp lại anh vui sướng quá đến độ quên mất mình trong hoàn cảnh nào, cô là một con PG rẻ tiền...

Làm cái nghề này, bị đụng tay chân là bình thường. Những lần khác, cô sẽ không để ý, tuy lần này, người đàn ông cô yêu đang ngồi cạnh, nói không để ý là xạo. Cô bây giờ, sợ nhất ánh mắt của Hàn Mặc Niên lại dò xét mình, dù cô biết, ngay từ lúc đầu, anh đã chẳng hề xem cô để vào mắt mình.

Khi gặp ánh mắt mỉa mai ấy nữa, cô chợt thấy, mình dơ bẩn lại càng dơ bẩn. Tâm trạng theo đó chùng xuống, nói không tồi tệ là nói dối.

“Không cần.” Hàn Mặc Niên nhếch miệng, cầm lấy ly rượu nhấp môi. Anh nhướng đôi mắt đen về phía Bạch Lý, không quên liếc nhìn Thắng Nam một giây.

Bạch Lý khiêu khích, cười cười. “Cậu nói thế, em gái của tôi sẽ buồn chết mất. Dù sao, con bé cũng đã yêu cậu như thế, huống chi...” đến đây anh dừng lại, cười bí hiểm.

Hàn Mặc Niên cũng chỉ cười, anh ung dung dựa lưng vào sau ghế. Nhấm nháp hương vị của loại rượu Martin Louis XIII, đầu lưỡi còn vương vấn vị ngọt dịu thì đến cổ họng lại chát đắng diệu kỳ.

Còn mọi người thì phì cười bởi câu chòng ghẹo của Bạch Lý.

“Thôi, đừng trêu Mặc Niên nữa. Bạch Lý không sợ cậu ta chạy mất thì em gái cậu hỏi tội cậu sao?” Lạc Thác Thiên Tường giải vây. Cũng đưa ý cho nhóm Tiếu Tiếu bảo họ rót đầy rượu vào ly khách.

“Ồ, thì ra đây có phải là lý do Mặc Niên về nước?”

“Bạch Lý bỗng dưng trở thành anh rể Mặc Niên? Hà hà, vụ này hay ho đấy!”

Bạch Lý chỉ nhún vai, sau đó anh cầm ly chạm vào miệng ly Thắng Nam, rồi uống cạn.

Thắng Nam không hiểu họ nói gì, cũng chỉ cầm ly đã được Bạch Lý mời, uống cạn.

Mọi người cũng không bay vào công kích Hàn Mặc Niên nữa, họ chỉ kể lại những việc xảy ra trong mấy năm trời xa cách, có khi là bàn về công việc làm ăn. Những chàng trai năm ấy còn trên ghế nhà trường phá phách, nay đã thành danh với lĩnh vực mình chọn, ai nhắc lại cũng cảm khái vô cùng.

Qua đó, Thắng Nam cũng biết được rằng, Hàn Mặc Niên chính là cậu út của tập đoàn Hưng Thịnh, ông vua của ngành may mặc vừa vực dậy sau cơn khủng hoảng. Cô cũng biết được rằng, Hàn Mặc Niên sau khi tốt nghiệp cấp ba đã ra nước ngoài du học và trở thành một phó giáo sư trẻ tuổi ở một trường đại học danh tiếng, vì biến cố gia đình nên anh mới hoàn toàn trở về nước tiếp quản công ty của gia đình cùng anh trai.

Cô cảm thấy, thế giới này thật tàn nhẫn... đối với cô.

Lúc tiệc tàn, mọi người đã chào tạm biệt và từ từ ra về.

Đợi khi mọi người đứng dậy, đang ôm nhau, chào tạm biệt, Bạch Lý vẫn ngồi cạnh mình, Thắng Nam bạo gan mở miệng.

“Anh Bạc, anh có thể cho tôi số điện thoại Hàn Mặc Niên được không?” Cô chớp đôi mắt, nhìn Bạch Lý mỉm cười.

Khuôn mặt Bạch Lý vẫn điềm tĩnh, nở nụ cười như có như không: “Tại sao?”

“Tôi...” Thắng Nam cắn môi, nếu cô lần này thất bại, thì không biết bao giờ mới có thể gặp lại Hàn Mặc Niên. Đánh liều vậy! “Tôi muốn làm quen anh ấy...”

“Không được!” Bạc Lý cắt ngang lời Thắng Nam, sau đó anh bổ sung: “Hàn Mặc Niên đã có vợ chưa cưới rồi.”

Tay Thắng Nam bất giác run run, sớm vậy sao? Lúc gặp lại anh, lại trong trường hợp khốn kiếp này nữa ư?

“Ồ... nhưng, tôi...” Thắng Nam ngập ngừng, đang căn nhắc dùng từ. Nói làm sao để Bạch Lý không nghĩ mình là kẻ thứ ba muốn phá hoại Hàn Mặc Niên, chỉ là cô muốn... cô muốn được làm bạn với anh cũng được.

Nhưng, dường như, ông trời giáng cho cô một đòn chí mạng, đau nhói.

“Thắng Nam, tôi xin lỗi. Vì vợ chưa cưới của Hàn Mặc Niên là em gái tôi. Cô nhờ nhầm người rồi.” Bạch Lý xoa đầu Thắng Nam, cười khổ.